Mục lục
[Dịch]Thần Ma Chi Mộ- Sưu tầm
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Sau khi từ biệt Triệu Thụy, Chu Vĩ liền trở về chỗ trọ của mình là khách sạn Vạn Hào .

Khách sạn này mặc dù chỉ có 4 sao, nhưng đối với 1 thành phố không quá lớn như Đông Hồ, đã có thể nói là khách sạn sang trọng nhất.

Về đến phòng, đã thấy trợ lý của hắn là Lưu Lỗi đang ngồi đó chờ. Lưu Lỗi thấy hắn quay về, cười nói: “Chu tổng, người vừa rồi là bạn học của ngài à?”

Chu Vĩ do gặp Triệu Thụy, trong lòng cao hứng nên uống nhiều 1 chút, liền giang tay giang chân nằm trên giường, cảm khái nói: “Đúng vậy, đó là 1 vị huynh đệ có thể cùng mặc chung 1 cái quần ở cùng phòng kí túc xá. Thật không ngờ, phân biệt 1 năm, dĩ nhiên lại gặp được ở chỗ này, thật sự là ngoài ý muốn.”

Trong miệng thì thào vài câu, đột nhiên nhớ tới chuyện gì liền bắn lên từ trên giường: “Tí thì quên, tối nay hẹn Lâm khoa trưởng đi uống trà, chút nữa là trễ rồi.”

Nói xong liền vội vã rửa mặt, kéo theo Lưu Lỗi đi ra ngoài.

Lâm khoa trưởng là một vị cán bộ giám sát việc xây dựng ở Đông Hồ, là bạn cũ của phụ thân Chu Vĩ, cũng chính bởi có quan hệ như vậy, Chu Vĩ mới biết được Đông Hồ chuẩn bị xây dựng một đại quảng trường, mà công ty nhà Chu Vĩ cũng có thể kiếm được 1 chén canh từ công trình khổng lồ này..

Vội vã đi tới quán trà đã hẹn, Chu Vĩ và Lưu Lỗi ngồi tại 1 bao sương gần cửa sổ chờ Lâm khoa trưởng đến.

Nhưng mà, đã qua khỏi giờ hẹn hơn nửa tiếng, vẫn chưa thấy Lâm khoa trưởng xuất hiện.

Chuyện gì đã xảy ra?

Chu Vĩ nhíu mày, trong lòng có chút khó chịu, dù sao y vẫn còn trẻ, chưa đến trình độ chờ đợi vài tiếng mà vẫn có thể bình tĩnh ôn hòa được.

Đang chuẩn bị gọi điện thoại để hỏi, di động của hắn đã vang lên, nhìn thoáng qua số gọi thì chính là Lâm khoa trưởng gọi tới.

Chu Vĩ vội nghe máy, mạnh mẽ áp chế sự bất mãn trong lòng, nhiệt tình nói: “A. Lâm khoa trưởng, bác khỏe chứ. Cháu đang chờ bác ở Phúc Duyệt trà lâu. Hả, không tới được… đứa nhỏ ngã bệnh.. có nặng lắm không ạ?.... Vâng vâng , bác cứ đi bệnh viện đi không cần lo cho cháu. 2 hôm nữa bác cháu mình gặp nhau cũng được.”

Nói xong liền cúp điện thoại.

“Hài tử của Lâm khoa trưởng ngã bệnh ? Ông ta không đến ?” Lưu Lỗi quan sát sắc mặt của Chu Vĩ thử hỏi 1 câu: “Chúng ta có cần đến bệnh viện thăm không ?”

Chu Vĩ trầm ngâm 1 lúc, đột nhiên nở 1 nụ cười lạnh: “ Thực là ngoan hiểm, ngay cả con mình cũng dám trù ẻo. Hắn vốn không nói là ở bệnh viện nào, chúng ta thế nào đi thăm. Căn bản chỉ là muốn thoái thác mà thôi.”

“A. Nhưng sinh ý lần này cũng là do hắn giới thiệu mà.” Lưu Lỗi có chút giật mình.

“Chuyện luôn luôn thay đổi rất nhanh mà.” Chu Vĩ thở dài, cau mày cố nghĩ xem là xảy ra vấn đề ở chỗ nào.

Ngay lúc này, cửa bao sương bị đẩy ra, phục vụ viên bước tránh ra cho 1 người đi vào.

Người lạ mặt này vừa thấy 2 người, liền chắp tay tạ lỗi, tươi cười nói: “Thất lễ, thất lễ, để 2 vị lão bản đợi lâu thật sự là không có ý tứ.”

Chu Vĩ cùng Lưu Lỗi nhìn nhau, sau đó Chu Vĩ hỏi: “Chúng ta hình như không có quen biết mà. Vị tiên sinh này có phải nhận nhầm người không ?”

Người lạ mặt kia hơi chút nao nao, sau đó lùi ra ngoài nhìn lại sồ phòng ghi trên cửa bao sương rồi lại bước vào nói: “Không nhầm, không nhầm, chính là chỗ này, xin hỏi trong 2 vị ai là Chu Vĩ Chu lão bản.”

