“Ai lại gõ cửa giờ này, thật không biết chọn thời gian.”
Triệu Thụy hơi bất mãn lầm bầm một câu, ngâm tụng một câu khẩu quyết, chuẩn bị giải trừ biến thân, khôi phục nguyên dạng.
Phiền phức xuất hiện chính vào lúc này.
Biến thân của hắn lại không giải trừ, hắn vẫn là một con hổ vằn trán trắng to lớn!
Triệu Thụy thầm kêu một tiếng không hay, tham ngộ của hắn dối với Địa Sát bảy mươi hai biến vẫn chưa thấu triệt, khẩu quyết giải trừ biến thân lại không phát huy hiệu dụng.
Không chỉ như vậy, hắn còn phát hiện ra một vấn đề nghiêm trọng hơn, hắn không nhớ lúc đầu về nhà trọ có khóa cửa không!
Nếu như kẻ gõ cửa tiến vào, thấy bộ dạng này của Triệu Thụy, hậu quả thật không dám nghĩ tới!
Lo lắng của Triệu Thụy mới vừa hình thành trong đầu, còn chưa tiêu tán, “bịch” một tiếng, cửa bị người ta đẩy mạnh ra, Mễ Văn nghiêm mặt sải bước tiến vào.
“Triệu Thụy! Ngươi có còn sống không? Sống phải thở, phải phát ra âm thanh.” Cô bực dọc lớn giọng nói “Anh ta kêu ngươi tới nhà ta uống rượu…”
Lời của Mễ Văn mới nói một nữa, đã như bị người ta dùng kéo cắt đứt, đột nhiên im bặt.
Cô ngẩn ngơ đứng ở cửa, trợn tròn mắt, miệng há to cơ hồ có thể nhét một quả trứng vịt vào, trên mặt lộ vẻ bất khả tư nghị.
Cô không thấy Triệu Thụy đâu, lại thấy trong phòng khách một con hổ dài tới ba bốn mét, cao tới một mét!
Hơn nữa con hổ lúc này đang trừng cặp mắt to cỡ cái chuông đồng, hung ngoan vô cùng nhìn cô, dường như muốn nuốt cô một phát!
Khuôn mặt nhỏ của Mễ Văn tái mét, hai chân nhũn cả ra, cô dùng sức chống vào khung cửa mới không lập tức sụm xuống đất.
Cô tịnh không phải một nữ hài nhỏ gan, nhưng đối mặt với một thứ to kềnh thế này, muốn nói không sợ hãi khủng bố, muốn nói không kinh hoảng thất thố, đều tuyệt đối không được.
Mễ Văn quả thật nghĩ không thông, một con mãnh hổ bự cỡ này, saolại có thể vượt qua mắt người lom lom, tiến vào xã khu này, xuất hiện trong nhà Triệu Thụy!
Xã khu này ở trong thành phố ồn ào mà!
Chẳng lẽ những người khác mù hết rồi chắc!
Đây đúng là thấy quỷ rồi!
Trong lòng Mễ Văn vừa than thở mình bất hạnh, vừa oán trách ông anh Lý Bưu gần chết, nếu không phải Lý Bưu nhất định bảo cô qua mời Triệu Thụy uống rượu, cô tuyệt đối không chạy vào nhà oan gia đối đầu này, tự nhiên cũng sẽ không gặp con hổ này.
Bất quá, bây giờ hối hận đã chẳng ăn thua gì, cô chỉ hi vọng con hổ đó đã ăn no, không sinh hứng thú gì với cô.
Nhưng không như ý nguyện, con hổ hung ác ấy thấp giọng gầm gừ, từ từ lại gần cô, mãi tới khi tới cạnh cô mới dừng lại.
Mễ Văn bị dọa đến mức thân thể cơ hồ cứng ngắc, không dám động đậy một chút, trong lòng cầu khẩn tiên phật đầy trời, thần linh các phương, phù hộ cô độ qua kiếp nạn sinh tử mạc danh kì diệu này.
Bất quá cô tới lúc gấp ôm chân Phật, dường như không có tác dụng gì, con hổ to đó bỗng há cái miệng như chậu máu, lộ ra răng nanh bén nhọn, dường như muốn cắn cô!
“Oa! Cứu mạng a! Cứu mạng a! Có hổ muốn ăn thịt người a!”
Mễ Văn không còn cách nào ở nguyên chỗ cũ nữa, cô nhảy lên như thỏ bị giẫm phải đuôi, lớn giọng kêu thét lên, vắt giò lên cổ chạy ra ngoài.
Đại khái là do sợ hãi kích phát tiềm năng sinh mệnh, tốc độ của cô nhanh ngoài dự liệu của mọi người, như một làn khói không thấy tung ảnh.
Bất quá, vì như vậy, Mễ Văn mới không có thời gian quay đầu nhìn thử tình thuống.
Nếu không cô sẽ kinh dị phát hiện, con hổ đó toét cái miệng lớn, lộ ra một nụ cười giống như đùa dai!
Mễ Văn kinh hoảng thất thố kêu thét lên, tăng hết tốc độ chạy về nhà, trên đường khiến rất nhiều người liếc xéo.
Không biết nữ hài xinh đẹp văn vẻ này bị kích thích gì, lại điên cuồng thành bộ dạng đó.
“Mễ Văn, xảy ra chuyện gì? Triệu Thụy đâu?”
Lý Bưu lúc này đang ngồi trong phòng ăn tự rót tự uống, thấy bộ dạng đó của em gái cũng bị dọa nhảy dựng lên, vội vàng bỏ chén rượu xuống, chạy qua hỏi.
Mễ Văn bảy lệch tám vẹo nằm trên sofa, kinh hồn chưa định, thở muốn đứt hơi, vừa rồi chạy gấp một lèo, cơ hồ hao sạch toàn bộ thể lực của cô, lúc này cũng không để ý tới hình tượng thục nữ gì nữa, nghỉ đã rồi nói tiếp.
Qua hẳn một lúc, cô mới lấy lại hơi, lắp ba lắp bắp nói: “Triệu Thụy… trong nhà Triệu Thụy có một con hổ đặc biệt to, vừa rồi còn muốn ăn thịt em! May mà em chạy nhanh, nếu không anh không thấy được em nữa rồi.” Nói tới sau cùng, cô nhớ tới cảnh kinh hiểm vừa rồi, không khỏi khóc hu hu thành tiếng.
Lý Bưu luống cuống tay chân, một đại hán cao lớn thô kệch như hắn, uống rượu chém người thì là một hảo thủ, nhưng bảo hắn an ủi nữ nhân, đặc biệt là nữ nhân xảo quyệt, đúng là thiếu thốn từ vựng.
Ngoài ra, hắn có hơi hiểu không rõ ý tứ của Mễ Văn.
Trong nhà Triệu Thụy xuất hiện một con hổ?
Chuyện này làm sao có thể?
Trong sở thú Liên Đảo có hổ, nhưng đều được nhốt nghiêm nghiêm thật thật, sao lại chạy tới trong nhà Triệu Thụy? Hơn nữa còn vào ban ngày ban mặt nữa?
“Mễ Văn, em đại khái là nhìn hoa mắt rồi?” Lý Bưu vỗ vỗ lên vai em gái an ủi, cẩn thận dè dặt hỏi.
“Nhìn hoa mắt? Em tuyệt đối không nhìn hoa mắt!” Mễ Văn ngẩng đầu, nước mắt vòng quanh nhìn anh mình “Em cũng không phải con điên, không thấy con hổ to thế, em lại sợ tới mức này?”
Lý Bưu nghĩ nghĩ, cảm thấy chuyện này siêu việt lạ thường. Bất quá, để cho em an tâm, hắn quyết định tự mình đi điều tra một lần.
“Vậy… chúng ta đi xem thử?” Lý Bưu trưng cầu ý kiến em gái.
“Ừm.” Mễ Văn sợ hãi gật gật đầu, rồi bổ sung thêm một câu “Mang súng của anh theo.”
“Biết rồi.”
Lý Bưu xoay người tiến vào phòng ngủ mình, lấy ra khẩu súng nhét dưới giường chưa từng dùng qua, giắt vào eo, lấy áo che bên ngoài, rồi mang Mễ Văn cũng đi tới nhà trọ của Triệu Thụy, hai người đi tới cửa, cửa lớn đóng chặt.
Lý Bưu đầu tiên ép vào cửa nghe ngóng, không có bất cứ động tĩnh gì, yên lặng đến hơi ngụy dị.
Hắn cảm thấy hơi không hay, bèn từ từ rút súng ra, rồi trầm mặt, xô cửa.
Một tiếng “cạch” vang lên, cửa đột nhiên mở ra, dọa hai người nhảy dựng lên, lui ra sau một bước.
“Ồ? Các ngươi sao lại tới?” Khuôn mặt Triệu Thụy từ sau cửa ló ra, đầy vẻ kinh ngạc.
Lý Bưu và Mễ Văn hai người đều ngẩn ra, không ngờ xuất hiện lại là Triệu Thụy!
“Ngươi… ngươi không bị hổ ăn hết à?” Mễ Văn đánh giá trên dưới Triệu Thụy một hồi rồi hỏi.
“Hổ? Hổ nào?” Triệu Thụy giả ngốc.
Lý Bưu nói: “Mễ Văn nói trong nhà ngươi xuất hiện một con hổ to, ngươi có thể đã bị hổ ăn sạch rồi, bảo ta qua xem thử.”
Triệu Thụy cười giảo hoạt, mắt hơi híp lại thành một đường rãnh: “Một con hổ nghênh ngang khệnh khạng đi qua thành phố náo nhiệt, tới xã khu chúng ta, rồi tiến vào nhà trọ của ta mà không bị bất cứ ai phát hiện? Chuyện này có thể sao? Chẳng lẽ những người khác đều mù cả?”
Lý Bưu gãi gãi gáy, hơi lúng túng cười nói: “Thật ra ta cũng không tin, nhưng Mễ Văn nó nói rất thật, ta nghĩ tới xem cũng không phải chuyện gì xấu.”
“Trong nhà ngươi không có hổ thật?” Trên mặt Mễ Văn viết đầy chữ không tin.
“Đương nhiên không có. Ta xem TV trong nhà suốt, có thấy con hổ nào đâu? Có phải ngươi bị hoa mắt không?” Triệu Thụy kéo cửa ra, tránh sang một bên nói: “Nếu ngươi không tin, vậy cứ tiến vào xem thử.”
Mễ Văn vẫn còn hơi sợ từ từ tiến vào nhà, thò đầu thò cổ tìm kiếm các gian một hồi, đừng nói một con hổ, đến lông hổ cũng không phát hiện một sợi.
Mễ Văn mặt đầy buồn bực, cô rõ ràng thấy một con hổ trong phòng khách của Triệu Thụy, sao lại không tìm ra được?
Chẳng lẽ lúc ấy cô quả thật hoa mắt, xuất hiện ảo giác?
Bất quá, cô là người bình thường, sao lại xuất hiện ảo giác lạ thường như vậy?
Mà nếu là ảo giác đi nữa, cũng không khỏi quá thực đi, cô vẫn còn nhớ như in hơi thở nóng rực mà con hổ đó phun ra.
“Có phải ngươi nhân lúc vừa rồi ta đi khỏi, thả con hổ chạy rồi không?” Mễ Văn hơi khom người, thò mặt hoa tới gần Triệu Thụy, răng ngà cắn môi dưới, chăm chú nhìn vào mắt Triệu Thụy, rất hoài nghi hỏi.
Triệu Thụy cười lắc lắc đầu: “Một con hổ như vậy chạy đi, chẳng lẽ không khiến người khác hoảng sợ à? Lại nói, ta nuôi con hổ làm gì? Chuyên môn dọa nạt ngươi sao?”
Mễ Văn tức anh ách nói: “Đúng! Ngươi chuyên môn dọa ta! Bởi vì ta từng khiến Ngô Hồng Phong làm phiền ngươi, nên ngươi nuôi con hổ để dọa ta!”
Triệu Thụy nhướn nhướn mày: “Há? Thì ra đoạn thời gian trước, Ngô Hồng Phong thường làm phiền ta là do ngươi xui khiến à, ta hôm nay cuối cùng cũng biết rồi.”
“Thì sao? Ai bảo ngươi vô lễ với ta!” Mễ Văn nhớ lại sự đáng ghét của Triệu Thụy, nhất thời quên đi mục đích mình đến đây, đấu khẩu với Triệu Thụy.
Lý Bưu cảm thấy em mình càng nói càng không chuẩn mực, bèn vội vàng cười ha ha, bồi một lễ với Triệu Thụy, rồi kéo Mễ Văn rời đi.
Triệu Thụy mỉm cười đưa mắt tiễn hai người rời đi, trong lòng thầm kêu hiểm thật, xém chút bộc lộ thân phận rồi.
May mắn là lúc sau cùng hắn ngâm tụng chú ngữ thành công, giải trừ biến thân.
Nếu không, vừa rồi hắn phải lấy bộ dạng con hổ đối diện với anh em Lý Bưu, Mễ Văn rồi.