Thám tử Vân Phi vẫn đang duy trì lòng nhiệt huyết. Chỉ có điều tuy thu được khá nhiều tin tức từ chỗ của La Thành, nhưng trong số đó có không ít mâu thuẫn, khiến cô không thể không tổn hao lượng lớn tinh lực để làm rõ chuỗi các vấn đề.
Điều này đã làm cho Triệu Thụy thoải mái đi không ít, chí ít có được một khoảng thời gian ngắn không phải lo nghĩ Vân Phi đến quấy rầy nữa.
Mấy ngày nay Tôn Tiểu Lan lại thường xuyên gọi điện cho Triệu Thụy, chủ đề của cuộc chuyện trò thường xoay quanh chuyện gia đình cô sắp dọn đi.
Dù sao căn hộ cũ cũng đã ở được hai mươi năm nên chuyện đổi nhà là một sự kiện lớn khiến cô vô cùng hưng phấn, mong muốn có thể tìm người cùng chia xẻ.
Bất quá, sự hưng phấn của Tôn Tiểu Lan chỉ kéo dài được vài ngày, rồi chẳng biết vì nguyên nhân gì, cô đột nhiên không hề nhắc đến nữa. Thậm chí nếu Triệu Thụy ngẫu nhiên nhắc tới, cô cũng không hé miệng.
Triệu Thụy trong lòng cảm thấy kỳ quái, nhưng thấy cô không muốn đề cập đến, nên cũng không tiếp tục hỏi nữa.
Qua ba ngày sau, lúc Triệu Thụy đang ngồi trong lớp, đột nhiên điện thoại di động rung lên. Hắn lôi điện thoại từ trong túi ra xem: là của Tôn Tiểu Lan gọi tới.
Triệu Thụy bình thường đi học không tiếp điện thoại, Tôn Tiểu Lan cũng biết đó là thói quen của hắn, cho nên hầu như không bao giờ gọi cho hắn vào khoảng thời gian này. Nhưng bây giờ bỗng dưng lại phá lệ, Triệu Thụy mơ hồ có một loại dự cảm bất hảo, chẳng lẽ là đã xảy ra chuyện gì rồi?.
"Chị Tiểu Lan, có chuyện gì vậy?" Hắn hạ thấp âm thanh, nhỏ giọng hỏi.
Giọng nói của Tôn Tiểu Lan xen lẫn tiếng khóc vang lên ở đầu dây bên kia: "Tiểu Thụy, không xong rồi, cả mẹ chị và cha chị đều bị người ta đánh bị thương, hiện giờ đang nằm trong bệnh viện, một mình chị lo không xuể(1), cậu có thể tới giúp chị không?"
Triệu Thụy thất kinh. Cha mẹ Tiểu Lan đều là những người rất thân thiện, thậm chí rất ít khi nổi nóng với người khác, sao lại có người muốn đánh bọn họ? Hơn nữa còn đánh cho bọn họ phải nhập viện!
Tuy nhiên vì đang ở trong lớp học, không tiện hỏi nhiều, hắn chỉ đơn giản hỏi rõ địa chỉ bệnh viện, phòng bệnh nào, rồi tắt máy.
"Này cậu mập, tớ có việc gấp phải chuồn trước, nói không chừng chiều cũng chưa về, nếu có điểm danh này nọ thì giúp hộ tớ một chút." Hắn vừa thu gom sách vở tài liệu, vừa nói với La Thành đang ngồi kế bên.
"Không thành vấn đề." La Thành liền miệng đáp ứng, "Nhưng mà lão đại, cậu đi làm gì thế? Sao vội dữ vậy?"
"Tôn Tiểu Lan ở bên kia hình như đã xảy ra chút chuyện, tớ đi tới đó xem." Triệu Thụy nói xong, thừa lúc thầy giáo quay lưng ghi chép trên bảng liền vội rời khỏi lớp.
Căn cứ vào địa chỉ mà Tôn Tiểu Lan cung cấp, Triệu Thụy sau khi lên xe đến bệnh viện, đã tìm được phòng bệnh.
Cha mẹ của Tôn Tiểu Lan đều ở trong cùng một phòng, khắp đầu và tay đều quấn kín vải băng. Mặc dù miệng vết thương đã được băng bó sát trùng, nhưng vết máu đỏ tươi vẫn còn thấm ra bên ngoài vải băng trắng, khiến người ta nhìn mà thấy sợ.
Tôn Tiểu Lan đang ngồi ở bên giường bệnh, tay cầm con dao trái cây, gọt táo cho cha mẹ, nước mắt không ngừng lặng lẽ chảy dọc xuống hai gò má trắng mịn, hoàn toàn mất hẳn vẻ đẹp tươi xinh lạc quan lúc trước.
"Chị Tiểu Lan, chuyện này là thế nào?" Triệu Thụy bước vào phòng, bước tới trước giường bệnh liền vội vã hỏi.
"Tiểu Thụy! Cậu tới rồi!"
Tôn Tiểu Lan ngẩng đầu, ánh mắt vui mừng xen lẫn bất ngờ, vội vàng lau khô những giọt nước mắt đọng trên mặt rồi đứng dậy. Ánh mắt vốn trông ảm đạm, giờ đã sáng hơn nhiều, tựa hồ đã thấy có sức sống(*).
"Bác trai bác gái tại sao lại trở thành như thế này?" Hắn hỏi lại lần nữa.
"Còn nhớ rõ chuyện mua nhà mà lần trước chị nói với cậu không?" Tôn Tiểu Lan nói.
"Nhớ chứ? Chẳng lẻ là bắt nguồn từ chuyện đó?"
Tôn Tiểu Lan gật đầu nói: "Mấy hôm trước, cha mẹ chị nghe nói căn hộ đã hoàn tất, có thể dọn vào ở, cho nên rất là mừng(2). Ai ngờ, có tận mắt nhìn thấy tình cảnh mới thấy so với trong tưởng tượng của bọn họ hoàn toàn khác biệt. Chẳng những cái hứa hẹn ban đầu của chủ đầu tư(2) về chất lượng cũng như cảnh quan xung quanh của căn hộ phần lớn đều không được thực hiện, mà thậm chí ngay cả giấy chứng nhận sở hữu nhà cũng không lấy được. Không có giấy chứng nhận sở hữu, căn hộ này sẽ không có gì để bảo chứng. Cha mẹ chị dĩ nhiên không thể nào chấp nhận được căn hộ mười mấy vạn mà họ đã dành dụm hơn hai mươi năm, thậm chí còn vay mượn họ hàng mới mua được lại có kết quả như vậy, cho nên lúc đó đã cảm thấy rất khó chịu.
Hai ngày sau, có một chủ hộ(3) đã mua căn hộ ở Hoa Viên Tân Thành đột nhiên gọi điện thoại đến gia đình chị, nói là căn hộ Hoa Viên Tân thành đã sớm thành bị chủ đầu tư đem cầm cố ở ngân hàng! Chủ đầu tư vậy là đã dùng cùng một căn hộ để lừa tiền hai lần từ ngân hàng và người đó! Đó cũng là lý do vì sao bọn ta không được nhận giấy chứng nhận sở hữu nhà.
Lúc này thì mọi chuyện đã trở nên tỏ tường(4), căn hộ mới mà gia đình bọn chị đã bỏ ra biết bao nhiêu tiền để mua căn bản không thuộc về gia đình chị, mà là thuộc về ngân hàng!
Ngân hàng thì có thể thu hồi bất cứ lúc nào, mà toàn bộ số tiền cha mẹ ta đã vất vả tích cóp hai mươi năm lại để phó mặc cho nước cuốn trôi(5)!
Đến lúc đó, cha mẹ chị đã quyết định, cần phải liên kết cùng với những chủ hộ đã mua căn hộ ở Hoa Viên Tân Thành khác, tụ tập ở văn phòng chủ đầu tư, đòi hắn một câu công đạo, bảo vệ quyền lợi của bản thân.
Ngờ đâu, lúc đầu chủ đầu tư bất động sản kia tránh không gặp mặt. Về sau, khi thấy sự tình không có vẻ lắng dịu, lại có khả năng sẽ làm ảnh hưởng đến hiệu suất tiêu thụ căn hộ, hắn đã âm thầm thuê mướn xã hội đen đối phó với những chủ hộ đang bảo vệ lợi ích cho bản thân này.
Đến tối, những tên giang hồ này thừa dịp lúc chủ hộ lần lượt phân tán, trở về nhà, đã lặng lẽ theo sau, rồi lựa chỗ tương đối vắng vẻ(6) ra tay tập kích.
Những tên côn đồ này kẻ nào trong tay cũng cầm trường đao, côn, ống sắt. Trong khi đó, cha mẹ bọn chị tay lại không một tấc sắt, chẳng hề có sức phản kháng, cứ thế mà bị đánh đập!
Cha mẹ chị lúc đó bị đánh cho máu me đầy người, đều được đem đến bệnh viện để chẩn đoán. Cha chị trên đầu bị chém rách một đường dài hơn hơn mười phân, xương cánh tay phải bị dập gãy hết. Chân mẹ chị cũng bị đánh gãy! Bác sĩ nói, nếu cha chị được đưa đến bệnh viện chậm một chút nữa thôi, thì ngay cả tính mạng cũng e là giữ không được!"
Nói đến đây, nước mắt của cô lại không khỏi rơi xuống.
Triệu Thụy vươn tay trái ra, ôm hờ ngang hông Tôn Tiểu Lan, tay phải còn lại vỗ nhẹ lên lưng cô, nhỏ giọng an ủi. Bất quá, trong đầu lại như có thứ gì đó đang thiêu đốt thần kinh hắn, khiến hắn khó lắm mới có thể áp chế được cơn phẫn nộ của mình.
Cha mẹ Tôn Tiểu Lan đối đãi thân thiện với mọi người, qua nhiều năm như vậy, vẫn luôn có chút chiếu cố đến hắn. Dẫu không phải là người một nhà, nhưng quan hệ cũng cực kỳ thân mật. Ngày lễ ngày tết, cha mẹ Tôn Tiểu Lan đều kêu hắn qua bên nhà cùng nhau ăn uống.
Không thể nghĩ được, bọn họ bỏ ra hơn nửa cuộc đời tích cóp dành dụm, thậm chí vay một số tiền lớn bên ngoài mới mua được một căn hộ như vậy, vậy mà lại bị người ta đánh cho trọng thương!
Chỉ là, tên chủ đầu tư kia không những tâm địa cay độc, to gan lớn mật, mà còn vô cùng gian sảo, thừa lúc các chủ hộ tản về nhà theo đuôi tập kích, vừa giải quyết được vấn đề gai góc, lại vừa không gây ra ảnh hưởng quá lớn. Nếu thật có điều tra đến ngọn ngành, hoàn toàn có thể chối phén đi(7).
"Đã báo cảnh sát chưa?" Triệu Thụy tiếp tục hỏi.
"Đã báo rồi, nhưng cũng không biết sẽ có bao nhiêu tác dụng nữa. Nghe người ta nói, tên chủ đầu tư của Hoa Viên Tân Thành không chỉ có tiền mà còn rất có bối cảnh, đối với hai giới hắc bạch đều có giao tình thâm sâu. Nếu muốn thu được một cái kết quả vừa lòng thật sự là quá khó khăn."
Tôn Tiểu Lan tựa vào vai Triệu Thụy, thấp giọng nức nở, trong lòng mặc dù vẫn còn thấy khó chịu, nhưng đến nỗi bất an như lúc ban nãy.
Triệu Thụy trên gương mặt tuy nở nụ cười ấm áp, nhẹ giọng an ủi Tôn Tiểu Lan, nhưng trong ánh mắt lại lóe lên một tia nhìn lạnh đến thấu xương.
Nếu đã vậy, chuyện này đành phải do mình xử lý hết vậy.