“Là tôi.” Trong mắt Chu Vĩ hiện lên 1 tia kinh dị.

Người nọ gật đầu, sau lại như chủ nhân nói tiếng mời ngồi, sau đó chính mình cũng đồng dạng ngồi xuống, tự rót một chén trà, nhấp một ngụm rồi mới chậm rãi nói: “Tại hạ được người ủy thác đến để truyền vài lời với hai vị.”

Chu Vĩ cẩn thận đánh giá người này, mặc dù nhìn qua y rất ôn hòa nhưng trong mắt lại hiện lên vài tia tàn nhẫn, không giống với người lương thiện, vì vậy nói: “Vậy thì bọn ta xin rửa tai lắng nghe.”

Người nọ quan sát Chu Vĩ cùng Lưu Lỗi 1 lúc mới nói: “Chúng ta vốn bèo nước gặp mặt, ta cũng là nhận ủy thác của người mới đến đây, hơn nữa việc ủy thác này cũng đã được truyền qua nhiều người mới đến được chỗ ta, việc này do ai ủy thác quả thực ta cũng không biết, hai vị cũng đừng cố hỏi, ta chỉ phụ trách truyền đến đây vài câu mà thôi. Trước tiên xin hỏi, 2 vị đến Đông Hồ để làm 1 vụ sinh ý phải không ?”

Chu Vĩ gật đầu.

“Các vị có thể bỏ qua sinh ý này được hay không?”

“ Tại sao?” Chu Vĩ thản nhiên hỏi.

“Như vậy tất cả mọi người cũng đều có lợi. Sinh ý trên đời này vốn rất nhiều, sao mà hết cách kiếm được? Hơn nữa sinh ý đâu đâu cũng có, không cần thiết phải đến Đông Hồ mà kiếm, thiếu đi 1 vụ sinh ý cũng không có gì, quan trọng nhất chính là không thể đánh mất tiền vốn để làm sinh ý.” Người lạ mặt ôn hòa nói.

“Vị tiên sinh này nói đến đại quảng trường kia đi? Không biết là bọn ta đã cản đường của vị đại gia nào?”

“Ta quả thật không biết, các vị cũng đừng nên hỏi. Chỉ là có người nhờ ta ra mặt nói vài câu với 2 vị thôi.” Người lạ mặt đứng dậy châm trà cho 2 người, sau đó 2 tay nâng chén trà lên nói: “Xin 2 vị giơ tay đánh khẽ, lấy thực lực của Chu lão bản tuyệt đối không lo được là thiếu sinh ý ở nơi khác để làm.

Chu lão bản ở Đông An danh tiếng vang dội, cần gì ngàn dặm xa xôi đến đây cướp miếng cơm của người khác. Xin 2 vị bán cho ta chút mặt mũi, ta cũng dễ trả lời người khác.”

Nói xong uống 1 hơi cạn chén trà.

Chu Vĩ giúp phụ thân làm sinh ý đã hơn 1 năm, nhưng cũng chưa gặp phải tình huống này bao giờ.

Tuy nhiên nghé non không sợ hổ, mặt hắn lạnh lại, nói: “Làm ăn là do bản lĩnh cá nhân, muốn cạnh tranh thi cũng nên quang minh chính đại chứ đừng nên dùng chút tiểu kĩ xảo này. Nhường? Vì cái gì mà ta phải nhường ?”

Người kia thành khẩn nói: “Quả như Chu lão bản nói là chúng ta có chút không thỏa đáng nhưng vấn đề ở đây không phải la ai nhường ai, ta chỉ khuyên 1 câu, mạng người là trọng.”

“Đây là ý gì? Muốn đe dọa chúng ta sao ?”

Nét tươi cười trên mặt người kia liền biến mặt, vẻ hưng ác toàn bộ lộ ra, y lạnh lùng nói: “Chưa nghe tên của Uy Hổ bang phải không? 2 vị nghĩ là ta đang đe dọa 2 vị sao? Hình như 2 vị vốn trọ tại phòng 715 của khách sạn Vạn Hào phải không? Đừng tưởng rằng ở khách sạn 4 sao thì các vị cũng sẽ không gặp chuyện xui xẻo.”

Trong phòng nhất thời im lặng, có lẽ tiếng 1 cây kim rơi xuống đất cũng có thể nghe thấy.

Cuối cùng Lưu Lỗi cười khan 2 tiếng, xóa đi không khí căng thẳng trong phòng: “Nếu đã nói vậy, thế thì chúng ta sẽ rút lui khỏi sinh ý lần này. Việc làm ăn cần thiên thời địa lợi nhân hòa, cưỡng cầu cũng không được. Tuy nhiên, chúng ta còn cần ở lại thêm mấy ngày để giải quyết vài việc nhỏ, hơn nữa cũng cần tạm biệt mấy vị bằng hữu.”

“Cần mấy ngày?” Người kia nghiêng đầu nhìn Lưu Lỗi.

Lưu Lỗi nhìn Chu Vĩ, hít sâu 1 hơi rồi nói: “ Ba ngày, cho chúng ta thời gian 3 ngày.”

Người kia nghe hắn nói vậy, lập tức thu lại vẻ hung ác, lại mỉm cười nói: “Quyết định vậy đi. Được rồi, quấy rầy 2 vị lâu như thê này thật sự là không có ý tứ.”

Nói xong, liền xoay người rời đi.

Chờ người nọ đi xong, Chu Vĩ có chút tức giận nhìn Lưu Lỗi: “Vì sao ngươi lại đáp ứng hắn? Ngươi chỉ là trợ lý của ta, ai cho ngươi quyết định như vậy? Ngươi có biết đó là một đại sinh ý hay không, sao có thể dễ dàng từ bỏ như vậy được.”

Lưu Lỗi thở dài, dù hắn cũng là người tuổi trẻ, nhưng dẫu sao cũng lớn hơn Chu Vĩ, hơn nữa làm nghề này cũng đã lâu, đương nhiên biết rõ hơn lợi hại của việc này.

“ Chu tổng, khách mạnh không lấn được chủ yếu, người vừa rồi cũng không phải là người lương thiện gì, mà Uy Hổ bang tại Đông Hồ chắc chắn cũng có thế lực không nhỏ. Nếu như vừa rồi chúng ta không đáp ứng, chỉ e là khó bước chân ra khỏi cái quán trà này a.”

Vừa nói, hắn vừa chỉ vào mấy gã đại hán to con ở bên ngoài cửa sổ: “ Bọn chúng là cùng đi đến với người kia, trên người còn mang theo hàng nóng nữa. Như vậy chắc chắn chúng không phải là lưu manh bình thường ở đầu phố a.”

Chu Vĩ nghe xong, không khỏi hít mạnh 1 hơi, trong lòng có chút sợ hãi, vội theo Lưu Lỗi rời khỏi quán trà.

Vừa rời khỏi quán trà, Lưu Lỗi lập tức gọi điện thoại, đặt vé tàu quay về Đông An. Tuy nhiên, Chu Vĩ lại cảm thấy không cam lòng, bị một gã xã hội đen dọa chạy, thật sự rất mất thể diện, lại nói sau này kế thừa công ty của phụ thân, gặp chút phiền toái đã bỏ chạy, sau này gặp phiền toái lớn hơn nữa thì làm thế nào? Sau này làm thế nào mà quản lý công ty?

Cân nhắc 1 hồi, hắn nói với Lưu Lỗi: “Ba ta ở Đông Hồ cũng có mấy bằng hữu cùng làm sinh ý, còn kì hạn 3 ngày, ta thử đi tìm họ xem còn có cách nào không để tiếp tục tham dự cái công trình kia.”

Lưu Lỗi kinh hãi, vội và ngăn cản: “Tôi nói 3 ngày chỉ là để phóng hỏa mù mà thôi. Tôi đã đặt vé tàu, đêm nay chúng ta nên rời ngay khỏi Đông Hồ. Bây giờ mà ở chỗ này là rất nguy hiểm. Chu tổng, ngàn lần ngài không nên đi lung tung a.”

Chu Vĩ không nghe, gọi 1 cuộc điện thoại xong lập tức lái xe đi, cũng không muốn cho Lưu Lỗi đi theo, Lưu Lỗi không còn cách nào, đành trở về khách sạn trước.

Căn phòng mà Lưu Lỗi thuê ở tầng 7 khách sạn Vạn Hào, ban công của phòng này vừa vặn nhìn thẳng được xuống đường, có thể dễ dàng quan sát được cổng lớn của khách sạn, nơi mọi người đi lại ra vào.

Về đến khách sạn, hắn lo lắng đi tới đi lui trong phòng, thỉnh thoảng lại đứng ra ban công nhìn ngó, hi vọng Chu Vĩ sớm quay lại.

Bởi vì, vạn nhất Chu Vĩ xảy ra chuyện gì, trách nhiệm của hăn là rất lớn.

Lo lắng hơn 1 giờ, cuối cùng hắn cũng thấy chiếc BMW mà hắn cùng Chu Vĩ đã thuê đi qua cổng lớn tiến vào bãi đỗ xe của khách sạn, sau đó Chu Vĩ từ trên xe bước xuống, hoàn toàn không tổn hao gì.

Lưu Lỗi thở mạnh 1 hơi, trái tim đang treo trên không cũng dần dần hạ xuống.

Ngay tại lúc này, dị biến xảy ra.

Mấy gã đại hán to con đeo kính mát đen vẻ mặt hung ác từ 1 chiếc xe màu trắng đỗ gần đó vọt ra, một quyền chặt vào gáy của Chu Vĩ.

Lực đạo của một quyền này cực lón, Chu Vĩ bị ngã qụy trên mặt đất, nửa ngày cũng không đứng dậy nổi.

Ngay sau đó, mấy tên đại hán đó dùng dây thừng đã chuẩn bị từ trước đem Chu Vĩ trói lại, quăng vào trong xe rồi lập tức lái đi.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK