Triệu Thụy do tu luyện Địa Sát bảy mươi hai biến hơi có thành tựu, lại thêm thời gian nghỉ cũng đã hết, bèn bắt đầu về tiệm cầm đồ Tất Thắng Áp làm việc.
Dẫu sao, loại tiên gia chi thuật này không phải trong một sớm một chiều mà có thể triệt để tham ngộ, cũng không cần gấp gáp nhất thời.
Bình an vô sự suốt một tuần lễ, tối hôm nay hắn làm xong đạp xe về nhà như thường lệ.
Trời đêm, trăng sao không màu, mặt trăng núp sau mây đen, chỉ lộ ra một góc nhọn nhỏ xíu, rải ánh trăng yếu ớt xuống mặt đất.
Triệu Thụy ngẩng đầu nhìn bầu trời, bỗng nhớ tới câu nguyệt hắc phong cao sát nhân dạ (đêm giết người trăng tối gió cao).
Đêm nay đúng là thời điểm tốt để giết người.
Hắn hơi nghiêng đầu, khóe mắt liếc ra sau, hai bóng người đang lén lén lút lút bám theo phía sau.
Triệu Thụy lộ ra một nụ cười trào phúng, không lập tức lật tẩy, mà tiếp tục đạp xe đi.
Khi hắn tới con hẻm nhỏ bình thường đã tối tăm, hắn bỗng bóp thắng, dừng xe lại rồi nói: “Các ngươi theo ta lâu như vậy, cũng nên ra đi chứ.”
Tiếng hắn vừa dứt, bốn bóng người phân biệt từ hai đầu con hẻm xuất hiện, từ từ tiến lại gần hắn, khóa chặt hai hướng tiến lui của hắn.
“Dũng ca, kiếm ta có chuyện gì vậy?” Triệu Thụy không hoảng không gấp chào hỏi tên cầm đầu.
Dũng ca mang thủ hạ tới cách Triệu Thụy đại khái khoảng ba mét thì dừng lại, rồi cẩn thận đánh giá Triệu Thụy một hồi, xong từ từ nói: “Thì ra là ngươi, đúng là chân nhân bất lộ tướng à, Điền Dũng ta nhìn lầm rồi.”
“Dũng ca ngươi nói gì vậy, ta nghe sao không hiểu lắm?” Triệu Thụy tuy rõ ràng nhưng làm bộ hồ đồ.
“Huynh đệ, ngươi cũng đừng làm bộ ngớ ngẩn với ta nữa.” Điền Dũng hừ một tiếng nói “Hướng lão đầu khai ra hết rồi, đập năm ngàn vạn, mua Long Vĩ Ngọc Điệp trong tay hắn chính là ngươi! Triệu Thụy, ngươi làm việc cho ai?”
Triệu Thụy vừa nghe, liền biết Dũng ca đã tra rõ tất cả, mình cũng không cách nào ngụy trang nữa, bèn thu lại nụ cười, lạnh nhạt nói: “Làm việc cho ai quan trọng lắm sao? Nếu ta làm việc cho mình thì sao?”
Điền Dũng không tin, căn bản không tin.
Theo tư liệu hắn thu được, Triệu Thụy này bất quá chỉ là một bảo vệ bình thường ở tiệm cầm đồ, chỗ thuê ở cũng là nhà trọ bình thường, thường ngày đều đạp xe đi làm, lấy đâu ra năm ngàn vạn?
Nếu có thể lấy ra năm ngàn vạn, còn tới tiệm cầm đồ làm bảo an mần chi?
Mua một tòa biệt thự ở khu biệt thự cao cấp của Liên Đảo đều dư dả có thừa.
“Huynh đệ, ngươi thật có lòng trung thành với ông chủ mình nha!” Điền Dũng cười cười, đột nhiên đổi sắc mặt, rút súng lục chĩa vào trán Triệu Thụy, hung ác nói: “Bất quá, làm người phải biết thời vụ, quá trung tâm đối với ngươi không nhất định có chỗ tốt. Long Vĩ Ngọc Điệp ta nhất định phải có vào tay, nếu ngươi không nói, ta bắn nát đầu ngươi.”
Một thủ hạ huynh đệ của Điền Dũng như hung thần ác sát phụ họa: “Lão đại ca chúng ta là người nói được làm được. Hướng lão đầu không biết cân nhắc, bây giờ đã ở trong biển làm mồi cho cá mập rồi, nếu ngươi không muốn đi theo lão, tốt nhất nên thành thành thật thật khai ra, đừng giở trò với Dũng ca chúng ta!”
Triệu Thụy liếc bọn chúng một cái, trong lòng trào lên một trận chán ghét sâu sắc.
Hướng lão đầu tuy nghiện đánh bạc, nhưng cũng không tính là người xấu, mấy tên lưu manh này vì có được Long Vĩ Ngọc Điệp, không từ thủ đoạn, lại đẩy Hướng lão đầu vào chỗ chết!
Bọn chúng không khỏi quá tâm ngoan thủ lạt rồi!
Triệu Thụy hết sức rõ ràng, mấy tên hung đồ điên cuồng này đều tuyệt đối không bỏ qua cho mình, chỉ cần bọn chúng được tin tức cần có, tuyệt đối sẽ giết người diệt khẩu!
“Nếu ta cứ khăng khăng không nói thì sao?” Triệu Thụy khí định thần nhàn hỏi một câu, tịnh không để họng súng đen ngòm kia vào trong mắt.
Trong mắt Điền Dũng chớp lên một tia sát cơ, hắn không nói thừa nửa chữ, mở khóa an toàn, nhắm chuẩn bắp đùi Triệu Thụy, bắn một phát.
Thân hình Triệu Thụy khẽ động, hết sức thong thả né khỏi.
Điền Dũng hơi kinh dị, không ngờ thân thủ của thanh niên trước mặt mẫn tiệp ngoài dự liệu của người ta, lại né được một phát súng.
“Giữ thằng cha này lại cho ta!” hắn ra lệnh cho thủ hạ.
Ba đại hán cùng đáp ứng một tiếng, đồng thời bổ tới Triệu Thụy.
Triệu Thụy cười cười trào phúng, không gấp không chậm ngâm tụng một câu khẩu quyết, thi triển Địa Sát bảy mươi hai biến.
“Thịch.”
Sau khi khói trắng dày đặc phun ra, một con cự mãng bề ngang cỡ thùng nước, thân hình cuộn lại cao cỡ hai tầng lầu xuất hiện trước mắt bốn tên.
Bốn tên Điền Dũng trợn mắt đớ lưỡi, tròng mắt thiếu chút nữa rớt ra ngoài.
Vừa rồi còn là một con người rõ ràng, đảo mắt một cái đã biến thành một con cự mãng! Hơn nữa còn là siêu cấp cự mãng cơ hồ không tồn tại trong giới tự nhiên!
Đây rõ ràng là tình tiết chỉ xuất hiện trong mấy phim thần thoại thế hệ cũ trên truyền hình, lại cứ khăng khăng xuất hiện trước mắt bọn chúng!
Cho dù đã tự mắt nhìn thấy, bọn chũng cũng vẫn không cách nào tin nổi!
“Đây… đây là chuyện gì?”
“Thằng cha đó sao lại đột nhiên biến thành một con cự mãng?”
“Chúng ta đang nằm mộng sao!”
“Yêu… yêu quái! Thằng cha này nhất định là yêu quái!”
Bốn tên Điền Dũng trợn mắt há miệng nhìn con cự mãng đó, lầm bầm nói.
Triệu Thụy há cái miệng rộng, thè ra cái lưỡi dài, rồi hạ cái đầu to lớn xuống, đưa đến gần mấy tên Điền Dũng, một đôi tròng mắt đứng thẳng to lớn chăm chăm nhìn vào Điền Dũng.
Điền Dũng chỉ cảm thấy da gà của mình cơ hồ nổi hết cả lên, hắn vạn phần kinh khủng la lớn một tiếng, nhắm chuẩn Triệu Thụy bóp mạnh cò súng, bắn hết tất cả đạn lên thân Triệu Thụy.
Thế nhưng, những viên đạn này không tạo thành bất cứ thương tích gì cho Triệu Thụy, toàn bộ đều dội ngược lại.
Điền Dũng không khỏi lòng như tro tàn, hắn biết mình coi như xong rồi.
Lúc này, Triệu Thụy nhẹ nhàng lắc mình một cái, cái đuôi to lớn mang theo một luồng cuồng phong, nặng nề quất lên thân Điền Dũng.
Điền Dũng kêu thảm một tiếng thê lương, thân thể bay lên như một tờ dấy, rồi dính lên tường, cả người đều bị lực đạo khủng bố đánh cho dẹp lép!
Ba thủ hạ của Điền Dũng sớm đã bị dọa cho hồn phi phách tán, bây giờ thấy lão đại bị giết, không khỏi kinh hãi gào thét, xoay người phân làm hai hướng chạy đi.
Triệu Thụy đã quyết định trừ diệt bốn tên hung đồ này, tự nhiên sẽ không bảo qua cho chúng.
Hắn vươn mình một cái, thân rắn vốn cuộn bỗng duỗi ra, vậy mà lại dài tới mấy chục mét!
Thân hình cự mãng cuốn lại một cái, ba thủ hạ của Điền Dũng bị cuốn vào trong khoảnh khắc, hoàn toàn không thể động đậy.
Triệu Thụy khẽ dụng lực, tiếng xương vỡ nát giòn tan liền vang lên, xương cốt ba tên trong chớp mắt bị ép thành mảnh vụn!
Diệt trừ xong bốn tên, Triệu Thụy giải trừ chú pháp, khôi phục thân người, lặng lẽ rời khỏi hẻm nhỏ.
Hắn thậm chí không tiến hành bất cứ xử lý gì đối với thi thể bốn tên đó, bởi vì cảnh sát vô luận ra sao cũng không thể tra ra hắn từ trên thân bọn chúng, tối đa cũng chỉ cho rằng bị động vật làm hại.
Bảy giờ sáng, Vương đại tiên tỉnh lại từ trong giấc mộng.
Phi Dung lúc này đã sớm mang bữa sáng tinh xảo dinh dưỡng đặt lên bàn ăn. Báo sáng Liên Đảo mỗi ngày đều phải xem, cũng đã đặt lên bàn ăn rồi.
Vương đại tiên có chút lưu luyến rời giường, rửa ráy một phen, đến trước bàn ăn ngồi xuống, rồi vừa ăn sáng vừa xem qua tờ báo.
Vừa lật tờ báo ra, một tiêu đề bắt mắt dị thường liền nhảy vào tầm mắt hắn: “Đêm qua ở gần đường Uy Nạp phát sinh một án mạng ly kì. Bốn người chết. Theo điều tra của cảnh sát, bốn người có thể bị cự mãng hiếm thấy giết chết. Bất quá điều khiến người ta kì quái là mãng xà trong vườn động vật vẫn luôn được khóa trong lồng, tịnh không chạy ra ngoài. Ngoài ra, cảnh sát phán đoán theo manh mối nắm được, cự mãng giết bốn người này thể tích vượt xa mấy con mãng xà trong sở thú. Cảnh sát hiện tại đang thu thập tin tức từ các thị dân, hoan nghênh gọi điện thoại cho đường dây nóng số: ########”
Ở dưới cùng của bài báo còn đăng hình của bốn nạn nhân bị chết.
Vương đại tiên vừa nhìn hình bốn nạn nhân, sắc mặt liền trở nên trắng xanh!
Bốn người chết này không phải ai khác, chính là Điền Dũng và ba thủ hạ mà hắn phái đi tìm Long Vĩ Ngọc Điệp!
Vương đại tiên ngẩn ngơ nhìn bốn tấm ảnh, tay không tự chủ phát run lên, hơn nữa càng run càng dữ, run tới nỗi tờ báo kêu lên sột soạt.
Mới ngày hôm qua Điền Dũng còn gọi điện thoại cho hắn, nói rằng có tin tức liên quan tới người mua, có chút manh mối, chuẩn bị tiếp tục truy tra.
Không ngờ, mới mười mấy tiếng đồng hồ ngắn ngủi, hai người đã âm dương cách trở.
Điền Dũng rốt cuộc chết thế nào? Có liên quan gì đến người mua Long Vĩ Ngọc Điệp không?
Vương đại tiên càng nghĩ càng lo lắng, càng nghĩ càng sợ hãi.
Làm một phong thủy đại sư, cách hắn nhìn vấn đề hoàn toàn khác với người bình thường.
Hắn biết, trên thế giới này tồn tại yêu ma quỷ quái, mà Điền Dũng chết, xem ra rất giống bị yêu quái giết!
Nếu như cái chết của đám Điền Dũng quả thật có liên quan đến người mua Long Vĩ Ngọc Điệp, vậy thì hoàn cảnh của hắn sẽ tương đối nguy hiểm rồi.
Trong lòng Vương đại tiên trào lên một sự hối hận dày đặc, hắn không ngờ một cái Long Vĩ Ngọc Điệp lại mang tới cho mình phiền phức to lớn như vậy.
Nếu sớm biết chuyện này phức tạp như vậy, hắn tuyệt đối sẽ không dính tay!
Bất quá, bây giờ hối hận đã muộn, Vương đại tiên chỉ hi vọng, người mua thần bí đó đừng tới cửa tìm hắn làm phiền.