Mục lục
[Dịch]Thần Ma Chi Mộ- Sưu tầm
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Triệu Thụy lúc này mới biết mình trở thành kẻ thế tội cho nữ hài, thần sắc trên mặt liền trở nên có chút cổ quái.

Hắn từng trải qua không ít sóng gió, lúc đầu từng dùng một cái Minh Linh mặt nạ dọa cho Xích Hỏa lão yêu quay mòng mòng.

Không ngờ hôm nay lại gặp tiểu nữ hài này âm hiểm hơn!

Đây đúng là lật thuyền trong cống rãnh!

Hắn có chút khóc cười không được trừng mắt nhìn tiểu nữ hài một cái, rồi quay đầu giải thích với nữ cảnh sát: “Kẹo cao su không phải do tôi phun, là cô ta.”

Nói xong, chỉ vào tiểu nữ hài.

“Nè. Ngươi là đàn ông, phun kẹo cao su còn đổ tội cho một tiểu nữ hài, ngươi rốt cuộc có phải đàn ông không?” Tiểu nữ hài mặt đầy uất ức, nước mắt chứa chan.

Triệu Thụy thấy một màn này của cô, thầm kêu một tiếng không hay.

Tiểu nữ hài này diễn xuất quá tốt, chuyến này chỉ sợ mình phải chịu tội thay thật rồi.

Quả nhiên nữ cảnh sát xinh đẹp đó hừ lạnh một tiếng, ánh mắt hướng về Triệu Thụy cũng mang theo vài phần khinh thường: “Ngươi phun kẹo cao su lung tung cũng không tính đi, tự mình lại không thừa nhận, mà còn đổ tội cho một tiểu nữ hài, chuyện gì ngươi cũng làm được!”

“Bởi vì vốn không phải ta làm.” Triệu Thụy tiếp tục phân biện.

“Không phải ngươi, còn ai nữa?” Tiểu nữ hài dung mạo thanh tú đó vội vàng trả đũa, không cho Triệu Thụy cơ hội nào: “Chẳng lẽ là ta sao?”

Triệu Thụy xem ra cái danh tội phạm này hết chỗ chối cãi, chỉ có thể cười khổ.

Tiểu nữ hài thấy mình thực hiện được mưu kế, trên mặt liền tươi cười rạng rõ, tỏ ra đã trả được mối thù vừa rồi bị Triệu Thụy tóm lấy.

Cô làm mặt quỷ với Triệu Thụy, rồi sải bước chạy xuống cầu thang, lẫn vào trong dòng người, muốn thừa dịp bỏ chạy.

Triệu Thụy thiếu điều tức chết.

Con nhỏ này mới đầu định trộm tiền của hắn, rồi sau lại lập kế hại hắn, bây giờ còn muốn chạy trốn cho xong, trên thế giới này ở đâu có chuyện tốt thế?

Nó tuy có chút nhan sắc, nhưng lại không biết Mã vương gia có mấy con mắt!

Triệu Thụy trên mặt vẫn không lộ vẻ gì, nhưng lại âm thầm điều động chân khí, ngưng tụ trong lòng bàn tay.

Sau đó, cổ tay hắn hơi động, nhẹ nhàng vẫy một cái, chân khí vô hình ngưng tụ thành một bàn tay to lớn bắn ra, vỗ vào tiểu nữ hài.

Một tiếng “bộp” vang lên, bàn tay Triệu Thụy nặng nề vỗ lên mông tiểu nữ hài.

Tiểu nữ hài còn đang đắc ý vì vừa rồi hãm hại Triệu Thụy thành công, không chút phòng bị, bị vỗ một cái, ôm lấy mông, nhảy lên cao ba thước!

Cô phẫn nộ trừng to đôi mắt, quay đầu nhìn trái nhìn phải như chong chóng, muốn tìm ra người vỗ lên mông cô.

Thế nhưng, tìm nửa ngày cũng không ra kẻ hiềm nghi.

Trong lòng tiểu nữ hài vừa tức giận vừa bực bội, điểm đắc ý vừa rồi không cánh mà bay.

Cô đang định bỏ qua việc tìm kiếm, tiếp tục rời đi, Triệu Thụy lại nhẹ nhàng vẫy tay, bàn tay lại nặng nề vỗ lên mông cô!

Lực đạo cú vỗ lần này của Triệu Thụy còn mạnh hơn lần trước vài phần, tiểu nữ hài đau đớn kêu “oa” một tiếng, mông đít như thiêu như đốt.

“Ai! Rốt cuộc là ai đánh lên mông ta!” Tiểu nữ hài không chịu nổi nữa, la lớn lên.

Nhưng người đi dường xung quanh lại nhìn cô với bộ mặt cổ quái, không biết cô vì sao lại la gào trên đường.

Liên tiếp bị vỗ hai cái, lại không tìm ra người vỗ mông mình, nữ hài vừa đau vừa tức, thiếu chút nữa bật khóc thành tiếng.

“Đồ khốn! Đúng là đồ khốn! Nếu ta tìm ra tên khốn nào đánh lên mông ta, ta nhất định không tha cho hắn!”

Tiểu nữ hài nén nước mắt, tức giận nguyền rủa, cũng không dám ở lại đó lâu vội vàng ôm mông, hối hả rời đi.

Triệu Thụy thấy bộ dạng hoảng hốt của tiểu nữ hài, cảm thấy trừng phạt cô như vậy cũng được rồi, bèn nhẹ nhàng mỉm cười, bỏ qua cho cô.

Bất quá, nụ cười này rơi vào mắt nữ cảnh sát xinh đẹp, lại càng khiến cô thêm tức giận.

Cô cảm thấy thanh niên trước mắt phun kẹo cao su lên người khác, không chỉ không chút để ý, mà còn lộ ra nụ cười, đúng là không chút tôn trọng cô!

Cô cau đôi mày, tức giận nhìn Triệu Thụy: “Có gì đáng cười đâu? Chẳng lẽ ngươi cho rằng mình hoàn toàn không làm sai?”

“Ta chẳng làm gì cả, lấy đâu ra mà sai?” Triệu Thụy dang hai tay, mặt đầy vẻ vô tội “Ta hỏi ngươi, ngươi có thấy ta phun kẹo cao su không?”

Nữ cảnh sát xinh đẹp mạnh mẽ áp chế sự tức giận trong lòng nói: “Không có. Nhưng trên cầu vượt chỉ có hai người ngươi và cô ta…”

Triệu Thụy cắt ngang, hỏi tiếp: “Ngươi đã không thấy, sao ngươi còn xác định là ta làm? Chỉ bằng vào lời một phía của con nhỏ đó sao? Vì sao không thể là nó? Bắt phạm nhân phải cần chứng cớ chính xác, càng huống chi ngươi chỉ hoài nghi. Chẳng lẽ ta đúng là mất tư cách vậy sao?”

Nữ cảnh sát xinh đẹp nhất thời nghẹn họng, tuy cô cảm thấy chín phần là thanh niên này phun kẹo cao su, nhưng không thể không thừa nhận, hắn nói cũng có vài phần đạo lý.

Triệu Thụy thấy mình hỏi được nữ cảnh sát xinh đẹp rồi, bèn nhún nhún vai, nói: “Nếu không có chuyện gì, vậy ta đi trước. Tạm biệt.”

Nói xong, cất bước ra đi.

Nữ cảnh sát thấy Triệu Thụy rời đi như không có chuyện gì, mặt hoa không khỏi tức giận tái xanh.

Thanh niên này phun kẹo cao su lên đầu cô, nhưng lại tỏ ra lý trực khí tráng, hoàn toàn không coi một cảnh sát như cô ra gì, đúng là tinh phẩm trong đám vô lại.

Cô hận không thể lập tức xông lên, nện cho tên vô lại kia một trận!

Bộ ngực cao vút của nữ cảnh sát nhanh chóng nhô lên hụp xuống vài lần, hít thở sâu mấy hơi, rất không dễ dàng mới kềm chế được xung động dụ người đó.

Cô nhìn bóng lưng Triệu Thụy dần dần đi xa, đầy mặt băng sương căm giận nói: “Ngươi tốt nhất đừng rơi vào tay ta, nếu không ngươi coi chừng ta!”

Giọng cô tuy nhỏ, nhưng tai Triệu Thụy rất thính, nghe được rõ ràng.

Hắn cười phớt lờ, những lời thế này hắn nghe đã nhiều, cũng không để ý.

Mấy ngày sau, Triệu Thụy ở trong tửu điếm, vừa tu luyện vừa chờ tin tức của Thạch thư kí.

Ba ngày sau, Thạch thư kí gọi điện cho hắn, nói đã làm xong mọi việc, bảo hắn đến đội cảnh sát hình sự thành phố báo cáo.

Đội trưởng đội cảnh sát hình sự là một trung niên kêu là Tôn Bằng, vừa mập vừa đen, trông tương đối nghiêm túc.

Bất quá đối với Triệu Thụy tương đối hòa khí, dẫu sao Triệu Thụy là Thạch thư kí tự thân điểm danh đưa đến đội cảnh sát hình sự, điều này dễ khiến hắn sinh ra một ít liên tưởng.

