Mục lục
[Dịch]Thần Ma Chi Mộ- Sưu tầm
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Sòng bạc Duy Ni xảy ra vụ án bắt con tin, kinh động toàn thành phố Liên Đảo, bản tin đầu của các phương tiện truyền thông lớn cũng đều đưa tin này bằng những tiêu đề dễ thấy.

Sòng bạc Duy Ni vốn nổi tiếng với bảo an nghiêm mật và hoàn cảnh an toàn lại xảy ra một vụ án kiểu này, thậm chí đến con gái một Hồ Lâm của Hồ thị gia tộc cũng bị cuốn vào trong, trở thành con tin, chuyện này quả thật tương đối khiến người ta giật mình.

Bất quá, màn kịch tính nhất là tên cướp đột nhiên mất súng, khiến cả Liên Đảo suy nghĩ vỡ đầu cũng không hiểu được, các loại tin đồn cũng dồn dập tuôn ra.

Có người nói, là Hồ gia phái ra võ lâm cao thủ, dùng khí công chế địch, có người nói, bệnh động kinh của tên cướp bỗng dưng phát tác…

Trái lại không ai hoài nghi tới một hà quan bình thường là Triệu Thụy.

Bất quá, Triệu Thụy lúc này cũng không thể tính là hà quan bình thường nữa.

Bởi vì ngày thứ hai sau khi vụ cướp được dẹp, hắn đã được tưởng thưởng và thăng chức, trở thành kinh lý của khu đánh bạc số 7, mức lương cũng tăng cao.

Phần thường của Hồ gia có thể nói là tương đối phong phú.

Bởi vì, từ một hà quan bình thường, tiến lên làm kinh lý khu đánh bạc, nếu theo trình tự bình thường, cho dù một người phi thường ưu tú, tối thiểu cũng phải cần năm sáu năm thời gian, cho dù bên trên còn có kinh lý bộ môn, kinh lý sòng bạc, tổng tài hành chính v.v… thế nhưng kinh lý khu đánh bạc đã có thể nói là thuộc tầng lớp quản lý sòng bạc rồi.

Triệu Thụy là một nhân viên mới công tác chưa tới một tháng, lại vượt qua chức giám sát, leo thẳng hai cấp lên kinh lý khu đánh bạc, quản lý hai ba chục bàn đánh bạc, là chuyện chưa từng xảy ra trong sòng bạc Duy Ni này, thậm chí chưa từng xuất hiện trong tất cả các sòng bạc trên toàn Liên Đảo.

Nhất thời, Triệu Thụy trở thành nhân vật được tất cả các hà quan của tất cả các sòng bạc trên toàn Liên Đảo tranh nhau hâm mộ, cảm thấy vận khí của Triệu Thụy thật quá tốt, đúng là như được ơn trên chiếu cố.

Một số hà quan lanh lợi trong sòng bạc Duy Ni, thậm chí nhân vật cấp kinh lý đổ khu, cũng đều tranh nhau truyền đạt thiện ý với Triệu Thụy, rút ngắn khoảng cách.

Bọn họ cảm thấy Triệu Thụy có ơn cứu mạng với vị đổ vương tương lai của Liên Đảo là Hồ Lâm, tiền đồ sẽ không thể hạn lượng.

Bây giờ tạo dựng quan hệ với Triệu Thụy, có lẽ sẽ có giúp đỡ lớn cho việc phát triển trong nghề nghiệp của mình sau này.

Triệu Thụy đối với sự thay đổi địa vị của mình, cho tới sự nịnh nọt của xung quanh lại không có bao nhiêu cảm giác.

Tất cả tâm tư của hắn lại đặt vào việc làm sao tìm ra bí mật của Thiên Cương Trấn Yêu đảo, cho tới đề cao thực lực của bản thân.

Mỗi ngày hắn vẫn tu luyện Bát Hoang lục tiên quyết, tăng cường chân khí bản thân, đồng thời cũng bỏ ra đại lượng thời gian, tham ngộ Địa Sát bảy mươi hai biến và nghiên cứu cách phá giải phong ấn của Cửu Tiêu Lôi Đình thương.

Do không có trang Phong Thần chi thư thứ ba áp chế viễn cổ trớ chú, hiện tại trở lực trong tu luyện Bát Hoang lục tiên quyết càng lúc càng lớn, đau khổ cũng càng lúc càng mạnh.

Triệu Thụy mồ côi cha mẹ, từ nhỏ chịu đủ rèn luyện, tính cách kiên cố, đau khổ trước mắt do viễn cổ trớ chú sinh ra, hắn vẫn còn chịu được.

Chỉ là nếu tiếp tục tu luyện, Triệu Thụy không biết mình còn có thể chịu được bao lâu.

Ngoài ra, phong ấn của Cửu Tiêu Lôi Đình thương đến từ viễn cổ tiên ma, muốn phá giải chỉ sợ cũng không phải chuyện dễ dàng.

Dưới tình huống thực tế hiện nay, Triệu Thụy muốn nâng cao sức chiến đấu, cách có hiệu quả nhất không gì hơn tham ngộ tiên thuật ghi lại trong Địa Sát bảy mươi hai biến.

Địa Sát bảy mươi hai biến tuy không phải viễn cổ yêu quyết gì, nhưng cũng do Bồ Đề tổ sư lưu lại, biến ảo mạc trắc, đến Đấu Chiến Thắng Phật cũng từng sử dụng nó trảm yêu trừ ma trong tam giới lục đạo, thành tựu rất xuất sắc.

Những pháp môn hiện tại trong tu chân giới càng không thể so sánh.

Địa Sát bảy mươi hai biến này tổng cộng chia thành năm tầng.

Tầng thứ nhất, tên là Thân Hóa Vạn Vật. Ý tứ là sau khi thi triển ra Địa Sát bảy mươi hai biến, bề ngoài của thân thể sẽ giống y như một vật bất kỳ trên thế gian này, khiến người ta khó phân thật giả.

Tầng thứ hai, tên là Phân Thân Hóa Vạn Vật. Tầng này, tiến thêm một bước, có thể dùng lông tóc trên thân thể biến ảo thành phân thân của mình, hoặc biến thành người hay vật khác.

Tầng thứ ba, Vạn Vật Hóa Vạn Vật. Đến cảnh giới này, vạn vật trên thế gian đều nằm trong tay người thi thuật, tùy ý biến đổi vẻ ngoài.

Tàng thứ tư, Hữu Vật Biến Vô Vật, càng tiến thêm một bước, có thể biến một vật thành mất tiêu không thấy đâu, không cách nào tìm kiếm.

Tầng thứ năm, Vô Vật Biến Hữu Vật. Đây là cảnh giới cao nhất của Địa Sát bảy mươi hai biến. Đến cảnh giới này, cho dù không có vật nào, người thi thuật cũng có thể biến ra vật phẩm tùy ý.

Triệu Thụy đã tham ngộ ra tầng thứ nhất Thân Hóa Vạn Vật của Địa Sát bảy mươi hai biến, có thể biến ảo bề ngoài thành vạn vật thế gian, thậm chí bề ngoài của yêu ma cũng có thể mô phỏng biến hóa ra.

Nếu như hiện tại hắn tiến thêm một bước, biến lông tóc trên người thành vật khác.

Nếu nói tầng thứ nhất của Địa Sát bảy mươi hai biến không có hiệu quả lớn lắm trong chiến đấu thì tham ngộ được tầng thứ hai, tình huống sẽ hoàn toàn khác.

Triệu Thụy chỉ cần nhổ sợi lông, thi triển pháp thuật, liền có thể biến nó thành phân thân của mình. Những phân thân này tuy không có được sức chiến đấu cường đại như bản thể, nhưng thực lực cũng không thể xem thường, chỉ yếu hơn một chút so với bản thân hắn.

Nếu trong thời điểm mấu chốt nhất, thi triển ra pháp thuật này, tuyệt đối có thể thu được kỳ hiệu!

Triệu Thụy cầm Địa Sát bảy mươi hai biến cẩn thận tham ngộ, hi vọng sớm ngày tham ngộ ra.

Bất quá, môn pháp thuật này cực kì thâm áo, cho dù Đấu Chiến Thắng Phật có danh sư như Bồ Đề tổ sư chỉ điểm, cũng phải tu hành một đoạn thời gian dài, Triệu Thụy sao có thể có thu hoạch trong một giờ nửa khắc được? Chỉ có thể từ từ tu luyện thôi.

