Triệu Thụy hết sức hài lòng đối với thành quả tu luyện của mình.
Lực lượng hiện tại so với trước kia, mạnh hơn không chỉ mười lần!
Hắn thu hồi Đệ nhị nguyên thần về đan điền, rồi trở về nhà trọ ở Liên Đảo, kiểm tra lại thời gian, phát hiện vậy mà đã bốn tháng trôi qua!
Cũng có nghĩa là, hắn đã tu luyện trong núi lửa cả bốn tháng!
“Thời gian trôi qua nhanh thật!” Triệu Thụy không khỏi cảm thán một câu.
Thời gian bốn tháng, đủ để phát sinh rất nhiều sự tình.
Một kinh lý đổ khu nhỏ bé như hắn đột nhiên mất tích, đại khái cũng không khiến người khác chú ý.
Triệu Thụy lượn một vòng trong nhà, bắt đầu suy nghĩ hành động tiếp theo.
Bát Hoang lục tiên quyết của hắn đã tu luyện tới Phân Thể tiền kì, có thể tiến vào Tiên Ma lăng viên, khai mở tiên mộ cấp 10.
Chỉ là hiện tại tới lúc trăng tròn còn một đoạn thời gian dài nữa, cần phải kiên nhẫn chờ đợi.
Triệu Thụy cảm thấy, không bằng nhân thời gian này, tìm ra hang ổ của Sơn Lão ám sát đoàn, trừ diệt sát thủ chi vương Tát Tân.
Với thực lực trước mắt của hắn, cho dù là Tát Tân đang ở trạng thái tốt nhất, hắn cũng có thể đánh với Tát Tân một trận!
Đây không chỉ vì an toàn của Hồ gia ở Liên Đảo, mà còn vì bản thân hắn và Vân Phương.
Tát Tân không chết, Sơn Lão ám sát đoàn không bị diệt, đối với mỗi người bọn hắn đều là một mối uy hiếp lớn!
Triệu Thụy bèn hạ quyết tâm phải trừ diệt Tát Tân.
Hắn tiến vào Thiên Phúc ảo cảnh, thăm dò vị trí chính xác của Sơn Lão ám sát đoàn.
Sau đó tức khắc lên đường tới Trung đông.
Triệu Thụy vừa ra khỏi cửa, còn chưa ra khỏi tiểu khu, đã gặp Mễ Văn ở cổng.
Mễ Văn thấy Triệu Thụy, tỏ ra hết sức bất ngờ và kinh ngạc: “Triệu Thụy! Ngươi trở về rồi! Đoạn thời gian này ngươi đi đâu? Sao bỗng dưng bốc hơi khỏi cuộc đời, không có chút tin tức nào hết vậy?”
Triệu Thụy thuận miệng đáp: “Có chút chuyện gấp, phải đi xa.”
“Thật sao?” Mễ Văn nhìn hắn, bán tín bán nghi “Ngươi biến mất, kinh động rất nhiều người đấy! Hồ tổng kinh lý, Lâm tiểu thư, Diệp Minh, thậm chí cả ông chủ lớn đều mấy lân qua hỏi chuyện của ngươi.”
“Vậy thì ta đúng là thụ sủng nhược kinh rồi!” Triệu Thụy cười nói một câu, sau đó nhanh chóng đổi đề tài “Đúng rồi, Mễ Văn, Hồ Vi hai nhà còn đánh nhau sống chết không?”
Mễ Văn dễ dàng bị Triệu Thụy đánh trống lảng qua mặt, cô đáp: “Sau khi ngươi mất tích không lâu. Cuộc đấu tranh của hai nhà cũng kết thúc. Bệnh tim của Vi lão thái gia đột nhiên phát tác, cấp cứu không kịp, phải tử vong. Còn như con cháu của lão, do các nguyên nhân khác nhau, đều chết bất đắc kỳ tử một cách ly kì, cao tầng của Vi gia thì lao nhao di cư ra hải ngoại. Hiện tại thành viên của Vi thị gia tộc còn lưu lại Liên Đảo đã ít lại càng ít. Cho dù lưu lại, cũng đều là những nhánh nhóc rất xa, không liên hệ nhiều lắm với Vi lão thái gia.”
Triệu Thụy gật gật đầu, Vi lão thái gia và con cháu lão đột nhiên lăn ra chết, khẳng định không phải tự nhiên tử vong mà trăm phần trăm là do Hồ Kinh Vĩ phái người làm.
Hồ Kinh Vĩ không hổ là kiêu hùng một phương, vừa thoát khỏi nguy cơ, đã đánh tan Vi gia một cách nhanh nhẹn gọn gàng, quét sạch thế lực Vi gia khỏi Liên Đảo.
Xem ra, Hồ Kinh Vĩ đã khống chế được thế cục của Liên Đảo.
Bất quá, chuyện này đã không còn quan hệ gì lắm với hắn.
Hắn cáo từ Mễ Văn chuẩn bị rời đi, Mễ Văn trợn tròn mắt hỏi: “Lần này ngươi chuẩn bị đi đâu? Không trở về đi làm sao?”
