Mục lục
[Dịch]Thần Ma Chi Mộ- Sưu tầm
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Ngươi tên là gì?”

“Tiêu Phương”

“Ta muốn biết tên thật của ngươi, lôi giấy chứng minh ra đây.”

“Tôi đúng là tên Tiêu Phương, vâng, giấy chứng minh của tôi đây.” Nữ hài vừa đáp vừa thành thật lấy giấy chứng minh ra, đưa vào tay Triệu Thụy.

Triệu Thụy cầm lấy xem, lại hỏi:

“Mấy tuổi?”

“Mười bảy, trên giấy chứng minh không phải đã viết sao.”

“Mười bảy tuổi đã ra ngoài làm ăn trộm, trong nhà không quản ngươi sao? Cha mẹ ngươi đâu?”

“Cha tôi mất rồi, mẹ tôi bây giờ bệnh nặng nằm trên giường. Thật ra tôi cũng không muốn làm nghề này, nhưng mẹ tôi cần tiền khám bệnh, bây giờ tiền chữa trị mắc như vậy, tôi không nghĩ biện pháp kiếm chút tiền, lấy đâu ra tiền chữa bệnh cho mẹ?” Tiêu Phương nói, thanh âm dần dần trầm xuống, khóe mắt cũng đỏ lên.

“Thật sao? Ngươi cũng hiếu thuận đấy!”

Triệu Thụy có chút buồn cười liếc nó một cái, đây đúng là đoạn hay nhất trong vở kịch, không ngờ tiểu nữ hài này còn dám trắng trợn lấy ra dùng.

Tuy nói kĩ xảo diễn xuất của Tiêu Phương đáng gọi là nhất lưu, nhưng muốn hắn tin vào vở kịch đó thì cũng có chút khó khăn.

“Được rồi, đừng bịa chuyện nữa, nói thật đi. Cả cha mẹ cũng lấy ra nguyền rủa, ngươi cũng giỏi đấy!”

“Tôi nói toàn bộ đều là sự thật!”

Tiêu Phương đột nhiên cao giọng, như một con gà mẹ bị chọc giận, giọng rít lên, mặt đỏ bừng vì phẫn nộ.

Triệu Thụy hơi ngẩn ra, không ngờ mình tùy ý nói một câu, lại làm Tiêu Phương kích động như vậy.

Hắn không khỏi kinh ngạc đánh giá Tiêu Phương một lúc, phá hiện khóe mắt nữ hài này đã có giọt nước mắt long lanh.

Hắn lúc này bỗng nhận ra, Tiêu Phương lần này có thể nói thật, mà mình trong lúc vô ý lại kích thích chỗ nhạy cảm nhất của nó.

Trong lòng Triệu Thụy không khỏi hơi thương cảm cho Tiêu Phương.

Nếu như Tiêu Phương nói thật, vậy hoàn cảnh của nó đúng là bất hạnh phi thường.

“Ta không biết vừa rồi ngươi nói thật. Nếu như lời vừa rồi của ta làm tổn thương ngươi, vậy ta xin lỗi.” Triệu Thụy thu nụ cười, ngữ khí hòa hoãn lại.

Tiêu Phương hết sức bất ngờ nhìn Triệu Thụy, không ngờ cảnh sát trẻ tuổi này lại trịnh trọng xin lỗi mình như vậy.

Quan hệ giữa bọn họ thực tế là giữa mèo và chuột.

Theo lẽ thường, cho dù là lời lẽ của cảnh sát này kích thích nó, thật ra vẫn hoàn toàn có thể không xin lỗi gì.

Ánh mắt Tiêu Phương nhìn Triệu Thụy từ từ nhu hòa lại, tâm tình cũng không kích động như vừa rồi.

Triệu Thụy vốn cũng không muốn lôi Tiêu Phương tới cục cảnh sát, bây giờ thấy nó thân thế đáng thương, lại càng bất nhẫn.

Chờ nó bình tĩnh lại, Triệu Thụy mới lấy ví ra, lấy tiền và danh thiếp đưa cho nó: “Tiền này ngươi cứ lấy dùng trước, có khó khăn gì cứ tới tìm ta, sau này không được đi trộm đồ nữa, nghề này không có tiền đồ gì cả, chỉ làm đánh mất chính mình thôi.”

Tiêu Phương rất giật mình trợn tròn mắt, chăm chăm nhìn viên cảnh sát mới vừa rồi còn trêu chọc nó, thiếu chút nữa cho rằng mình nghe lầm!

Nó không ngờ cảnh sát này lại xin lỗi nó, lại càng không ngờ, cảnh sát này không chỉ bỏ qua cho nó, hơn nữa còn đưa cho nó một khoản tiền lớn!

Nó còn cho rằng lần này làm ra vụ án lớn thế này, còn bị bắt tại trận, khẳng định sẽ không chạy thoát khỏi tù tội!

“Ông… bỏ qua cho tôi thật sao?” Nó đưa tay quẹt trên mặt một cái, chùi đi nước mắt ở khóe, nhỏ giọng dò hỏi một câu rất không xác định.

“Nếu như ngươi rất muốn theo ta đi cục cảnh sát, vậy thì ta cũng không để ý.” Triệu Thụy cười cười nói.

“Vậy thì quên đi.”

Tiêu Phương lộ ra nụ cười, ánh mắt hướng về Triệu Thụy mang theo vài phần cảm động và cảm kích.

Nó há miệng, muốn nói cảm ơn, nhưng lại không nói ra được gì.

Nó đột nhiên cảm thấy người trẻ tuổi này khác xa với những cảnh sát mà nó từng thấy.

Lúc Triệu Thụy trở về quán ăn tự phục vụ Khải Lôi, túi tiền của ông già đã tìm lại được, lại trở về trong tay ông ta.

Trải qua phong ba như vậy, ông già cũng không còn tâm tư nào ăn cơm ở đây, rất nhanh đã cũng đôi vợ chồng trung niên rời quán ăn.

Triệu Thụy trở về chỗ ngồi của mình, chuẩn bị ăn cho hết bữa cơm, chính vào lúc này, một làn gió thơm nhàn nhạt thổi tới, Đinh Linh bước tới bên cạnh hắn.

“Vừa rồi lúc ngươi đi ra, ta đã thấy hết rồi.”

Đinh Linh hai tay khoanh trước ngực, cũng không vòng vo, trực tiếp chất vấn: “Con nhỏ đó chính là ăn trộm, ngươi đã đuổi kịp, vì sao không bắt nó ngay tại trận? Chẳng lẽ ngươi không biết bỏ qua tên trộm đó mang lại bao nhiêu phiền phức cho người khác sao?”

Triệu Thụy dựa vào ghế, nhìn Đinh Linh, nghiêm túc nói: “Con nhỏ đó lương tri chưa mất, chỉ nhất thời hồ đồ thôi, ta cảm thấy còn giáo dục được. Nếu như bắt nó lại, chỉ sợ không giúp đỡ được gì, trái lại còn làm nó hư thêm.”

“Hừ! Ngươi cũng thương hương tiếc ngọc quá nhỉ! Ngươi không phải cảm thấy con nhỏ đó xem ra xinh đẹp, nên mới tha nó một mạng chứ? Ta nói cho ngươi, nó đã phạm pháp!” Đinh Linh dựng mày lên, lạnh giọng nói: “Công tác của chúng ta không thể bị tình cảm làm ảnh hưởng! Cách làm của ngươi vừa rồi chính là thiên tư phạm pháp! Ngươi đã phạm một lỗi lớn!”

“Thật sao?” Triệu Thụy cười cười “Nhưng sao ta lại cảm thấy, ngươi giống như mượn chuyện công báo thù riêng vậy?”

“Ngươi…”

Đinh Linh tức giận đỏ bừng cả mặt, duỗi ngón tay trắng bóc chỉ Triệu Thụy, nhất thời không nói được gì. Tuy nói hành vi của Triệu Thụy xác thật có điểm khả nghi là thiên tư, nhưng trong lòng cô không hẳn không có cách nghĩ mượn chuyện này báo thù riêng.

Triệu Thụy cười cười, nói tiếp: “Thật ra, ta đã tan sở rồi. Theo trình tự, hẳn phải là đồn cảnh sát ở đây tới xử lý sự việc. Ngoài ra, ta tịnh không tận mắt thấy nó lấy trộm. Cho dù tận mắt thấy, nhưng không bắt được tại trận, cũng không cách nào định tội nó. Nó hoàn toàn có thể nói là nó lượm được cái túi đó, ngươi hẳn phải biết là chúng ta không cách nào bắt nó.”

Đinh Linh mặt hoa trầm xuống, nhếch miệng, không nói gì.

Cô không thể không thừa nhận Triệu Thụy nói có đạo lý. Nhưng trong lòng cô hoàn toàn rõ ràng, đây toàn bộ đều là lấy cớ, Triệu Thụy chỉ không muốn bắt con nhỏ đó thôi.

“Ngươi giải quyết ổn thỏa thật.”

Đinh Linh biết có nói nữa cũng vô ích, bèn tức tối quẳng lại một câu, xoay người trở về với đám bạn.

Triệu Thụy thì sắc mặt như thường tiếp tục ăn cơm, dường như hoàn toàn không bị chuyện vừa rồi làm ảnh hưởng tới khẩu vị.