Một đoạn thời gian tiếp theo, sinh hoạt của Triệu Thụy có thể tính là bình tĩnh, ngoại trừ mỗi ngày tu luyện, tham ngộ ra, chính là đi sòng bạc làm việc.

Hôm nay, hắn mới vừa tiến vào sòng bạc, đã nhìn thấy một số nhân viên đang nghỉ ngơi của sòng bạc tụ tập một chỗ, thấp giọng bàn tán gì đó, mà còn tỏ ra hết sức nhiệt liệt.

Triệu Thụy lúc đó hơi kì quái, nhưng cũng không đến gần nghe thử. Mãi tới giữa trưa, lúc cùng Mễ Văn đi ăn cơm, hắn mới nhắc tới chuyện này trong lúc vô ý.

“Ngươi vậy mà lại không biết?” Mễ Văn mở lớn đôi mắt to, hơi kinh ngạc nhìn hắn “Kim Duyệt đại tửu điếm sắp khai trương, thời gian khai trương chọn vào tuần sau! Đây là một chuyện lớn trên cả Liên Đảo, đặc biệt là trong ngành cờ bạc giải trí đó!”

“Thật sao? Kim Duyệt đại tửu điếm khai trương vào tuần sau?”

Triệu Thụy hơi ngạc nhiên hỏi lại một câu, tâm ý của hắn vẫn luôn để ở chỗ khác, chẳng chú ý gì trong nghề nghiệp này.

Mễ Văn thấy bộ dạng đó của Triệu Thụy, không khỏi tức giận nói: “Uổng cho ngươi là kinh lý khu đánh bạc, là nhân vật có tiền đồ nhất trong sòng bạc Duy Ni, vậy mà đến chuyện quan trọng này cũng không biết. Khách sạn sòng bạc Kim Duyệt là sòng bạc siêu hào hoa do đổ vương Uy Kim của Las Vegas đầu tư nhiều tiền mở ra ở Liên Đảo. Ngoài ra, ngoại trừ làng du lịch Duy Ni ra, không có sòng bạc nào so được với nó. Bất quá, cũng chính vì như vậy, khách sạn sòng bạc Kim Duyệt cũng tạo thành uy hiếp lớn cho làng du lịch Duy Ni, khẳng định sẽ rút mất một bộ phận đổ khách từ chỗ chúng ta, cạnh tranh về sau với chúng ta cũng càng kịch liệt hơn.”

Triệu Thụy gật gật đầu nói: “Ngươi nói cũng đúng. Bất quá, chuyện này hình như không có quan hệ gì với chúng ta mà. Những chuyện ngươi nói đây đều là những thứ phải do các cao tầng của sòng bạc lo nghĩ cả.”

“Khách giảm đi, cũng sẽ ảnh hưởng tới tiền lương của chúng ta chứ!” Mễ Văn cười nói “Bất quá, chuyện ta quan tâm lại là chuyện khác. Sòng bạc Kim Duyệt hình như rất thiếu người, đang đi đào bới khắp nơi đó. Hôm qua ta cũng có điện thoại gọi tới, hỏi ta có hứng thú đi sòng bạc Kim Duyệt làm hà quan không. Mức lương có thể nâng cao ba mươi phần trăm.”

“Há? Lương trả cao quá nhỉ? Ngươi đáp ứng rồi?”

“Đương nhiên là không. Ta cự tuyệt không chút do dự.”

“Tại sao?” Triệu Thụy hơi kinh ngạc, hắn biết Mễ Văn hiện tại tương đối thiếu tiền, còn có không ít khoản nợ đang chờ cô trả.

Mễ Văn nói: “Bởi vì khách sạn sòng bạc Kim Duyệt có Vi gia chia cổ phần trong đó, mà thành viên của Vi gia trong hội đồng quản trị của khách sạn Kim Duyệt lại là Vi Sở Chi. Ta chán ghét thằng cha đó, nên không muốn qua.”

“Ồ? Vi gia không phải làm về xây dựng sao? Sao lại thò tay vào sòng bạc rồi?”

“Đại khái là vì nghề cờ bạc mấy năm nay phát triển quá nhanh thôi. Cái nghề hái ra tiền này, ai thấy cũng đều đỏ mắt. Lại nói, hiện giờ giấy phép đăng kí sòng bạc lại mở rộng. Có bản lĩnh thò một chân vào thì thò một chân.” Mễ Văn nói tới đây, ngừng lại một chút, đột nhiên hỏi “Chẳng lẽ không có ai gọi điện thoại cho ngươi mời ngươi qua sao? Ngươi bây giờ rất nổi tiếng trong giới cờ bạc giải trí ở Liên Đảo mà!”

“Ta chỉ là người mới, may mắn một chút mà thôi.” Triệu Thụy nói một câu rất khiêm tốn.

Hai người đang nói chuyện, điện thoại của Triệu Thụy bỗng reo lên.

Triệu Thụy móc điện thoại trong túi áo ra nhìn, là một số máy rất lạ.

Hắn rất không quen tiếp điện thoại lạ, nhưng suy nghĩ nửa giây, hắn cuối cùng cũng tiếp điện thoại.

“Xin hỏi, có phải Triệu Thụy tiên sinh đó không?”

Trong điện thoại truyền ra một giọng trung niên nam tử hồn hậu, ôn hòa thân thiện, rất dễ phá tan phòng ngự của người khác.

“Đúng. Là tôi. Ông là vị nào vậy?” Triệu Thụy hỏi lại một câu.

“Tôi là Vương Duy của công ti bố trí việc làm.” Đầu bên kia điện thoại nói.

Cái gọi là công ti bố trí việc làm, cũng gọi là công ti săn người. Không ngờ mới nói chuyện đào bới với Mễ Văn, bây giờ đã có người gọi điện thoại.

Chuyện này thật là khéo nha!

Triệu Thụy trong lòng biết đối phương sẽ nói gì, nhưng vẫn cười cười, hỏi: “Xin hỏi, ông tìm tôi có chuyện gì?’

Vương Duy nói: “Là như vầy. Tôi muốn hỏi anh có muốn tới khách sạn sòng bạc Kim Duyệt tiếp nhận chức vị kinh lý đổ khu không.”

Triệu Thụy cười đáp: “Bây giờ tôi đã là kinh lý đổ khu rồi. Cũng không cần thiết nữa.”

“Nếu anh chịu qua. Bên phía Kim Duyệt chấp nhận trả lương gấp đôi, còn có thể cung cấp không gian thăng chức rộng hơn. Thật ra, kinh lý bộ phận nhân sự của khách sạn Kim Duyệt rất hứng thú với anh, tự mình điểm danh hi vọng anh qua. Nếu anh muốn, không bằng dành thời gian gặp mặt kinh lý nhân sự của Kim Duyệt một lần?”

Triệu Thụy không thèm suy nghĩ, cự tuyệt ngay: “Xin lỗi, tôi cũng chẳng hứng thú gì với chức vị đó.”

“Vậy thật là đáng tiếc.” Vạn Dương ở đầu kia điện thoại thở dài một tiếng “Rất xin lỗi, làm phiền anh rồi. Nếu anh thay đổi chủ ý, vậy cứ gọi điện cho tôi.”

“Được thôi. Tạm biệt.”

Triệu Thụy nói xong, ngắt điện thoại, bỏ điện thoại vào túi áo.

“Kim Duyệt cũng đào ngươi?” Mễ Văn dựa vào cuộc đối thoại vừa rồi, cũng đoán ra được đại khái.

“Đúng đó! Ta cự tuyệt rồi.” Triệu Thụy cười cười.

“Vì sao? Giá tiền không tốt sao?”

“Không phải. Bọn họ đồng ý trả lương gấp đôi.”

“Oác! Bọn họ rộng rãi thật!” Mễ Văn há cái miệng nhỏ, kinh hô một tiếng “Chịu bỏ ra gấp đôi cũng không nhiều lắm, cho dù là kinh lý khu đánh bạc, có thể được đãi ngộ thế này cũng chẳng bao nhiêu người. Xem ra bên đó hết sức trọng thị ngươi đấy! Sao ngươi lại cự tuyệt?”

“Bởi vì thứ ta muốn, bọn họ không đưa ra được.” Triệu Thụy lạnh nhạt đáp.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK