Thụy sau khi giết chết ba gã yêu vật liền trở về khu nhà trọ.
Theo như kinh nghiệm trước đây, ba gã yêu vật bị giết kia sẽ gây chú ý khắp nơi trong thành phố Nam Phổ, thậm chí sẽ khiến vạn yêu môn tìm đến mình, nhưng hắn cũng không để ý nhiều lắm.
Hắn tin chắc rằng việc mình làm vô cùng bí mất, bất kể ở phương diện nào cũng khó tìm ra hành tung cũng như thân phận của hắn..
Trở lại khu nhà trọ, hắn ngồi xếp bằng, hai mắt nhắm lại, thôi động bát hoang lục tiên quyết, bắt đầu hấp thu thiên địa linh khí, khôi phục chân khí tại đan điền.
Tối nay đối với hắn mà nói thật sự quá kích thích.
Lúc ở tiên ma lăng viên, khi mở ra băng mộ, chân khí trong cơ thể hắn hầu như tiêu hao gần hết, vừa từ lăng viên đi ra lại gặp ba tên yêu vật ngưng đan kì tập kích bất ngờ, sau một phen đại chiến, chân khí trong cơ thể hắn càng trở nên cạn kiệt.
Hắn phải mau chóng chân khí trong đan điền hồi phục lại, chỉ khi khôi phục trạng thái đỉnh cao chân khí hắn mới có thể nắm chắc thu phục ma linh trong thị huyết ma đao.
Để ánh trăng rọi trên người, cảm thụ thiên địa linh khí tiến vào trong da thịt mình, cảm thụ được linh lực ẩn chứa trong đất trời bị đại địa phong bi hút lấy truyền dẫn vào cơ thể mình, hắn cảm thấy tinh vân trong đan điền không ngừng xoáy tròn, sinh ra từng đợt chân khí nhè nhẹ liên tiếp.
Triệu Thụy cảm giác được đan điền của mình tựa hồ được tăng cường bổ sung, tinh lực cùng lực lượng được khôi phục, vết thương ở ngực do vuốt của lang yêu tạo nên nhanh chóng khép lại với tốc độ nhìn thấy bằng mắt thường được.
Xa xa phía chân trời, ánh sáng ban mai dần dần lộ ra, chân khí xoay chuyển trong đan điền Triệu Thụy, trên cơ bản đã hoàn tất bổ sung, vết thương trước ngực cũng biến mất không còn tăm tích, không lưu lại dấu vết.
Triệu Thụy đứng dậy, hít thật sâu một hơi không khí tươi mát, thân thể giãn ra, cảm thấy cơ thể tràn đầy sức sống.
Nhìn đồng hồ trên tay, bây giờ cũng bảy giờ sáng rồi.
Triệu Thụy không muốn đi muộn, rửa mặt xong liền xuống dưới lầu mua chút đồ ăn rồi lái xe đến công ty.
Còn về chuyện làm thế nào để khống chế ma linh trong thị huyết ma đao, khi nào đi làm về sẽ làm tiếp. Dù sao ma đao cũng ở trong càn không giới, chả chạy đi đâu mà lo.
Khi hắn đến công ty, Lâm Tuyết Di còn chưa đến, trong công ty chỉ có hai gã nhân viên kỹ thuật là Chung Quý và Lý Lũy.
Triệu Thụy chào hai người sau đó tự mình rót một chén trà, trở về chỗ ngồi của mình, tiện tay cầm báo đọc giết thời gian.
Trong thời gian này, sinh ý công ty không tốt lắm, có mấy hạng mục không bàn tới, cho nên bọn họ cũng nhàn nhã. Một ngày không có việc gì làm cũng rất bình thường.
“Này, ta nghe nói lão bản hình như muốn mở rộng phạm vi kinh doanh, ngay cả thiết bị trinh thám và phòng cháy cũng chuẩn bị dính tay vào. Chung công, có chuyện này hay không?” Nhân viên kỹ thuật da đen Lý Lũy đột nhiên hỏi Chung Quý.
Chung Quý là nhân viên kỹ thuật tốt nhất ở công ty, Lâm Tuyêt Di khi làm việc bên ngoài có cho hắn một ít tin tức.
“Thiết bị phòng cháy? Không phải ai cũng có thể làm được. Phải có giấy phép đặc biệt cho phép kinh doanh, lão bản không quen biết với bên cảnh sát, chắc cũng không được làm đâu.” Chung Quý cười giễu một cái.
“Ta nghe hôm qua nàng gọi điện thoại, hình như là nói về chuyện này, hơn nữa buổi tối còn mời Thạch trưởng ban gì gì đó ăn cơm. Muốn hắn hỗ trợ.”
“Không đơn giản như vậy đâu, ăn cơm thì ngon nhưng việc khó thành.” Chung Quý thờ ơ nói, “Cái gã Thạch trưởng ban kia, trước kia ta cũng đánh giá qua, phải nói là vô cùng phách lối. Hơn nữa đừng tưởng mặt ngoài hắn đứng đắn nghiêm chỉnh, thật ra bên trong là một kẻ xảo quyệt.”
Hai người đang nói tới đây, cửa công ty cạch một cái mở ra, Lâm Tuyết Di đến.
Nàng hôm nay mặc chiếc áo khoác đen gọn gàng bên ngoài, bên trong mặc bộ quần áo ol thẫm màu. Tóc vấn trên đầu, lộ ra vẻ xinh đẹp của một thiếu phụ thành thục.
“Mọi người đã đến rồi à!”
Lâm Tuyết Di vừa bước vào cửa, mỉm cười với ba người, gật đầu chào hỏi, sau đó cởi áo khoác ra, cầm ở trong tay, bước lên lầu.
“Cũng vừa tới.” Chung Quý thuận miệng đáp. “À, lão bản, nghe nói ngươi chuẩn bị làm thiết bị phòng cháy và trinh thám à! Chuyện này là sao?”
Vẻ tươi cươi của Lâm Tuyết Di thu liễm lại, thần sắc lộ vài phần giận tái đi, nhưng lập tức biến mất, cười cười nói. “Không có vấn đề gì cả?”
Nói xong liền bước lên lầu.
Triệu Thụy rất nhạy cảm, nhận ra một tia không vui trên mặt nàng, phỏng chừng bữa tối hôm qua hình như không vui vẻ lắm.
Chung Quý cũng nhận ra điểm này, cảm thấy hối hận với điều minh nói, tự dưng làm lão bản mất hứng.
Gần chín giờ, nhân viên trong công ty cũng đến đầy đủ.
Kế toán kiêm thư ký Ngô Nguyệt cũng đến công ty.
Ngô Nguyệt mũi thấp, môi mỏng, tướng mạo rất bình thường, không có gì đặc sắc, vóc người cũng bình thường, nhưng là kết hôn rất sớm, mặc dù mới hai lăm tuổi đã có hài tử ba tuổi.
Ngô nguyệt chiếm chút tiểu tiện nghi, bình thường cũng tương đối nhiều lời, thuộc dạng người bát quái .
Chung Quý vừa thấy nàng vào công ty, liền kéo nàng sang một bên, đưa cho nàng lời mai mua hôm qua, sau đó cười thử hỏi dò nàng: “Tối qua lão bản mời Thạch trưởng ban đi ăn cơm, ngươi có đi cùng chứ, có thể cho chúng ta biết kết quả ra sao không.”
Ngô Nguyệt cầm hai khối lời mai cho vào miệng, sau đó thấp giọng, thần thần bí bí nói: “Không có gì đặc biệt, nhưng làm cho người ta có chút không thoải mái.”
“A? Đã xảy ra chuyện gì sao?” Chung Quý mặc dù cũng lờ mờ đoán trước, nhưng vẫn ra vẻ cả kinh hỏi.
Ngô nguyệt cầm lấy mấy khối lời mai
Cầm trong tay rồi ném vào thùng rác dưới chân, lắc đầu nói, “trưởng ban thật không phải là thứ tốt lành gì, vừa phách lối lại háo sắc, thấy Lâm tỷ, hai mắt bốc hỏa, nước dãi thiếu chút chảy xuống, Lâm tỷ thỉnh hắn giúp đỡ, kết quả hắn lại nói linh tinh, muốn làm bằng hữu với Lâm tỷ. Cái gì mà bằng hữu? Kẻ ngốc cũng hiểu ý tứ của hắn. Trong lúc ăn cơm, tên kia còn muốn động tay động chân với Lâm tỷ nữa chứ! Mặc dù việc không thành, nhưng trong lòng Lâm tỷ rất không cao hứng, vội kết thúc bữa tối rồi đi về. Kết quả Thạch trưởng ban rất tức giận, tàn nhẫn nói, chỉ cần hắn còn ở đây, Lâm tỷ đừng nghĩ đến chuyện có quyền kinh doanh thiết bị phòng cháy và thiết bị trinh thám.”
“Cũng khó trách! Hôm nay ta nói chuyện này với lão bản, nàng dường như không cao hứng.” Chung Quý thì thào một cấu.
“hà? Ngươi nói cái gì?” Ngô Nguyệt kì quái nhìn hắn.
“À! Không có gì, không có gì.” Chung Quý vội vàng cười cười lấp liếm.
Hai người nói chuyện rất nhỏ, mặc dù phòng làm việc lớn như vậy nhưng tai Triệu Thụy rất linh mẫn, từng câu từng chữ đều không lọt khỏi tai hắn.
Triệu Thụy cầm tờ báo trong tay, nhưng đầu óc lại phiêu dạt nơi nào không biết, không lưu ý bất cứ tin tức nào trên báo.
Lâm Tuyết Di là một nữ nhân tốt, nhưng không phải là một thương nhân giỏi, khi vào công ty này hắn đã hiểu rõ điều này.
Nếu như Lâm Tuyết Di chỉ hơi lợi dụng một chút thiên phú của nàng, công ty trang thiệt bị bảo vệTam Mộc An sẽ không lâm vào cục diện cùng quẫn khó khăn như hiện nay, nhưng nàng vẫn kiên trì chính kiến của mình tựa như mặt hồ luôn trong suốt, trong cái xã hội đâu đâu cũng là tiền bạc này, vẫn tồn tại một người như nàng quả thật khó tưởng tượng.
Triệu Thụy suy nghĩ, cân nhắc, có nên hay không ra tay giúp Lâm Tuyết Di một phen.
Dựa vào quan hệ của hắn với Vân Cánh, cũng như địa vị của Vân Cánh. Chỉ cần một cuộc điện thoại, có thể giải quyết vấn đề đau đầu này của Lâm Tuyết Di.
Nhưng làm như vậy có thích hợp hay không thì cần phải cẩn thận suy xét lại
Lẳng lặng suy nghĩ một lúc, hắn lấy điện thoại di động ra, gọi cho Vân Cánh.
Vân Cánh rất nhanh tiếp điên thoại, sau đó hỏi:
“À? Triệu Thụy a! Ha ha, tìm ta có việc gì?” Vân Cánh ở đầu kia điện thoại hỏi.
“Chuyện là thế này, bằng hữu của ta có một công ty kinh doanh trang thiết bị phòng cháy và trinh thám., nhưng hiện giờ vẫn chưa có quyền kinh doanh, ngươi có biện pháp nào giải quyết vấn đề này không?”
Vân Cánh hơi có ngoài ý muốn, không nghĩ rằng Triệu Thụy vì một việc nhỏ như vậy mà gọi điện cho hắn.
Nhưng là chuyện nhỏ như vậy đáp ứng cũng không vấn đề gì, so với một đại sự đột nhiên ập tới không phải tốt hơn sao.
“Tốt thôi, không có vấn đề gì. Ta xuống dưới đó nói chuyện với các ngươi một lúc, công ty các ngươi tên là gì nhỉ?”
“Công ty Tam Mộc?. Tốt, nếu như công ty các ngươi đáp ứng mọi điều kiện thích hợp, hẳn sẽ không gặp trở ngại nào quá lớn đâu.”
“Cứ quyết định như vậy đi.” Triệu Thụy cười cảm ơn, sau đó cúp điện thoại, Vân Cánh nếu như đáp ứng như vậy, hẳn sẽ không có vấn đề gì xảy ra.
Tới chiều, lúc này cũng ba giờ hơn, bỗng có người gõ cửa, Triệu Thụy tưởng khách hàng tới, nên ra ngoài mở cửa đón, bên ngoài là một nam tử chưa tới bốn mươi, mặc y phục binh thường, thần tình hung tợn, mang một cỗ chi khí kiêu hoành.
“Tổng giám đốc Lâm có ở đây không?” Vừa thấy Triệu Thụy, nam tử kia chợt hét lên môt câu.
“Có” Triệu Thụy vội vàng trả lời, dẫn hắn vào, sau đó đưa hắn lên phòng làm việc của Lâm Tuyết Di.
“Ồ, Thạch khoa trưởng? Sao ngươi lại tới đây?” Lâm Tuyết Di vừa thấy nam tử này, không khỏi kinh dị hô lên.
Thạch khoa trưởng này mới tối qua buông lời tàn nhẫn với mình, hôm nay lại vác vẻ mặt tươi cười đến công ty mình, rốt cuộc là có mục đích gì, thật sự cũng khó đoán.
Thạch khoa trưởng thu hồi vẻ kiêu ngạo trên mặt, cười nịnh nọt nói: “Ta mang đến một tin tức cho nàng, tổng giám đốc Lâm, giấy phép cấp quyền kinh doanh đặc biệt các thiết bị phòng cháy và trinh thám được cấp trên phê chuẩn, nghe nói đích thân Vân cục trưởng can thiệp.”
“Hả? Đã phê chuẩn.”
Nghe xong những lời này, Lâm Tuyết di không khỏi kinh hãi, như thế nào cũng không nghĩ tới, vấn đề đau đầu của mình lại dễ dàng được giải quyết đến như vậy, lại được Vân cục trưởng đích thân can thiệp.
Thạch khoa trưởng cười, chấp tay sau lưng thở dài, nói : “Tổng giám đốc Lâm, nàng quả thật là người tài giỏi. Ngay cả Vân cục trưởng cục có mối quan hệ, ta thật có mắt không tròng. Hôm qua ta uống hơi nhiều, nếu có gì mạo phạm, mong ngài ngàn vạn lần đừng để trong lòng.”
Lâm Tuyết Di nghe hắn nói thế trong lòng lại càng khiếp sợ, càng cảm thấy khó giải thích được, nàng làm gì quen biết với cục trưởng gì gì đó, nếu quen biết cục trưởng cục cảnh sát kia, còn cần gì phải mời Thạch khoa trưởng này ăn tối?
Nàng đối với một đại nhân vật như Vân Cánh với tám sào tre cũng không tới, ngay cả một khoa trưởng nho nhỏ cũng đã làm khó dễ nàng.
Lâm Tuyết Di mỉm cười mất tự nhiên, dấu diếm vẻ mặt, tựa như rất quen thuộc với Vân Cánh.
Nhưng sự nghi ngờ băn khoăn trong lòng nàng ngày càng lớn, không biết tại sao Vân Cánh cao cao tại thượng vì lý do gì lại phê chuẩn cho mình việc này.
Triệu Thụy ngẩng đầu lên, nhìn Thạch khoa trưởng đang bồi tội, rồi nhìn Lâm Tuyết Di đang nghi hoặc khó hiểu, thản nhiên cười cười , xoay người rời khỏi phòng làm việc của Lâm Tuyết Di