Mục lục
Siêu Cấp Hoàng Kim Thủ - Tiểu Tiểu Vũ (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:



- Không cần, việc này chỉ cần một mình tôi là được, anh cứ đi đi, tôi thấy Trịnh đại ca đối với lần cược thạch này kỳ vọng rất lớn, nếu anh không đi theo vạn nhất anh ta cược thua thì sợ rằng lại trách anh!

Ngô Hiểu Lỵ cười cười nói. Lý Dương trong lòng thầm cười khổ, đi theo hay không đều là thua cược cả, Lý Dương còn không có bản lĩnh bên trong khối cược thạch biến ra Phỉ Thúy.

- Tốt, vậy tôi đi trước, cô chọn lựa xong thì bảo tôi!

Lý Dương nghĩ một chút cuối cùng cũng quyết định đi theo bọn họ giải thạch. Đúng như lời Ngô Hiểu Lỵ nói nếu không đi theo nói không chừng sau khi giải xong thì Trịnh Khải Đạt lại hắn không thực lòng với ông ta.

Vận khí vốn là thứ không thể nói rõ được, Trịnh Khải Đạt muốn nghĩ bởi vì Lý Dương không đi theo khiến cho vận khí của hắn trở nên không tốt cũng không phải là không thể.

Máy giải thạch còn một cái còn trống, Lý Dương đến đúng lúc Tư Mã Lâm cùng Trịnh Khải Đạt đem cược thạch đặt lên đó. Phía trên bề mặt cược thạch Trịnh Khải Đạt đã kẻ một đường thẳng tắp, hắn chuẩn bị cắt theo đường kẻ đó, như vậy có thể xem rõ tình huống bên trong khối cược thạch một cách nhanh nhất.

Khiến Lý Dương không nghĩ tới chính là ở một máy giải thạch khác người sử dụng dĩ nhiên lại là ba anh em hôm qua. Ba anh em này bây giờ đang ngồi ngây ngốc dưới đất, vẻ mặt thừ cả ra, phía dưới chân bọn họ là một đống đá vụn bị cắt nát, lớn nhỏ không đồng đều. Xem bộ dáng này chắc bọn họ đem khối cược thạch rất lớn băm ra thành mảnh vụn rồi.

Cắt được thành như vậy chắc cũng phải mất cả một đêm, khó trách hai tròng mắt của cả ba người đều đỏ lừ như vậy.

Lý Dương khẽ lắc đầu, nếu không phải mình đột nhiên xuất hiện ở đây thì bọn họ hôm qua hẳn có thể lấy được khối Phỉ Thúy Kim Ti rồi, bất quá bây giờ đã không còn khả năng nữa rồi.

Lý Dương cũng không bởi vì thương hại mà đem đồ vật đã tới tay mình cho bọn họ. Như vậy không phải là cao thượng mà là rất ngu ngốc, rất đần độn.

- Đại ca, là hắn!

Lão Nhị trong ba anh em nhìn thấy Lý Dương lập tức ngồi bật dậy, hai tròng mắt đỏ lừ trừng lên hung hăng nhìn Lý Dương, trong ánh mắt ánh lên vẻ thù hận.

- Là hắn, chính là hắn!

Lão Đại cũng thấy Lý Dương, gắt gao nhìn chằm chằm vào hắn, ánh mắt thỉnh thoảng lại lóe lên tia nhìn khác nhau, có dữ tợn, oán hận, không cam lòng, thậm chí còn có hận ý nồng đậm, dường như coi Lý Dương trở thành kẻ thù giết cha mình vậy.

Lý Dương dường như cảm giác được ánh mắt địch ý của bọn hắn, không nhịn được quay đầu lại nhìn thoáng qua. Ba anh em này cũng đang nhìn hắn, tất cả đều mang một dáng vẻ cừu hận khiến Lý Dương không kìm được lắc lắc đầu.

- Tư Mã Lâm, có việc gì không đúng hả, có muốn ta gọi mấy người tới không?



Trịnh Khải Đạt cũng phát hiện ánh mắt không tốt của mấy người kia. Vừa rồi hắn và Tư Mã Lâm đều nhìn thấy ba người này, đối với tình trạng thê thảm của bọn họ ngoại trừ thương hại ra cũng không có cảm giác đồng tình. Cược thạch cùng đánh bạc không khác gì nhau, đánh nhỏ thì vui vẻ, đánh lớn thì tổn hại sức khỏe. Nếu không có tố chất tâm lý này thì ngàn vạn lần đừng bước chân vào con đường này.

Càng huống chi khối cược thạch có thể giải ra Phỉ Thúy kia vốn là bọn họ cam tâm tình nguyện bán cho Lý Dương, có trách cũng chỉ trách bọn họ không có được vận khí tốt như Lý Dương.

- Được!

Tư Mã Lâm do dự một chút rồi gật đầu.

Trịnh Khải Đạt lập tức đi sang một bên gọi điện thoại, là tỉ phú như Trịnh Khải Đạt thì bên người lúc nào cũng có vệ sĩ, cũng không nhiều lắm chỉ có bốn người nhưng tuyệt đối đều là hảo thủ, một người đánh bốn năm người cũng không có vấn đề gì, Trịnh Khải Đạt vừa rồi nói gọi người chính là nói đến mấy người vệ sĩ này.

Bình thường ra ngoài ông ta đều mang theo ít nhất 2 vệ sĩ, lần này do có Tư Mã Lâm nên ông ta mới không mang vệ sĩ theo, Tư Mã Lâm vốn là một người trầm tĩnh không thích phô trương như vậy.

Trịnh Khải Đạt cũng nhân cơ hội này gọi vệ sĩ đến đề phòng vạn nhất, đồng thời còn có thể khoe khoang chút ít về địa vị của mình. Trịnh Khải Đạt cũng không phải là người thích ẩn giấu như Tư Mã Lâm.

- Lý Dương, cậu phải chú ý đến mấy người bọn họ!

Tư Mã Lâm đến bên cạnh Lý Dương nhỏ giọng nói. Lý Dương khẽ gật đầu, mấy người này bộ dạng đều không có ý tốt ai cũng có thể nhìn ra. Chỉ cần nhìn qua cũng biết là thua cược nên không chịu nổi, sợ rằng mấy người này đem nguyên nhân khiến bọn họ thua cuộc gắn lên người Lý Dương rồi.

- Em biết, em sẽ chú ý. Bên trong khu chợ bọn họ cũng không dám làm bậy đâu, sau này ra ngoài cũng không gặp lại bọn họ nữa!

Lý Dương nhẹ giọng nói.

Bên trong khu chợ có không ít bảo vệ, tất cả chủ bán cược thạch lẫn khách tham gia đều tuân thủ quy định ở đây, ba người kia dù không cam lòng cũng không dám ở đây gây sự với Lý Dương, nếu không hôm nay bọn họ có thể ra khỏi cửa hay không cũng chưa biết.

- Lý Dương, cậu xem cắt từ chỗ này thế nào?

Trịnh Khải Đạt đã quay lại, ông ta không nói với Lý Dương việc gọi vệ sĩ đến. Mấy người này cũng mới chỉ thể hiện địch ý, cũng chưa làm ra chuyện gì nên cũng không cần phải nói với Lý Dương.

- Có thể!

Trịnh Khải Đạt chính là hỏi hắn về cái đường cắt kia, Lý Dương trong lòng cười khổ, khối thạch này cắt ở đâu kết quả cũng giống nhau, đều là thua cược cả.

- Tốt, cắt từ đây đi!



Trịnh Khải Đạt nâng dao lên, bật công tắc điện chuẩn bị hạ dao. Ông ta còn chưa bắt đầu cắt thì xung quanh đã tụ lại sáu bảy người, đều là thấy có người giải thạch liền chạy tới xem.

Trong khu chợ này người xem cược thạch phần lớn cũng có chút hiểu biết, vài người nhìn thấy bộ dạng bề ngoài của khối cược thạch đều không nhịn được gật gật đầu. Khối cược thạch này khả năng đổ tăng rất cao, chỉ là khả năng ra cao cấp Phỉ Thúy có phần nhỏ, nhưng nếu giải ra được cao cấp Phỉ Thúy phỏng chừng sẽ là Ngọc Vương của khu chợ ngày hôm nay.

Ngọc Vương tức là người giải được Phỉ Thúy có giá trị cao nhất trong ngày. Hôm qua Ngọc Vương tự nhiên là Lý Dương, viên Phỉ Thúy trị giá hơn sáu trăm vạn cũng không thẹn với cái danh hiệu đó. Nếu hôm qua không có Lý Dương thì Ngọc Vương chính là Tư Mã Lâm.rồi Bình thường Ngọc Vương đa số là Phỉ Thúy trị giá mười mấy vạn đến mấy chục vạn, mấy vạn cũng đều có qua, trên trăm vạn có đôi khi cả tháng cũng không thấy một lần.

Việc này có liên quan đến quy mô không lớn của khu chợ. Nếu đặt ở Vân Nam thì Ngọc Vương trên trăm vạn cũng thường nhìn thấy, không nói là ngày nào cũng có thể gặp nhưng cách vài ngày cũng có thể xuất hiện một lần.

Mấy người vây xung quanh đã nhận ra mấy người Lý Dương, tiếng nghị luận càng lúc càng nhiều, hôm qua Lý Dương và Tư Mã Lâm liên tục đổ tăng đã trở thành đề tài được bàn tán nhiều nhất trong khu chợ.

Đặc biệt là Lý Dương, cược thạch vốn là phế liệu người ta cắt ra, hơn nữa chỉ mua mất một vạn, kết quả là giải ra Ngọc Vương lớn nhất chưa từng xuất hiện trong mấy tháng qua. Bây giờ những người bên trong khu chợ vẫn còn bàn tán say xưa.

- Chi chi!

Máy giải thạch chậm rãi di động xuống phía dưới. Khối cược thạch của Trịnh Khải Đạt vốn là hình chữ nhật chiều cao cũng không lớn lắm nên chỉ vài phút là đã đứt rời ra. Trịnh Khải Đạt đem mặt thạch vừa cắt lau sạch sẽ xong lập tức ngây ngốc đứng tại chỗ.

Hai bên mặt cắt đều là một mảnh đen đen, cái gì cũng không có, hiển nhiên là đồ bỏ đi rồi.

- Hô!


Người xem vây xung quanh cũng đã có đến mười, mười một người, vừa thấy không có gì tất cả đều quay ra bàn tán, nhìn Trịnh Khải Đạt có chút đồng tình. Cũng có một vài người ném sang cái nhìn có chút hả hê.


Khối cược thạch trông bề ngoài tốt như vậy mà giải không ra cái gì vốn là không thường gặp phải, nếu không dù là kẻ phá gia cũng không dám đem hai mươi tám vạn ra mua. Khối cược thạch như vậy tỷ lệ giải ra Phỉ Thúy có đến chin thành, chỉ là phẩm chất Phỉ Thúy thì không ai dám cam đoan.


Cái tỷ lệ nhỏ ít gặp này dĩ nhiên lại rơi trúng Trịnh Khải Đạt, chỉ có thể nói là ông ta rất xui xẻo, xui xẻo đến không còn gì để nói. Cược thạch có chín thành khả năng giải ra Phỉ Thúy cuối cùng lại là phế liệu, một thành xui xẻo cuối cùng lại nhằm trúng ông ta.


- Lão Trịnh, điều này…!


Tư Mã Lâm đối với việc này cũng không biết nói gì, hắn muốn khuyên nhủ Trịnh Khải Đạt cũng không biết phải khuyên nhủ thế nào cho tốt, vận khí quả thật quá kỳ lạ rồi. Hôm qua ông ta và Lý Dương đều là gặp vận may, đến lượt Trịnh Khải Đạt lại biến thành vận xui rồi, cái loại xui xẻo thế này chính là Tư Mã Lâm cũng chưa từng thấy qua.


-o0o-


:73: :73: Mọi người vào đây (http://4vn/forum/showthread.php?79511--Goi-Cac-Manh-Thuong-Quan-ung-ho-tai-tro-Share-Truyen) ủng hộ để truyện ra nhanh hơn nào :99: :99:

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK