Xưởng ngọc khí không xa, hai mươi phút sau là tới rồi.
cửa lớn của xưởng ngọc khí rất khí phái, đây là xưởng Mã Tuấn Đào mới mở cách đây ba năm, ba mươi tuổi anh bắt đầu tiếp nhận kinh doanh xưởng ngọc khí, lúc đó chỉ là một nhà máy sau khi tiếp nhận bình quân cứ 4 năm lại mở rộng nhà máy.
Xưởng ngọc khí như bây giờ dưới cái tên Mã Tuấn Đào đã có tứ bốn nhà, năm nay Phỉ Thúy trên thị trường tăng rất mạnh làm anh lại có ý nghĩ mở rộng thêm một nhà máy nữa.
Xe lái vào trong xưởng.
Bên trong đã được quét dọn qua còn có mấy người đứng bên cạnh họ đều mặc đồng phục làm việc chỉnh tề.
Xưởng này có hơn 300 nhân viên trong đó thầy đổ thạch hơn 20 người, đại bộ phận đều do Mã Tuấn Đào tự mình đào tạo lên.
Năng lực đổ thạch của Mã Tuấn Đào bình thường, không học được từ bố nhiều nhưng anh dạy người khác lại không tồi, ở Côn Minh anh có một lớp chuyên đào tạo đổ thạch.
Trong một số nhà máy biểu hiện tốt lại có nhân viên thiên phú, anh đều có thể đưa đến đào tạo cho nên mới có thể làm cho thầy đổ thạch ở đây nhiều như vậy.
Ngoại trừ điều này ra bốn xưởng ngọc khí của anh còn có bẩy vị chuyên gia đổ thạch, nhiều hơn so với chuyên gia đổ thạch của An Thị.
Bẩy vị này mới là quan trọng, có thể giữ được bảy vị này sức ảnh hưởng của vua Phỉ Thúy lớn nhất, trong đó bốn người đã học qua vua Phỉ THúy, nghiêm túc mà nói chính là đồ đệ của vua Phỉ THúy.
Đối với những người này Mã Tuấn Đào đều rất khách khí.
Xưởng rất lớn, có sáu gian là kho lớn, hiện tại trong kho đều có không ít nguyên thạch đặc biệt là nguyên thạch chất lượng thấp, vừa, đặt đầy kho, lầu gần mặt nước sớm trăng, nguyên thạch họ xuất ra anh đều ưu tiên quyền mua.
Đại hội giao dịch Bình Châu chính là anh đưa đi không ít nguyên thạch, bán ra với giá tiền không tồi.
Mã Tuấn Đào ngoài tự mình khai thác có lúc cũng kinh doanh một chút nguyên thạch, kinh doanh nguyên thạch càng ổn định đối với anh mà nói đều kiếm ra tiền.
- Lý tiên sinh, Sang Dala tiên sinh mời vào trong này.
Xuống xe, Mã Tuấn Đào liền chạy lại mời bọn Lý Dương vào, thân phận của Sang Dala anh cũng biết đối với anh mà nói đây lại là niềm vui, Sang Dala có thể là người thừa kế trực tiếp của gia tộc Thornton, phải tạo mối quan hệ tốt.
Gia tộc Thornton và tướng quân Kuba không hợp nhưng sự tranh đấu gia tộc ở Myanma chỉ có hạn.
Đối với việc làm ăn của bọn họ chỉ cần có thể kiếm được tiền không có cách nói kẻ thù gì.
Vua Phỉ Thúy từ từ gật đầu, xưởng này là xưởng mới, mới mở cũng chỉ ba năm, anh là lần đầu tiên tới nhưng bố cục quản lý rất hợp lý, Mã Tuấn Đào đổ thạch không giỏi nhưng làm kinh doanh lại là tay cừ.
Chỉ nhìn một cái vua Phỉ Thúy có thể biết xưởng này là vận hành tốt, đối với ông thế là đủ.
Chí ít những đứa con không làm ông thất vọng.
- Lý Dương, lại đây cùng xem, nói thực tôi cũng là lần đầu tiên tới đây.
Vua Phỉ Thúy cười ha ha nói một câu, Mã Tuấn Đào lập tức lại đi tới bên bố mình nghĩ muốn lập mối quan hệ tốt với Lý Dương còn phải dựa vào vua Phỉ THúy.
- Được.
Lý Dương cười gật đầu, xưởng này rất lớn chiếm đất không nhỏ, ở Côn Minh có thể có chỗ rộng như thế này cũng có thể thấy được năng lực của Mã Tuấn Đào.
Đối với xưởng ngọc khí này Lý Dương thực sự có hứng thú, ở Myanma anh có cổ phiếu mạch khoáng, về mặt nguyên liệu thì không phải lo bản thân anh lại đang học điêu khắc ngọc, lại là đồ đệ của thầy Trần Vô Cực, điều này làm anh rất có kỳ vọng.
Chỉ cần anh đồng ý cũng có thể mở một xưởng ngọc khí không tồi, xem thực lực và mạch khoáng của anh thì xưởng ngọc khí chắc chắn sẽ kiếm ra tiền.
Như vậy sau này những nguyên liệu anh đổ thạch cũng có thể trở thành thành phẩm cực nhanh, tiền kiếm được càng nhiều lợi nhuận, hiện tại bây giờ anh không thiếu tiền nhưng kiếm được nhiều tiền chút có thể giúp mấy đứa trẻ để chúng trưởng thành mạnh khỏe, vui vẻ.
Huống hồ nhiều tiền một chút cũng không ai phản đối, Lý Dương có tiền nhưng so với người giàu cấp cao thì vẫn còn kém xa.
Hiện tại Lý Dương đơn giản chỉ là quan sát.
Xưởng ngọc khí rất lớn nhưng không bừa bộn, rất có trình tự Mã Tuấn Đào dẫn bọn họ đi quan sát từng gian một, trong quá trình tham quan Lý Dương còn không ngừng hỏi những vấn đề mấu chốt.
Khi họ tham quan các nhân viên trên cương vị làm việc vẫn đều đang làm việc, nhưng họ đều lén lút nhìn Lý Dương và vua Phỉ THúy.
Người nhìn lén Lý Dương nhiều nhất, tuổi của Lý Dương còn nhỏ hơn so với rất nhiều người trong bọn họ làm bọn họ khó mà tưởng tượng được, như vậy một người trẻ như vậy lại hơn cả vua Phỉ Thúy, người đệ nhất được giới đổ thạch công nhận hiện nay.
Họ chỉ là ngạc nhiên chứ không phải là không tin.
Sau đại hội giao dịch Myanma tin đồn về Lý Dương thực sự nhiều, làm họ không thể không tin.Lý Dương còn hạ một xưởng ngọc khí ở Côn Minh, mà lần này việc phong sát còn được sự ủng hộ của vua Phỉ THúy, mấy người này ở xưởng ngọc khí của bọn họ rất rõ điều này.
Người thanh niên trước mặt này là
- Đoàng đoàng đoàng!
Ở phía xa đột nhiên nổ lên tràng pháo Lý Dương và vua Phỉ Thúy đồng thời ngẩng đầu lên, âm thanh không lớn nhìn có chút khoảng cách tuyệt đối không phải là trong xưởng của họ.
Mã Tuấn Đào rất nhanh nhẹnh chạy lại nói nhỏ: - Cách đây ba năm ở đây hình thành một chợ giao dịch nguyên liệu, là chính phủ mở, lúc đó mới xuất hiện mấy xưởng ngọc khí, chợ giao dịch nguyên liệu này mở rất thành công, hiện tại ở cả Vân Nam cũng nổi tiếng, ở đó thường giải thạch gặp đổ tăng lớn là liền đốt pháo ăn mừng.
Mã Tuấn Đào giải thích đơn giản nhưng cũng rất rõ ràng.
Bên cạnh có chợ đổ thạch thường có người giải thạch ở đây đối với người giải thạch mà nói đổ tăng lớn thực sự là việc đáng chúc mừng, có rất nhiều chợ đều có tục lệ đốt pháo.
Trên thực tế cũng là như vậy, chợ này thường có tiếng pháo truyền lại, người ở xưởng ngọc khí đã sớm quen với việc này.
Họ đốt pháo ở đây không phải là giải ra Thủy Tinh chủng mới đốt chỉ cần đổ tăng là đốt pháo, thậm chí có người nguyên liệu mua được có thể đổ tăng một hai chục vạn đều đốt pháo ăn mừng.
Như vậy ở chợ khí vượng, làm ăn tốt dường như ngày ngày đều nghe thấy một hai lần tiếng pháo nổ.
Người của xưởng ngọc khí biết điều này nhưng bọn Lý Dương lại không biết, vua Phỉ Thúy cũng vậy không biết, xưởng ngọc khí này ông chưa từng đến qua, chứ đừng nói chợ này.
Kỳ thực Mã Tuấn Đào mở xưởng ngọc khí ở đây cũng chính là vì chợ này.
Lúc đầu người của chính phủ tìm đến anh muốn anh mở một xưởng lúc đó anh đang muốn mở một xưởng mới, nghe nói có các loại ưu đãi lập tức đồng ý luôn, không chuyển nhà máy cũ trực tiếp mở nhà mày mới.
Đối với anh sự ủng hộ này chính phủ đương nhiên hài lòng, cung cấp đất các loại ưu đãi đều được lập ngay, cũng làm xưởng ngọc khí này của Mã Tuấn Đào trở thành xưởng lớn nhất.
- Mã lão tiên sinh, có hứng thú không cùng đi xem?
Lý Dương quay đầu lại nói với vua Phỉ Thúy một câu, nghe thấy tiếng pháo làm trong lòng anh ngứa ngáy, tiếng pháo thực sự rất dễ gây kích động cho mọi người, đặc biệt là tiếng pháo sau khi đổ tăng.
- Được, cùng nhau đi xem.
Vua Phỉ Thúy cười cười, đồng ý luôn, ông lớn tuổi rồi, không còn năng nổ nhiệt huyết nữa nhưng hôm nay có Lý Dương đi cùng làm ông có chút hoạt bát, đi xem cùng cũng tốt.
Ông đã rất nhiều năm chưa đi tới những chợ đổ thạch như vậy, mỗi năm không phải là đổ khoáng chỉ tham gia đại hội giao dịch lớn ở Myanma, những chỗ nhỏ thì không đi.
- Tôi dẫn đường cho mọi người.
Mã Tuấn Đào lập tức vẫy vẫy tay, gọi mấy nhân viên lại, chợ rất gần họ không cần lái xe nhưng gọi mấy người này đi cùng cũng có lúc cần, mấy người này có thể giúp đỡ còn có thể làm công tác bảo vệ.
Người đi nhiều tự nhiên khí thế hẳn làm người khác không dám coi thường bọn họ.
Nhưng nói lại vua Phỉ Thúy và thánh ngọc cùng ở một nơi e cũng không ai dám coi thường bọn họ, hai người đứng cùng nhau, sức ảnh hưởng là một thêm một đó gọi là địa chấn trừ phi có người nổi điên.
Chưa đến mười phút bọn Lý Dương đã tới chợ này.
Chợ cũng không nhỏ, bên trong xếp ngang xếp dọc đều là những tiệm không nhỏ, những tiệm này đa phần đều là tiệm ngọc khí đổ thạch, tiêu thụ đổ thạch cũng tiêu thụ ngọc khí phỉ Thúy thành phẩm.
Gía cả ngọc khí ở đây cao thấp đều có, thấp thì khoảng mấy chục mấy trăm, cao thì hàng chục nghìn thậm chí trăm nghìn đều có, ngọc khí ở đây cũng đều là xưởng ngọc khí bên cạnh cung cấp, họ chỉ tiêu thụ không gia công.
Tiếng pháo là ở khu giải thạch của chợ truyền tới, khi bọn Lý Dương tới tiếng pháo ở đây là dừng nhưng người thì vẫn chưa giải tán.
Ở đây còn rất nhiều người ít nhất cũng phải ba bốn mươi người, những người này đều vây xung quanh máy đổ thạch công cộng.
Máy giải thạch là chợ cung cấp, chủ tiệm làm ăn chỉ cần bán đồ ở đây là được, có khách cần giải thạch trực tiếp mang tới cho khách giải thạch miễn phí.
Điểm này rất tiện lợi, đương nhiên rồi, lông dê rụng thì lại ở trên người dê, phí quản lý chợ cao làm phí bảo vệ máy giải thạch cao đều bao gồm ở trong này.
Mã Tuấn Đào quen mấy người trong này trực tiếp dẫn vua Phỉ Thúy và Lý Dương vào trong cùng, có một số người không thích nhưng nhìn thấy quản lý chợ ân cẩn tiếp đón Mã Tuấn Đào thì không nói tiếng nào.
Trong chợ hơi loạn nhưng may khi bọn Lý Dương vào người không nhiều rất nhanh lại trở lại như thường.
- Bạch diêm sa bì xác, hữu lữu vô mãng, tùng hoa nhất bàn!
Lý Dương nhẹ nhàng gật đầu, Nguyên liệu ban nãy đổ tăng đã giải xong rồi, bây giờ đang giải khối khác, anh xem đều là biểu hiện bình thường, tuân thủ pháp luật, không có trọng điểm gì, những người chơi đổ thạch này đều có thể nhìn ra.
- Cậu nói khối nguyên thạch này có đổ tăng không, nếu tăng có thể tăng bao nhiêu?
Vua Phỉ Thúy đột nhiên cười cười, quay thân hỏi nhỏ một câu, khi vào Lý Dương đeo cả kính râm vào vua Phỉ THúy lại đội một chiếc mũ làm mọi người xung quanh không nhìn rõ họ.
Lý Dương ngạc nhiên ngẩng đầu nhìn ông trầm ngâm một lúc mới từ từ nói: - Khối nguyên thạch này có ba nhánh nứt ra nhưng còn có một cái mờ, rõ cũng không tính, ảnh hưởng không lớn nhưng nhánh mờ có sức hủy diệt lớn, còn nữa, hoa tùng biểu hiện bình thường, hoa tùng này lại cùng với ám lữu trọng điệp, cho dù có Phỉ Thúy thì khả năng bị hủy hoại cũng rất lớn.Tôi xem không tăng.
Xem không tăng, đây là cách nhìn của Lý Dương.