Tôn Bằng gặp mặt Triệu Thụy, bèn phân phối hắn vào trung đội hai, còn tự thân dẫn hắn đến phòng hành chính, giới thiệu hắn với trung đội trưởng trung đội hai.

Hai người đến phòng hành chính trung đội hai, đây là một gian phòng rộng tương đương với phòng học, bên trong đặt mười mấy bàn làm việc, bảy tám viên cảnh sát mặc thường phục đang bận rộn tại vị trí.

Góc nam phòng làm việc dùng kính ngăn thành một phòng nhỏ, buông màn xuống, nhìn không rõ tình huống bên trong.

Tôn Bằng dẫn Triệu Thụy trực tiếp đến trước phòng đó, gõ gõ cửa, rồi trực tiếp bước vào.

Một nữ cảnh sát tóc ngắn thân hình yểu điệu đang cúi đầu làm việc, nghe hai người tiến vào, bèn ngẩng đầu lên nhìn, lộ ra một khuôn mặt băng tuyết tiếu lệ.

“Tôn đội trưởng, ông sao lại tới…” Nữ cảnh sát đó mới vừa chào hỏi bỗng đột nhiên im bặt, hai tròng mắt nhìn chăm chăm vào Triệu Thụy đứng sau Tôn Bằng.

Triệu Thụy lúc này cũng đã nhìn rõ dung mạo vị sếp mới của mình, cũng không khỏi hơi ngẩng ra.

Cấp trên của hắn lại là nữ cảnh sát bị phun kẹo cao su trúng ba ngày trước!

Sau khoảnh khắc ngẩn ngơ, Triệu Thụy tỉnh táo lại, không ngừng cười khổ, cảm thấy câu “không phải oan gia không gặp mặt” không sai chút nào.

Gặp mặt kiểu đó, thế giới không khỏi quá nhỏ rồi, trò đùa của số phận này không khỏi quá lớn rồi.

Tôn Bằng tịnh không phát hiện thần sắc hai người có chút dị thường, trực tiếp giới thiệu:

“Tiểu Triệu, đây là cấp trên Đinh Linh của ngươi, là đệ nhất mĩ nữ trong cả giới cảnh sát Tân Dương chúng ta, ngoại trừ xinh đẹp ra, năng lực trinh sát hình sự cũng nổi bật trong cả đội ta. Cô ra trường chưa lâu, đã lên đến vị trí trung đội trưởng, hoàn toàn dựa vào thực lực của mình. Tiểu Triệu, ngươi phải học hỏi Đinh Linh nhiều, có thể học được không ít thứ.”

Tôn Bằng giới thiệu Đinh Linh xong, lại giới thiệu Triệu Thụy.

“Tiểu Đinh, đây là cảnh viên mới tới Triệu Thụy, ta giao vào tay ngươi, ngươi phí tâm chiếu cố một chút.”

“Sao? Bảo tôi mang hắn?” Trên mặt Đinh Linh liền lộ vẻ không vui “Tôn đội trưởng, tôi có thể không mang không?”

“Vì sao?” Tôn đội trưởng có chút kì quái hỏi lại.

“Bởi vì tôi không thích hắn.” Đinh Linh liếc Triệu Thụy một cái, trả lời đơn giản.

“Các ngươi biết nhau rồi sao? Hơn nữa còn không vui vẻ?” Tôn đội trưởng có chút bất ngờ hỏi tiếp.

“Cũng không tính là quen biết, chỉ gặp qua một lần, có chút hiểu lầm nhỏ.” Triệu Thụy cười nói, mặt đầy hòa khí “Thật ra cũng không có vấn đề gì lớn.”

“Thật sao?” Tôn đội trưởng quay đầu nhìn Đinh Linh.

Đinh Linh nhếch đôi môi đỏ mỏng, không biết mình phải gật đầu hay lắc đầu.

Xung đột của cô và Triệu Thụy thật không thể tính là quá lợi hại.

Thế nhưng chuyện xảy ra lần trước đã khiến ấn tượng của cô đối với Triệu Thụy hết sức tồi tệ.

Muốn bảo cô hợp tác với Triệu Thụy, trong lòng thật không thể nào nguyện ý.

Tôn đội trưởng nhìn rõ biểu hiện của cô, bèn cười cười nói: “Nếu chỉ là hiểu lầm nhỏ, vậy cũng không có gì đáng ngại lắm. Hai người các ngươi nhân cơ hội này hóa giải hiểu lầm đi. Được rồi, quyết định vậy đi.”

Việc đã đến đây, Đinh Linh cũng hết cách, đành nhận lệnh.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK