Triệu Thuỵ mặc dù trong lòng động sát khí nhưng cũng không có lập tức xử trí năm tên trong phòng vội. Cơ hội còn nhiều, không nên vội nhất thời, động thủ ở nơi quán bar này hiển nhiên không phải là lựa chọn sáng suốt. Hắn nhẫn nại chờ năm người rời khỏi quán bar rồi mới theo đuôi tập kích.
Triệu Thuỵ che dấu nội tâm phẫn nộ, trên mặt một lần nữa nở ra nụ cười thân thiết đem rượu cùng khay hoa quả mà chúng muốn đi vào.
Năm gã thấy hắn đi vào phòng liền ăn ý dừng cuộc nói chuyện, chỉ dùng ánh mắt lạnh như băng quét tới quét lui trên người hắn. Triệu Thuỵ thong dong bày rượu cùng hoa quả lên bàn xong, rời phòng số bar rồi thuật tay khép cánh cửa lại có thể nói là phục vụ vô cùng chu đáo.
Bất quá trong nháy mắt khi đóng cửa, vẻ mặt tuơi cưòi bỗng nhiên biến mất thay vào đó là bộ mặt lạnh như băng.
Đêm càng trôi đi ngược lại sinh ý của quán lại càng thêm tốt đẹp, Triệu Thuỵ đối với những khách hàng thường xuyên bận rộn nhưng đại bộ phận tâm trí đều đặt vào năm tên cưòng đạo trong phòng số ba, lẳng lặng chờ cơ hội xuống tay.
Năm người kia tựa hồ hăng hái và cao hứng, uống đến tận hai giờ sáng lúc quán bar đóng cửa lúc này mới kề vai sát cánh say khướt từ trong phòng đi ra.
Cũng khó trách bọn chúng cao hứng như vậy, bởi Tra nhị thiếu gia nổi tiếng khẳng khái hào phóng dùng tiền, chỉ cần làm việc tốt đẹp cho hắn chỗ lợi tuyệt đối không ít.
Thấy mục tiêu rời khỏi quán bar Triệu Thuỵ cũng lấy cớ tan việc, chào ông chủ Trần Hoà, thay bộ quần áo rồi theo đuôi năm gã đó.
Lúc này đêm đã khuya tuyệt đại đa số mọi người đều đã ngủ, bốn phía lúc này đều rất an tĩnh. Triệu Thuỵ theo đuôi năm gã một lúc, quay đầu nhìn bốn phía ngoại trừ năm tên hung đồ không còn ai khác nên quyết định động thủ tại chỗ này.
Hắn không hề che dấu thân hình mình, cước bộ nhanh hơn truớc đi tới truớc mặt năm gã hung đồ.
Gã đầu trọc như đã nhận ra cái gì, quay đầu lướt qua lập tức phát hiện Triệu Thuỵ vì vậy cước bộ dừng lại lạnh lùng hỏi “Mày không phải là phục vụ ở quán bar kia sao? Đi theo chúng tao làm gì?”
“Đương nhiên là đem phiến toái tới cho chúng mày“ Triệu Thuỵ đi chậm lại, khoé miệng cười cười, hắn không che dấu mục đích của mình, trên thực tế cũng không cần phải che dấu.
“Tôn Tiểu Lan không phài là người chúng mày có thể động vào.”
“A, Nó không phải bạn gái của mày chứ? Mày chẳng nhẽ lại muốn làm anh hùng cứu mỹ nhân” Gã đó nghe được vậy cảm giác thật ngoài ý muốn, hắn quay đầu nhìn đồng bọn nói “Chúng mày có nghe thấy gì không? tên phục vụ tại quán bar này muốn làm anh hùng cứu mỹ nhân.”
“Ha ha đây là chuyện buồn cười nhất mà tao từng nghe đó”
“Thằng ngu này không biết trời cao đất dày gì cả, trực tiếp giết chết nó đi, cho nó xuống địa ngục phải hối hận vì sự ngu xuẩn của mình.”
“Đúng, thằng này biết kế hoạch của chúng ta, tuyệt đối không thể lưu nó lại.”
“Giết nó, đem quẳng xác xuống sông”
Bốn tên hung đồ còn lại mắt đỏ bừng bừng lớn tiếng la lên. Rượu đã kích thích tính tàn ác trong máu khiến bọn chúng tràn gập dục vọng giết chóc.
“Đừng nóng vội, đừng nóng vội như vậy trò chơi mới thú vị. Chúng ta phải chơi đùa cho thỏa chứ?” Gã đầu trọc trên mặt đầy vẻ cười cợt, dùng giọng nói như kiểu mèo vờn chuột phân phó “Bẻ gãy chân tay, đừng giết chết nó. Tao muốn hắn sống đến ngày mai để cho hắn tận mắt xem bạn gái nó bị Tra nhị thiếu gia chơi đùa.”
“Ha ha, đây là chủ ý tốt.”
Bốn gã hung hăng lập tức cười, nghênh ngang đi tới trước mặt Triệu Thuỵ, nắm tay bóp mạnh “rắc rắc” kêu lên. Bọn chúng đều là đệ tử Tra gia, đều học võ thuật cổ gia truyền, mặc dù thực lực bình thường nhưng đối phó với một gã phục vụ bàn như này thật sự là có thừa.
Chậm rãi đi tới trước người Triệu Thuỵ, một gã hung đồ đột nhiên đá tới xuơng sườn của Triệu Thụy. Cú đá này vừa tàn nhẫn vừa hiểm độc, hơn nữa cước phong vù vù rất có uy thế. Nếu người bình thường trúng cước này thì xương sườn chắc chắc sẽ vỡ vụn và ngất đi không còn khả năng chiến đấu nữa.
Nhưng Triệu Thụy cũng không phải là người bình thường, hai tay đặt sau lưng cũng không có tránh né. Đợi đến khi chân kẻ địch đã tới trước người, đột nhiên ra tay một chưởng hung hăng bổ lên đùi đối phương.
Rắc! Một tiếng thanh thúy vang lên, chân tên hung đồ giống như bị thiết chùy đánh vào nháy mắt đã bị bẻ gẫy. Tên hung đồ phát ra một tiếng kêu thảm thiết, mất đi thăng bằng ngã nhào xuống đất, còn chưa có chạm đất một cước hung mãnh của Triệu Thụy đã đã lên thân thể hắn. Người hắn lập tức bị đá bay ra ngoài, gân cốt toàn thân bị chấn nát không còn hơi thở nữa.
Một kích đắc thủ, Triệu Thụy cũng không có ngừng nghỉ, lập tức triển khai công kích với ba tên kia. Mũi chân điểm lên mặt đất đầu hơi cúi xuống, người vọt lên tạo thành đường vòng cung trên không, hung mãnh đá vào lồng ngực đối thủ. Gã đầu trọc đứng ở cách đó không xa chỉ thấy một bóng xám lóe lên, mấy tên thủ hạ giống như quả bóng tứ tán bay lên, sau đó rơi xuống đất thân thể lạnh như băng.
Hắn thất kinh, hơi rượu nồng nằng trong chốc lát bay mất, cả người tỉnh táo lại. Hắn làm sao có thể nghĩ đến tên phục vụ tại quán bar này ra tay nhanh chóng và tàn nhẫn đến thế. Chỉ bốn thủ hạ của hắn chết ngay tại đương trường.
“Cường giả, tên phục vụ này tuyệt đối đạt tới cảnh giới tiên thiên cường giả.”
Gã đầu trọc mồ hôi lạnh toát ra liên tục làm ướt hết cả áo, hắn chỉ là một đệ tử rất bình thường tại Tra gia, nếu đối phó với một người bình thường còn được, nhưng gặp phải một tiên thiên võ giả tuyệt đối là con đường chết. Một tên phục vụ tại quán bar bình thường như thế nào lại trở thành một tiên thiên cấp cường giả? Hắn nuốt nước bọt một cách khó nhọc, chỉ thấy cổ họng khô khốc. Hắn phải tìm biện pháp bảo vệ cái mạng của mình.
“Mày có biết đang đối địch với ai không?” Hắn miễn cưỡng ổn định tâm thần, miệng hùm gan sứa, tay phải lặng lẽ đưa ra sau “Chúng tao là người cùa Đông An Tra Gia, mày đối địch với Tra gia hoàn toàn không phải là điều tốt đâu.”
Triệu Thụy châm chọc cười “Thì đã sao? Nếu tao giết mày thì còn ai biết được tao đã làm nữa?”
Gã đầu trọc biến sắc, biết rằng để đối phương bỏ qua cho mình là tuyệt đối không thể. Nhưng hắn cũng có điểm trông cậy, muốn cứu mạng mình vẫn phải dựa vào chính mình. Hắn đột nhiên rút ra từ phía sau một khẩu súng nhắm tới Triệu Thụy.
“Giết tao, chỉ sợ mày không có cái bản lãnh ấy. Cho dù ngươi là tiên tiên võ giả cũng không tránh được súng đạn..” Đạn nhanh chóng bắn ra, không khí tràn ngập mùi thuốc súng, tiếng súng rống lên cùng tiếng đạn phá vỡ vẻ yên tĩnh của màn đêm.
Con người trong lúc nguy cấp thường bộc lộ tiềm lực kinh người, tất cả đạn kẹp trong băng đã bị hắn bắn ra hết. Song, điều làm hắn khiếp sợ chính là Triệu Thụy vẫn hoàn hảo như trước không hề có bị đạn làm tổn thương gì cả.
“Đây là bản lãnh của mày?” Triệu Thụy cười cười, hai tay mở ra, đạn rơi ào ạt xuống dưới.
Gã đầu trọc như bị ma pháp hóa đá vậy, sững sờ tại chỗ, vẻ mặt cực kỳ kinh hãi vặn vẹo lại một chỗ. Hắn thế nào cũng không nghĩ ra đối thủ lại cường đại tới mức đấy, hoàn toàn không úy kỵ súng đạn.
“Mày.. mày là tiên thiên tam cấp võ giả” Hắn chỉ tay về phía Triệu Thụy, giọng nói phát run, cái tên phục vụ của quán bar này không những là tiên thiên cấp mà còn là tiên thiên tam cấp võ giả. Đây chính là cùng cấp với Tra gia gia chủ Tra Trung Hoành siêu cấp cường giả. Gã đầu trọc tưởng mình nhìn thấy quỷ, cái chuyện này cũng để cho hắn gặp phải.
Hắn lần đầu tiên hối hận vì đã thay Tra Nãi Văn tiếp nhận cái vụ việc này, đáng tiếc bây giờ hối hận đã quá trễ, đầu quyền cứng như thép của Triệu Thụy đã oanh kích trên ngực rồi. Hắn nghe rõ được thanh âm nát bấy của các khớp xương, chân khí hung mãnh tuyệt luân tiến vào cơ thể hắn, chấn vỡ vụn các kinh mạch của hắn. Tiếp theo hắn bay lên thẳng tắp, sau đó ầm ầm rơi xuống làm bay lên một đám bụi đất, không còn một nửa điểm sinh cơ.
Sau khi chiến đấu kịch liệt, bốn phía lại khôi phục lại vẻ yên tĩnh, trừ chỗ mặt đất của năm cỗ thi thể, tất cả đều không có sự khác biệt. Triệu Thụy tìm tìm trên mấy cỗ thi thể lấy ra ảnh chụp của Tôn Tiểu Lan. Đây là một cái đầu mối hết sức rõ ràng không thể để lưu lại cho cảnh sát hoặc Tra gia. Nếu không bất luận là mình hay là Tôn Tiểu Lan đều có thể gặp phiền toái.
Đem ảnh cất trong ví, Triệu Thụy ngẩng đầu nhìn trời đem, nhẹ nhàng thở ra một hơi. Mặc dù hắn đoán trước Tra Nãi Văn sẽ tiến hành trả thù, nhưng không nghĩ đến hành động của hắn lại nhanh chóng, thủ đoạn tàn độc đến vậy. Nếu gã may mắn thực hiện được, cuộc đời Tôn Tiểu Lan coi như đã bị hủy rồi.
Triệu Thụy căn bản vốn không muốn cùng Tra gia phát sinh trực tiếp xung đột, nhưng chuyện tối nay làm cho hắn thay đổi kế hoạch từ trước. Bởi vì, Tra Nãi Văn trả thù lần này không có thành công, khẳng định là còn có lần thứ hai. Cho dù tự mình có thể đem số tay chân đó giết đi, nhưng số lần nhiều lên khẳng định là sẽ bị Tra gia hoài nghi. Triệu Thụy muốn chủ động xuất kích, đả kích thế lực của Tra gia. Lực lượng của Tra gia càng bị suy yếu, sự uy hiếp đối với hắn càng nhỏ, tấn công mới là cách phòng ngự tốt nhất.
“Tra Nãi Văn, người thứ nhất là ngươi “Triệu Thụy cuời nhẹ, chậm rãi rời khỏi hiện trường, biến mất trong bóng tối.