“Tiểu Lan tỉ, còn không mau bái sư?” Triệu Thụy đưa mắt cho Tôn Tiểu Lan.
Tôn Tiểu Lan bừng tỉnh, vội vàng hành đại lễ với Lý Lăng Phong, lanh lợi kêu: “Sư phụ.”
Lý Lăng Phong cười ha ha, tay nâng nhẹ một cái, Tôn Tiểu Lan liền cảm thấy một luồng sức mạnh từ dưới đất tuôn lên nâng cô dậy.
“Ngươi đã vào môn phái ta, ta tự nhiên phải đưa ngươi một kiện lễ vật.”
Nói xong, ông ta chỉ một cái vào hư không, chỉ thấy một luồng quang mang chớp qua, một phi kiếm lấp lánh quang mang xanh thẫm lơ lửng trước mắt mọi người.
Phi kiếm này thân kiếm hẹp dài, bên ngoài khắc phù hiệu phức tạp, trùng trùng điệp điệp.
Lưỡi kiếm sắc bén vô cùng, hàn khí bức người, linh lực cường đại được quang mang màu xanh thẫm từ trong thân kiếm đưa ra, khiến người ta dựng đứng cả lông tóc!
Lý Lăng Phong vuốt nhẹ phi kiếm, nói: “Thanh phi kiếm này, tên là Thiên Quang Tức Ảnh Kiếm, là năm đó khi ta lần đầu rời khỏi Thục Sơn, vân du tứ phương đã mang theo. Kiếm này bén nhọn vô song, uy lực vô cùng, dưới kiếm đã chém chết rất nhiều yêu ma quỷ quái, từng khiến người ta nghe tiếng đã sợ vỡ mật. Sau này, tuổi ta lớn dần, tu vi ngày một sâu, bắt đầu cảm thấy kiếm này sát khí quá nặng, không thích hợp với tâm tính của ta nữa, bèn cất nó lại. Tiểu Lan, bây giờ ta ban kiếm cho ngươi, làm lễ gặp mặt. Sau này, ngươi học được thuật điều khiển kiếm, có thể dùng thanh kiếm này phòng thân, cho dù tu vi ngươi hơi thấp, yêu ma quỷ quái bình thường cũng không dám tới gần ngươi.”
Nói xong, ông ta vuốt nhẹ một cái, lau linh thức của mình trên Thiên Quang Tức Ảnh Kiếm đi, sau đó đẩy ra ngoài, Thiên Quang Tức Ảnh Kiếm từ từ bay về phía Tôn Tiểu Lan.
Tôn Tiểu Lan thấy Lý Lăng Phong đưa lễ vật lớn như vậy, không khỏi hơi giật mình, vội vàng từ chối: “Sư phụ, phần lễ vật này của ngài thật quá quý trọng, con không dám nhận, ngài cứ lưu lại đi.”
Lý Lăng Phong nghiêm mặt lại, làm ra vẻ tức giận: “Ta giữ lại có tác dụng gì? Đã đưa kiếm cho ngươi, ngươi cứ lấy đi, chẳng lẽ vừa bái sư đã không nghe lời sư phụ?”
Ông ta đã nói như vậy, Tôn Tiểu Lan không còn cách nào từ chối, đành cung cung kính kính đưa hai tay tiếp lấy.
Lý Lăng Phong thấy Tôn Tiểu Lan thu lấy, trên mặt lại lộ ra nụ cười: “Ba tháng sau, chờ thể chất ngươi cải thiện xong, ta sẽ tự mình dạy ngươi pháp quyết tu luyện của Thục Sơn. Lúc đó, ngươi sẽ trích huyết nhận chủ thanh kiếm này, Thiên Quang Tức Ảnh Kiếm này sẽ triệt để thuộc về ngươi.”
Tôn Tiểu Lan nâng Thiên Quang Tức Ảnh Kiếm, nhìn tới nhìn lui, yêu thích không nỡ rời tay.
Uy lực và danh tiếng của thanh kiếm này lại là thứ yếu, chủ yếu là thanh kiếm này nhìn rất đẹp, khiến cô thập phần yêu thích.
Lý Lăng Phong thấy Tôn Tiểu Lan ôm kiếm như vậy, không tiện lắm, bèn đưa thêm cho cô một Trữ vật giới chỉ, để cô cất giữ vật phẩm.
“Triệu Thụy huynh đệ, Lý Lăng Phong thật là rộng rãi nha! Không ngờ đưa một đồ tốt vậy.” Đôn Triệt nhìn Thiên Quang Tức Ảnh Kiếm, hơi thòm thèm nói.
Thiên Quang Tức Ảnh Kiếm này ở tu chân giới tuyệt đối xưng là cực phẩm linh khí, tuy thực lực Tôn Tiểu Lan hơi thấp, không thể điều khiển, nhưng sau này tu luyện có thành tựu, thanh phi kiếm này có thể có tác dụng to lớn.
Triệu Thụy gật gật đầu, lễ vật này của Lý Lăng Phong đúng là tương đối nặng.
Ngay chiều hôm đó, Lý Lăng Phong tuyên bố tin tức nhận học trò cho cả đệ tử Thục Sơn.
Đệ tử Thục Sơn nghe Lý Lăng Phong thu đệ tử đều không khỏi giật mình.
Bởi vì Lý Lăng Phong thu đệ tử cực kì nghiêm khắc, yêu cầu tư chất đặc biệt cao, môn hạ đệ tử Thục Sơn đông đảo, nhưng đệ tử chân chính do Lý Lăng Phong dạy dỗ chỉ có một mình Lý Kinh Nhạn, cũng chính vì như vậy, trong môn phái Lý Kinh Nhạn mới được mọi người tôn kính.
Bây giờ, chưởng giáo đột nhiên lại thu thêm một đệ tử, bọn họ không khỏi âm thầm phán đoán, rốt cuộc là kẻ thiên tư tung hoành nào có thể may mắn được chưởng giáo xem trọng.
Một số kẻ thông minh càng đi nghe ngóng bốn bên, hi vọng có thể kiếm được một ít tư liệu về bối cảnh của đồng môn mới.
Thế nhưng, sau khi nghe ngóng khắp nơi một hồi, kết quả lại khiến bọn họ giật nảy mình!
Quan môn đệ tử mà chưởng giáo thu, tịnh không phải người thiên tư tung hoành, mà là một nữ tử bình thường dựa vào Dịch Kinh Tẩy Tủy Đan mới tiến vào tu chân giới.
Không chỉ như vậy, chưởng giáo thậm chí còn mang Thiên Quang Tức Ảnh Kiếm thành danh cho cô ta làm lễ vật gặp mặt!
Thiên Quang Tức Ảnh Kiếm đó chính là một trong thất đại trấn sơn tiên kiếm của Thục Sơn Kiếm Phái, uy lực vô cùng, Lý Kinh Nhạn theo Lý Lăng Phong nhiều năm như vậy, chưa từng cầm được một lần, Lý Lăng Phong lại đưa thanh kiếm này cho một đệ tử mới vừa nhập môn.
“Đây rốt cuộc là chuyện gì?”
“Chưởng giáo trước giờ anh minh thần võ, sao lại làm ra chuyện người ta không ngờ được vậy?”
“Đúng vậy! Không ngờ đến Thiên Quang Tức Ảnh Kiếm cũng đưa cho đệ tử kêu là Tôn Tiểu Lan đó, tác phong hành sự này không giống chưởng giáo lắm!”
“…”
“…”
Đệ tử Thục Sơn nghị luận lao nhao, vừa chấn kinh, vừa nghi hoặc, còn mang theo vài phần đố kị và thèm muốn.
“Đó là vì bạn thân của Tôn Tiểu Lan là Triệu Thụy đó!” Một trưởng lão biết nội tình trong Thục Sơn phái tiết lộ thiên cơ.
“Chính là Triệu Thụy đã đánh chết Hoa Dương Chân Quân ấy?”
“Đúng! Chính là hắn!” Trưởng lão gật gật đầu, tăng cường ngữ khí “Hắn là cường giả thứ năm của tu chân giới, tu vi đã đạt tới Độ Kiếp kì, chỉ thua tứ đại đỉnh phong cường giả, quan trọng hơn là hắn hết sức trẻ tuổi. Cho nên, các ngươi đừng bàn tán chuyện này, chưởng giáo làm vậy tự có đạo lý của ông ta.”
“Không ngờ chưởng giáo lại xem trọng Triệu Thụy như vậy!”
Đệ tử Thục Sơn Kiếm Phái hết sức kinh nghi.
Chưởng giáo Lý Lăng Phong trong lòng họ giống như một vị thần cao cao tại thượng, cao không với tới.
Chưởng giáo xem trọng một người như vậy, mới là lần đầu tiên!
Dưới sự nhắc nhở của trưởng lão, những lời bàn tán của đám đệ tử Thục Sơn cũng dần dần yên lặng. Bất quá, sự đố kị và thèm muốn trong lòng lại khó có thể tiêu trừ triệt để.
Bọn họ hâm mộ Tôn Tiểu Lan, không ngờ lại có tu chân giả cường đại như Triệu Thụy làm chỗ dựa.
Nếu bọn họ cũng có bối cảnh như vậy, nói không chừng bọn họ còn được chưởng giáo xem trọng hơn.
Trên một đỉnh núi trong Thục Sơn, Huyền Linh đại sư và Triệu Thụy ngồi đối diện nhau, bốn bên trống trải, trên bàn đá xanh chính giữa đặt một bình rượu nhỏ, hai cái chén sứ.
Huyền Linh đại sư cầm chén rượu, uống một ngụm, thong thả nói: “Triệu Thụy, ta nghe nói, Lăng Phong thu Tôn Tiểu Lan làm đồ đệ?”
“Ừm, đúng vậy.” Triệu Thụy không phủ nhận.
“Ta còn nghe nói, hắn đưa Thiên Quang Tức Ảnh Kiếm cho Tôn Tiểu Lan?”
“Không sai.”
Huyền Linh đại sư than thở: “Ái chà, lần này đúng là Lăng Phong bỏ vốn lớn lên người Tôn Tiểu Lan à! Chỉ nội luyện chế ba viên Dịch Kinh Tẩy Tủy Đan, hắn đã tiêu phí gần một nửa chân khí, chí ít phải cần năm mươi năm mới khôi phục được, càng khỏi nói những thiên tài địa bảo tiêu phí ấy, càng cơ hồ vét cạn gia tài của Thục Sơn Kiếm Phái.
Không chỉ như vậy, hắn còn đem tiên kiếm thành danh của mình, Thiên Quang Tức Ảnh Kiếm cho Tôn Tiểu Lan. Thanh kiếm đó chính là cực phẩm linh khí trong tu chân giới đấy!
Một trong thất đại trấn sơn tiên kiếm của Thục Sơn!
Bỏ vốn lớn như vậy, chỉ vì một nữ tử phàm nhân, Lý Lăng Phong đúng là trọng thị ngươi!”
Triệu Thụy cười cười: “Thiên hạ không có bữa trưa miễn phí.”
Huyền Linh đại sư nhìn Triệu Thụy một cái, gật gật đầu khen ngợi: “Ngươi biết thì tốt, xem ra ngươi là người thông minh.”
“Đâu có, ta chỉ không ngu thôi.” Triệu Thụy nhìn những ngọn núi lơ lửng xa xa, lạnh nhạt đáp.