“Đúng đó. Ta muốn đi xa.” Triệu Thụy không phủ nhận.
“Vậy bao giờ ngươi về?”
“Không biết chắc.” Triệu Thụy nói xong, đưa tay ôm Mễ Văn một cái, sau đó rời đi.
Mễ Văn nhìn theo bóng lưng Triệu Thụy, ngơ ngẩn như mất thứ gì.
Cô đột nhiên cảm thấy Triệu Thụy cách mình xa thế, nói không chừng từ nay về sau cô sẽ không còn gặp mặt Triệu Thụy một lần nào nữa.
Triệu Thụy từ biệt Mễ Văn xong lập tức ngồi máy bay tới trung đông.
Khi máy bay đáp xuống Teheran rồi, Triệu Thụy tự mình bay tới tổng bộ của Sơn Lão ám sát đoàn.
Bay nhanh trên không trung một hai tiếng đồng hồ, Triệu Thụy cuối cùng cũng tới Đạt Mã Vạn Đức Sơn.
Hắn phát hiện hang động ở trên đỉnh, sau đó đáp xuống gần đó.
Thủ vệ ở cửa động, một thích khách thân hình gầy nhom, thấy Triệu Thụy đột nhiên xuất hiện trước mặt mình, không khỏi giật mình.
Hắn dùng ánh mắt âm lãnh đánh giá Triệu Thụy một lúc, sau đó mở miệng hỏi: “Ngươi là ai? Tới đây làm gì?”
Triệu Thụy ngẩng đầu, lạnh nhạt nói: “Giết người!”
Sát thủ đó trừng mắt nhìn Triệu Thụy, cơ hồ hoài nghi mình nghe lầm!
Nơi này chính là tổng bộ của Sơn Lão ám sát đoàn, ai nấy nghe tiếng đã biến sắc.
Cả ngàn năm nay, đã không có ai dám nghênh ngang chạy tới nơi này phá phách.
Thế mà hiện tại, một tên trẻ măng chừng một hai chục tuổi lại tới đây mở miệng ngông cuồng!
Đây không khỏi là quá kiêu ngạo không biết trời cao đất dày rồi!
Sát thủ đó lạnh lùng cười một tiếng, lật cổ tay một cái, một dao găm bén nhọn xuất hiện trong tay hắn như làm xiếc.
Cánh tay hắn động một cái, dao găm liền vạch một cái bóng mơ hồ qua không gian, đâm tới Triệu Thụy với tốc độ cực nhanh.
Mắt thấy dao găm sắp đâm vào thân thể Triệu Thụy.
Một nắm đấm của Triệu Thụy đã dập lên mặt sát thủ đó nhanh như chớp.
Sát thủ ốm nhom còn chưa nhận ra là chuyện gì, cả người đã bị một sức mạnh to lớn đánh bay ra, từ trên đỉnh núi cao ngàn mét rơi thẳng xuống chân núi, hiển nhiên không có hi vọng sống sót.
Triệu Thụy giải quyết xong sát thủ canh cửa, sau đó sải bước tiến vào trong hang.
Hang động càng vào càng mở rộng, địa hình cũng càng phức tạp.
Từng khối nham thạch to lớn nằm lung tung trong hang, từng cọng thạch nhũ to lớn từ trần hang rủ xuống, ngăn cản tầm nhìn.
Do trong hang không có ánh sáng, hết sức tối tăm, nếu là người bình thường, đi trong hoàn cảnh thế này sẽ hết sức khó khăn.
Bất quá, hoàn cảnh kiểu này lại không có ảnh hưởng mấy tới Triệu Thụy.
Đi như vậy đại khái một dặm, không khí bên cạnh Triệu Thụy đột nhiên sinh ra gợn sóng thật nhỏ.
Liền đó, bốn sát thủ lặng lẽ không một tiếng động xuất hiện xung quanh Triệu Thụy, cách Triệu Thụy không quá ba mét!
Bọn chúng đồng thời xuất hiện, đồng thời ra tay, hành động nhanh như sấm sét, cơ hồ cắt đứt tất cả đường lui của Triệu Thụy, khiến hắn không còn đường tránh!
Rất hiển nhiên, bốn sát thủ này đã trải qua trường kì huấn luyện, trường kì phối hợp, mới có thể hành động nhất trí được như vậy!
Thật ra, cũng có rất nhiều cường giả đều đã chết dưới sự hợp kích của chúng!
Nhưng Triệu Thụy lại không giống với những cường giả khác, hắn vung tay trái, khởi động Không Gian Thần Trạc, thuấn di ra ngoài mười mét.
Một kích của bốn sát thủ rơi vào khoảng không.
Triệu Thụy cũng không quay đầu lại, xòe năm ngón tay, bốn luồng chân khí như ngọn lửa liền xuất hiện trong lòng bàn tay hắn.
Ngón tay hắn hơi động, bốn luồng chân khí liền bắn ra sau, nặng nề đập lên người bốn sát thủ, đánh cho bọn chúng tan xương nát thịt.
Giết xong bốn người, Triệu Thụy tiếp tục tiến lên, dọc đường, gặp phải bảy tám lần đột nhiên oanh kích.
Sát thủ mỗi lần một cường hãn hơn, nhân số cũng mỗi lần một nhiều hơn.
Bất quá, với thực lực trước mắt của Triệu Thụy, muốn ứng phó với những công kích này vẫn dư dả có thừa.
Hắn qua ải chém tướng, không tốn bao nhiêu sức lực, đã quét sạch những trở ngại dọc đường, tới trước tổng bộ của Sơn Lão ám sát đoàn.
Đây là một lô cốt khí thế to lớn, tường thành xây bằng những khối đá hoa cương lớn, cao tới mấy chục mét, cực kì kiên cố.
Hai đầu tường thành dựng tháp nhọn rất cao, trên tháp treo một cái chuông đồng to, bên cạnh chuông đồng có một thủ vệ đứng.
Cửa lô cốt hoàn toàn được đúc bằng thép, vừa to vừa dày, nặng tới vạn tấn.
Thủ vệ đứng canh gác trên tháp cao đại khái đã tiếp được tin cảnh báo của sát thủ phía trước báo về trước khi chết.
Bọn chúng vừa thấy Triệu Thụy xuất hiện lập tức ra sức gõ chuông, báo hiệu cho những thành viên khác của ám sát đoàn.
Tiếng chuông vang lên, không ngừng vọng trong lòng hang rộng lớn.
Cửa thành bằng thép to lớn rơi xuống trong tiếng chuông, nặng nề đập lên mặt đất, làm cho mặt đất rung lên một chặp, phát ra tiếng động cực lớn.
Các thành viên của Sơn Lão ám sát đoàn ào ào xông ra từ chỗ ở của mình, lên trên tường thành, tiến hành phòng ngự.
Đổ vương Uy Kim đang trốn tránh sự truy sát của sát thủ mang mặt nạ bạc tại tổng bộ của ám sát đoàn cũng nghe thấy tiếng chuông.
Hắn tuy đã ở trong lô cốt mấy tháng, nhưng tịnh không hiểu ý nghĩa của tiếng chuông này lắm.
Nói cho chính xác, hắn cũng lười đi tìm hiểu.
Bởi vì hắn tịnh không thích sống trong công sự.
Sinh hoạt ở đây khô khan vô vị, ngoại trừ hắn ra, toàn là sát thủ của Sơn Lão ám sát đoàn.
Không bằng ở thế giới phồn hoa bên ngoài, ở đó tuyệt vời vô cùng.
Chỉ là, đối với Uy Kim, cái lô cốt này là chỗ an toàn duy nhất trên thế giới, là chỗ duy nhất trên thế giới có thể giữ được mạng.
Vì vậy, cho dù sinh hoạt khô khan buồn chán, nhưng hắn chỉ có thể tạm thời chịu đựng.
Hắn dự định, nhẫn nại thêm hai tháng nữa, chờ sóng gió trôi qua, hắn sẽ rời khỏi cái chỗ quỷ này, trở về Lav Vegas.
Chắc chắn đến lúc đó, sát thủ mang mặt nạ bạc đã quên hắn rồi.
Uy Kim nghe tiếng chuông xong, vốn không định ra ngoài.
Thế nhưng, tiếng chuông vang không ngừng, hơn nữa càng lúc càng gấp, hắn thậm chí còn nghe thấy tiếng cửa thành hạ xuống.
Điều này khiến hắn cảm thấy dường như có đại sự gì đó sắp xảy ra.
Hắn bò dậy khỏi giường, đi ra cửa, chuẩn bị đi xem thử có chuyện gì.
Sau đó, hắn liền nhìn thấy, cơ hồ tất cả thành viên của ám sát đoàn trong lô cốt, như những con kiến, ào ào phóng ra khỏi chỗ ở của mình, thần sắc ngưng trọng, sát khí đằng đằng chạy về hướng tường thành!
Đang muốn tìm người hỏi xem, hắn đã nhìn thấy Hanny trưởng lão, một trong tứ đại trưởng lão của ám sát đoàn, vội vội vàng vàng chạy qua.
“Hanny trưởng lão, rốt cuộc là xảy ra chuyện gì vậy?” Uy Kim vội vàng chạy bên cạnh vị trưởng lão đó, hỏi.
“Có người xông vào tổng bộ, hơn nữa còn giết tới bên ngoài lô cốt rồi! Tất cả những người đánh lén mai phục dọc đường đều bị giết cả rồi.” Hanny trưởng lão trầm mặt, giải thích ngắn gọn.
“A! Không thể nào!” Uy Kim nghe tin này, không khỏi giật nảy mình!
Tổng bộ của Sơn Lão ám sát đoàn, vị trí bí ẩn, địa thế hiểm trở, hơn nữa trên đường tới lô cốt còn bố trí tầng tầng trạm gác, mỗi kẻ mai phục đều là sát thủ cường đại.
Từ sau khi tổng bộ dời tới ngọn núi này, mấy trăm năm nay vẫn bình an vô sự.
Trong khoảng thời gian đó, tuy cũng có người muốn xâm nhập, nhưng đều bị tru sát giữa đường, trước giờ chưa từng có một ai giết tới bên ngoài lô cốt!