Loáng cái một kì cuối tuần đã trôi qua, lại đến ngày làm việc, Triệu Thụy và Đinh Linh không khỏi không cùng một phòng, tiếp xúc ở cự ly gần.

Đinh Linh ngồi trong phòng làm việc, nhìn bóng lưng Triệu Thụy qua kính, nhớ lại xung đột phát sinh ở quán Khải Lôi tối thứ sáu tuần trước, trong lòng chỉ cảm thấy ấm ức khó chịu.

Triệu Thụy là thuộc hạ của cô, hơn nữa ngày đó rõ ràng bỏ qua kẻ tình nghi ăn trộm, nhưng vẫn cứ lý trực khí tráng, mà cô lại không cách nào tóm được Triệu Thụy!

Điều này sao không khiến cô tức giận cho được?

Ngoài ra, Đinh Linh cô trước giờ tinh minh tài giỏi, bất luận trên sinh hoạt hay trên công tác đều có điều có lý, thuận nước thuận gió.

Thế nhưng, từ sau khi Triệu Thụy xuất hiện, sinh hoạt bình tĩnh của cô cơ hồ loạn cả lên!

Đinh Linh cảm thấy mình và Triệu Thụy này đúng là như số mạng khắc nhau!

Cô đang ở đó tức giận, tiếng gõ cửa đột nhiên vang lên, tiếp đó, bí thư của Chính pháp ủy Thạch thư kí, Trương bí thư đẩy cửa tiến vào.

“Trương bí thư, sao ông tới đây? Có chuyện gì?” Đinh Linh thấy người này, hơi kinh ngạc hỏi một câu.

“Không có gì. Chỉ là hôm nay tới đây có việc, thuận tiện qua thăm cô.”

Trương bí thư cười bước đến trước bàn làm việc của Đinh Linh, lấy ra một hộp trà gói ghém kĩ lưỡng đặt lên bàn.

“Nghe nói cô thích uống trà, vừa khéo tôi có người bạn đưa tới một hộp Tây Hồ Long Tĩnh thượng hảo hạng, cho nên đưa đến cho cô.”

“Không cần, cái này quá quý trọng rồi, ông mang về đi.”

Ăn của người ta phải mang ơn, thủ đoạn bắt chẹt, Đinh Linh biết rõ điểm này, bèn vội vàng từ chối.

“Cái này chẳng quý trọng gì, chỉ là một hộp trà thôi mà, cô đừng nghiêm túc quá.” Trương bí thư cười nói “Lễ vật đã đưa ra lại thu về, bảo tôi cất mặt đi đâu?”

Đinh Linh thấy Trương bí thư kiên trì phi thường, hơn nữa cô cũng không muốn làm Trương bí thư quá mất thể diện, chỉ đành không từ chối nữa.

Trương bí thư hài lòng gật gật đầu, kéo ghế ngồi xuống rồi dò hỏi: “Thế nào, Đinh cảnh quan, lúc tôi tiến vào xem khí sắc cô dường như không tốt lắm, có phải đã xảy ra chuyện gì không?”

Đinh Linh đang tức giận đầy bụng không có người tâm sự, bây giờ Trương bí thư vừa hỏi, cô như tìm được chỗ tâm sự, bèn kể hết nguyên vẹn chuyện xảy ra cuối tuần trước cho Trương bí thư nghe.

Trương bí thư ngồi trên ghế, im lặng lắng nghe Đinh Linh kể.

Hắn vì sự kiện trà lâu lần trước, bị Thạch thư kí lạnh nhạt, hoạn lộ bị ảnh hưởng lớn, có thể nói là hận Triệu Thụy tới xương, bây giờ có cơ hội đưa tới cửa, tuyệt đối không thể bỏ qua.

Bất quá hắn cũng biết rõ, chuyện này tốt nhất mình đừng thò đầu ra, có câu súng bắn chim đầu đàn, vạn nhất bối cảnh của Triệu Thụy quả thực rất chắc, đến lúc báo thù, mình hẳn sẽ xui xẻo.

Trương bí thư vừa ngồi nghe Đinh Linh phê bình Triệu Thụy, ngón tay vừa thỉnh thoảng gõ lên đùi, trong lòng suy nghĩ xem phải làm sao lợi dụng tốt sự kiện này để đả kích Triệu Thụy.

Chuyện này nói lớn không lớn, nói nhỏ không nhỏ, nếu lợi dụng tốt, cho dù không đuổi được Triệu Thụy ra khỏi đội cảnh sát, cũng đủ bôi xấu thanh danh của hắn trong đội cảnh sát, cho dù Triệu Thụy có Thạch thư kí ở sau chống lưng, nhưng muốn thăng chức cũng tương đối khó khăn. (lsqk: thằng này ngu vãi, Triệu Thụy có muốn thăng chức đâu?)

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK