Mục lục
[Dịch]Thần Ma Chi Mộ- Sưu tầm
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Vốn có thể là một trường đại xung đột, cuối cùng lại tiêu trừ sạch sẽ, chuyện này khiến từ hiệu trưởng cho đến mấy nhân viên hành chính dưới quyền đều cảm thấy vạn phần kinh ngạc.

Hoàng Thiên Thành và Liêu Hoành hai người đều là đại nhân vật hách hách hữu danh của Đông Hồ! Là tầng lớp quyền thế cao cao tại thượng!

Đừng nói một giáo viên bình thường, cho dù là hiệu trưởng Thất Trung, bọn họ cũng không coi vào mắt.

Thế nhưng, những nhân vật quyền thế như vậy, sau khi nhìn thấy Triệu Thụy, lại đều cung kính hết mức!

Đây rốt cuộc là chuyện gì?

Chẳng lẽ, Triệu Thụy này có thân phận không tầm thường?

Mọi người trong lòng suy nghĩ như vậy, không biết thế nào, đột nhiên cảm thấy Triệu Thụy vốn nhìn như bình thường này, trên người lại hốt nhiên bao phủ một quầng sáng thần bí, khiến bọn họ cảm thấy không thể suy nghĩ thấu đáo được.

Tình huống của hiệu trưởng tốt hơn một chút, dù sao ông ta cũng biết quan hệ của Triệu Thụy và Vân thị gia tộc ở Đông An, người có thể có quan hệ với đại gia tộc như vậy, khẳng định sẽ không phải loại tầm thường gì.

Bất quá, Chương chủ nhiệm nhìn thấy một màn này, trong lòng lại rất là thấp thỏm.

Phải biết, hắn trước giờ vẫn mang lòng oán hận với Triệu Thụy, quan hệ với Triệu Thụy đều nằm trong trạng thái chiến tranh lạnh, dù là lúc bình thường cũng không bớt gây khó khăn cho Triệu Thụy.

Chỉ là Triệu Thụy đạo cao một thước, bao giờ cũng dễ dàng hóa giải những khó khăn mà hắn gây ra.

Nếu nói Triệu Thụy chỉ là một tiểu lão sư, hắn không có gì phải sợ hãi, nhưng tình huống hiện tại đã hoàn toàn không giống như vậy nữa, đến những đại nhân vật cỡ như Hoàng Thiên Thành đối với Triệu Thụy cũng sợ hãi không thôi, nói chi tới một huấn đạo chủ nhiệm be bé như hắn?

Chương chủ nhiệm không khỏi vạn phần lo lắng, nếu như một ngày nào đó Triệu Thụy đem sổ cái ra tính với hắn, kết cục của hắn há chẳng phải rất thê thảm sao?

Chương chủ nhiệm mặt mày đưa đám đứng đó, như cha mẹ chết.

Mấy nhân viên hành chính khác trong trường cũng đều biết quan hệ giữa Chương chủ nhiệm và Triệu Thụy rất tệ, lúc này đều không khỏi âm thầm giữ một khoảng cách với Chương chủ nhiệm, khỏi phải bị liên lụy.

Triệu Thụy hoàn toàn không chú ý thần tình biến hóa của đám người Chương chủ nhiệm, sức chú ý của hắn lúc này đặt trên người Hoàng Chấn Vũ và Liêu Luân.

Hắn dùng ánh mắt đánh giá trên dưới hai tên này một hồi, phát hiện phụ thân hai tên đúng là nặng tay, quả thật đã đánh hai tên một trận, hai mắt đều bị đánh bầm đen cả.

Bất quá, Triệu Thụy không thể không nói, đây chính là chỗ thông mình của cha chúng, bỏ xe giữ tướng, lấy điều này để làm dịu cơn phẫn nộ của mình.

Nếu không, chờ đến lúc hắn tự mình ra tay, tình huống sẽ càng phức tạp hơn nữa.

Hoàng Thiên Thành và Liêu Hoành chỉ sợ vì chuyện này mà phải hỏng to, mấy chục năm vất vả kinh doanh, đều phải hủy trong một ngày.

Hoàng Chấn Vũ và Liêu Luân bị ánh mắt của Triệu Thụy quét đến mức trong lòng hoảng sợ, cơ hồ suýt phát khóc, chỉ cảm thấy chính mình không có ai giúp như vậy, dáng vẻ hung hăng hống hách, hoành hành vô kị trước giờ, sớm đã bị ném đến cửu tiêu vân ngoại.

Hai chân chúng đều có chút run rẩy, chỉ sợ Triệu Thụy lại đem chúng hung ác đánh một trận nữa.

Bọn chúng đã nếm qua sự lợi hai của Triệu Thụy, quả thật sợ bị đánh rồi.

Triệu Thụy nhìn bộ dạng sợ sệt kinh hãi của hai tên, cảm thấy hai ác thiếu này đã bị cha chúng sửa chữa đến mười phần đầy đủ, giáo huấn phải là phi thường sâu sắc rồi.

Hai tên đã được giáo huấn đến cùng, hắn cũng lười không tính toán tiếp nữa, xoay người, nói với Chương chủ nhiệm: “Chương chủ nhiệm, tôi không phải là giáo viên của chúng, mà ông lại là huấn đạo chủ nhiệm, vậy hai học sinh này giao cho ông xử lý đi. Vất vả rồi.”

Chương chủ nhiệm vừa nghe, liền âm thầm kêu khổ.

Hai đại thiếu gia này nổi tiếng là hay sinh sự trong trường, đúng là hai củ khoai lang nóng bỏng tay, một huấn đạo chủ nhiệm như hắn, lại không có bối cảnh gì quá thâm hậu, giáo huấn học sinh bình thường còn được, giáo huấn hai ác thiếu này, đó thật là hữu tâm vô lực, nhẹ đã không được, nặng càng không được.

Nhìn tình thế vừa rồi, nếu hắn dám giáo huấn quá nặng, không phải là tìm chết sao?

Chương chủ nhiệm thật không muốn tiếp cái nhiệm vụ này, nhưng đây vốn là công tác của hắn, lại thêm nữa hắn đang sợ hãi Triệu Thụy tính sổ sau mùa thu, chỉ hy vọng có thể làm hòa hoãn một chút quan hệ đang khẩn trương với Triệu Thụy, vì vậy, chuyện Triệu Thụy giao lại, hắn không dám đùn đẩy, chỉ đành đưa đầu chịu báng mà đáp ứng.

“Đi! Theo ta đi đến chỗ huấn đạo!” Hắn xụ mặt, quát Hoàng Chấn Vũ và Liêu Luân một câu, sau đó phi thường bi tráng dẫn hai người đi đến phòng làm việc.

Hồ Tề cũng là một trong Thất Trung tam ác thiếu, nãy giờ núp ở nơi xa, chú ý thật kĩ mọi chuyện phát sinh trên sân thể dục.

Nó thấy thảm trạng của hai đồng bọn, không khỏi tim run mật rẩy, sắc mặt trắng bệch, trong lòng nhắc đi nhắc lại một câu, A Di Đà Phật Bồ Tát phù hộ, may mà mình tính trước, không có cùng tham gia, cho nên mới có thể trốn khỏi một kiếp.

Nếu không, nó bây giờ chỉ sợ cũng đi theo Hoàng Chấn Vũ và Liêu Luân, thê lương vô cùng.

Do vậy, sự sợ hãi của nó đối với Triệu Thụy càng thêm sâu hơn vài phần.

Có vết xe đổ của hai vị hồ bằng cẩu hữu, Hồ Tề chịu phải kích thích sâu sắc, cuối cùng cũng biết cái gì kêu là thiên ngoại hữu thiên, nhân ngoại hữu nhân, trong lòng ngầm hạ quyết tâm, từ nay về sau kết thúc những hành động càn quấy, hạ thấp làm người, làm một học sinh thật thà, cũng không đụng đến chuyện thị phi, trêu ghẹo nữ sinh gì nữa.

Do lần người nhà đến trường gây náo loạn này ảnh hưởng to lớn phi thường, vì vậy, rất nhanh đồn ra toàn trường, đừng nói giáo viên, đến rất nhiều học sinh cũng đều biết cả.

Vân Phương tuy hôm ấy xin nghỉ, không thấy tình huống tại hiện trường, nhưng cũng biết được một ít tin tức từ chỗ những giáo viên khác.

Từ trước tới giờ, Vân Phương vẫn lờ mờ cảm thấy hành vi của Triệu Thụy tựa hồ có chút thần bí, thế nhưng, cô bao giờ cũng không có chứng cứ chắc chắn chứng minh rằng Triệu Thụy quả thật có chỗ không giống người bình thường.

Bất quá, sự kiện lần này, lại khiến cô có không gian để tiếp tục tìm tòi nghiên cứu.

“Tôi nghe nói anh hôm qua rất uy phong hả?” Giờ chuyển tiết, Vân Phương kiếm cơ hội đứng bên Triệu Thụy trong hành lang, mặc cho gió lạnh thổi mái tóc dài như tơ nhẹ nhàng phơ phất. “Không chỉ trừng trị Thất Trung tam vị ác thiếu cho ngoan ngoãn vâng lời, mà còn khiến Hoàng Thiên Thành và Liêu Hoành ỉu xìu quay về. Đó đúng là hai đại nhân vật nhé! Bình thường đều ngạo mạn vô cùng, ở trước mặt anh lại thật thà hết mức, thật khiến người ta bất ngờ.”

Triệu Thụy cười cười nói: “Quá khoa trương rồi, nào có ỉu xìu quay về chứ, bọn họ chỉ là bị lừa gạt tạm thời, sau khi được tôi nói rõ chân tướng, liền chủ động rời đi.”

Vân Phương yêu kiều trợn mắt một cái nói: “Không giống anh giả bộ ngớ ngẩn, hai người ấy nổi tiếng là không biết lý lẽ, lúc trước thường có giáo viên kể khổ với tôi, nói học sinh không chịu nghe dạy, chủ nhà không phối hợp, đều là nói về bọn họ đấy.”

“À, đại khái là bọn họ lương tâm phát hiện, đột nhiên biến thành tôn sư trọng đạo đó.” Triệu Thụy mở miệng nói xạo.

Vân Phương nghe lời giải thích tào lao này, không nhịn được “phì” một cái bật cười thành tiếng, trong sóng mắt lưu chuyển, bày ra biết bao phong tình dụ người.

“Đó đúng là mặt trời mọc ở hướng tây đó!”

“Đúng rồi, Triệu lão sư, anh rốt cuộc là ẩn tàng bí mật gì, vì sao đến bọn người như Hoàng Thiên Thành cũng sợ hãi anh như vậy?” Vân Phương mất hứng thay đổi ngữ khí, hỏi thẳng một câu.

Triệu Thụy cười: “Đương nhiên là đồng sự của cô rồi? Cô nói tôi còn là người thế nào nữa? Đặc cảnh? Mật thám? Gián điệp? Ha ha, có chút khoa trương rồi đó.”

Vân Phương trên mặt lại không có nửa điểm tiếu ý, chỉ im lặng đánh giá Triệu Thụy, đến một biểu tình nhỏ nhặt nhất cũng không bỏ qua.

Cô hốt nhiên phát hiện, trên khuôn mặt thoạt nhìn ôn hòa vô hại của Triệu Thụy, một đôi mắt đen, lại như đầm sâu không đáy, khiến người ta hoàn toàn không có cách nào nhìn thấu.

Vân Phương cẩn thận đánh giá một phen, lại không nhìn ra thành tựu gì, bèn có chút thất bại mở miệng nói: “Anh rốt cuộc là người như thế nào, đại khái chỉ có thần mới biết.”

Triệu Thụy nhún nhún vai nói: “Tôi là người thế nào, thân phận thế nào, có gì quan trọng chứ? Dù sao sự tồn tại của tôi, đối với cô cũng không có hại gì, chẳng phải vậy sao?”

Vân Phương hốt nhiên trầm mặc, cô phát giác Triệu Thụy nói không sai, từ khi Triệu Thụy đến trường này, đối với cô không những không có thương hại gì, thậm chí còn dành cho cô sự giúp đỡ tương đối lớn, cô xác thật không cần thiết, cũng không có lập trường phải truy cứu đến cùng.

“Phải lên lớp rồi.” Triệu Thụy cười cười, hai tay đút vào túi, chầm chậm bước đi.

Vân Phương nhìn theo bóng lưng to lớn của hắn, sự hiếu kì và thần bí trong lòng không những không giảm bớt mà trái lại càng lúc càng sâu thêm.

Trong lúc Triệu Thụy và Vân Phương đang nói chuyện, trong văn phòng làm việc của tổng tài của công ti bất động sản của Liêu Hoành, Liêu Hoành cũng vợ là Chung Ngọc Mai nói chuyện về sự tình của đứa con.

“Ông thật là đồ vô dụng, con bị khi phụ, bị người ta đánh thành như vậy, ông không những không bảo vệ, mà còn đánh nó một trận, ông như vậy làm sao mà làm cha!” Chung Ngọc Mai lớn giọng chỉ trích, Liêu Luân là đứa con duy nhất của bà, là miếng thịt trong lòng bà, bà quả thật không nuốt nổi cục tức này.

“Bà cho là tôi nghĩ sao? Đó không phải là vì để tốt cho cả nhà mình sao! Tôi đánh chí ít cũng có phân tấc, nếu thật sự chọc giận tên họ Triệu đó, chỉ sợ cả nhà chúng ta đều triệt để đi đời nhà ma!” Liêu Hoành biện giải cho mình “Thế chuyện này cứ tính như vậy? Vụ lỗ này chúng ta nuốt sao?” Chung Ngọc Mai trong lòng bất cam, bà bụng dạ hẹp hòi, cũng rất có thủ đoạn, bình thường đến một vụ lỗ nhỏ cũng không chịu nuốt, càng huống chi là đại sự như con mình bị trừng phạt hung ác như vậy!

“Thế bà nói phải làm sao? Triệu Thụy là tuyệt đối không thể động đến, hắn đúng là một nhân vật rất có bối cảnh, động đến hắn coi như là tìm chết!” Liêu Hoành bất lực nói.

“Thế thì làm sao? Chỉ cần chúng ta không tự thân ra mặt, tôi cẩn thận nghe qua, tên họ Triệu đó, dường như thập phần cảm thấy hứng thú đối với nữ nhân Vân Phương sát vách hắn, đối với đứa con gái Vân Liên của Vân Phương cũng phi thường quan tâm bảo vệ…”

“Thế bà định…”

Chung Ngọc Mai hốt nhiên cười cười: “Tin tức bây giờ không phải luôn luôn cập nhật sao? Bây giờ mẹ mìn ở Đông Hồ hoạt động rất ngang nhiên đó.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK