Mục lục
Siêu Cấp Hoàng Kim Thủ - Tiểu Tiểu Vũ (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:



-Tiểu Tuấn, thứ này không tệ, cậu cho một cái giá đi

Lý Xán nhìn Liễu Tuấn rồi nói, điều này làm cho Liễu Tuấn có chút sững sốt, trong lòng âm thầm đoán dụng ý của Lý Xán, bên ngoài thì gật gật đầu. Trước hết thu mua thứ này là việc chính, nếu vì do dự mà làm cho người gửi đấu giá phản cảm, không muốn gửi đấu giá nữa thì công ty sẽ thiệt hại lớn.

Có điều lúc bình thường khi đi ra ngoài thì việc định giá đều do Lý Xán làm chủ, dù sao Lý Xán cũng chủ quản, lúc này đột nhiên để cho hắn định giá làm cho hắn có chút khó hiểu.

-Cái bình này là đồ thời Ung Chính, thứ này thời kỳ Ung Chính cũng rất hiếm có, thứ này ngài bảo quản rất tốt, nếu như đem đi đấu giá thì thu được trăm vạn là không thành vấn đề, chúng ta cho ngài cái giá quy định là 120 vạn ngài thấy thế nào?

Liễu Tuấn trầm mặt một hồi rồi nói, cái bình như thế này đặt giá quy định 120 vạn là không cao, nhưng cũng không thấp, giá quy định hơn trăm vạn thì nó đã là tinh phẩm rồi, nếu là tinh phẩm thì sẽ có người cạnh tranh mua nó, giá cả có thể sẽ tăng hơn thế nữa.

-Cô Khổng, đây là giá quy định, nếu đem đi đấu giá thì thứ này có giá hơn mức này nhiều, lên tới 200 vạn không phải là không thể

Liễu Tuấn lại giải thích một câu, lần này có thể mang thứ này về thì chuyến đi Cảnh Đức trấn này xem như là có thu hoạch lớn.

-Các người là chuyên gia, các người lo liệu là được, tôi chỉ muốn biết khi nào thì lấy được tiền?

Cô Khổng gật đầu nói.

-Thứ này của ngài sẽ được chúng tôi bán đấu giá trong dịp sắp tới, thời gian là trong vòng một tháng, trừ những thời gian khác ra thì torng vòng ba tháng ngài sẽ nhận được tiền

Liễu Tuấn tính một chút lập tức nói ra thời gia, những công ty bán đấu giá bình thường phải từ ba đến năm tháng mới có thể nhận được tiền, nhiều một chút thậm chí là nữa năm mới có thể nhận. Công ty bán đấu giá của Lý Dương bởi vì còn một lần đấu giá vào mùa thu, lần đấu giá này mọi người rất coi trọng, thu được tiền sớm một chút cũng không phải là vấn đề gì cho nên Liễu Tuấn mới nói ra thời gian ba tháng.

-Ba tháng thời gian, đồng ý.

Cô Khổng yên lặng gật gật đầu, trước đó có một nhà bán đấu giá đã xem qua thứ này, nhưng họ đòi nửa năm mới có thể thanh toán tiền, cô Khổng không có nhiều thời gian như vậy nên đã từ chối.

Công ty bán đấu giá Lợi Đạt cô Khổng đã tra xét qua trước khi Liễu Tuấn tới, tuy là công ty mới thành lập nhưng tài chính hung hậu, chưa khai trương đã thành công tổ chức một lần đấu giá Phỉ Thúy, ngay cả vật phẩm đấu giá vượt mốc trăm triệu cũng có, công ty đấu giá như vậy thì độ tin cậy là rất cao.

Cô Khổng rất vừa lòng với công ty bán đấu giá này, nếu không thì cô cũng không cho đám người Liễu Tuấn vào rồi.

Ký hợp đồng, Lý Xán lập tức thanh toán tiền dự tính rồi cẩn thận mang cái bình đi.

Thứ này có thể thành công thu được nên Lý Xán và Liễu Tuấn đều rất vui, lần này hai người xem như là không có đi không công, mấy tháng này bọn họ cũng đã thu mua được số đồ sứ trị giá mấy nghìn vạn.

Sự việc phát triển rất thuận lợi, ra cửa, Lý Xán lập tức trước đem thứ này gửi cho ngân hàng rồi đi mua vé máy bay, ngày mai hắn và Liễu Tuấn sẽ mang thứ này đi, thuận tiện quay về công ty báo cáo thành quả công tác một chút.

Chuyện hội triển lãm đồ sứ Trịnh Chạu xuất hiện đồ giả bị đánh tráo Trịnh Khải Đạt không có nói cho hai người, chuyện như vậy tất cả mọi người đều được yêu cầu giữ bí mật, Trịnh Khải Đạt là ông chủ công ty bán đấu giá thì càng không thể nào nói ra chuyện này.

Sau khi cất đồ xong thì đã tới giờ ăn trưa.

Vừa nói muốn ăn cơm, lão Thái chủ động giới thiệu cho Lý Dương một nhà hàng không tệ. Từ từ lão Thía cũng biết được ông chủ tạm thời này của mình, một người trẻ tuổi nhưng giàu có.



Khách sạn mà lão Thái giới thiệu không tệ, nhưng mà giá thì cũng không thấp, trên cơ bản là một bửa cơm hơn nghìn.

Chút tiền ấy Lý Dương cũng không để ý, hôm nay tận mắt thấy người của công ty thu mua một thứ không tệ, Lý Dương trong lòng cũng thật cao hứng nên muốn chiêu đãi hai người một chút.

Đây là một nhà hàng khá lớn, trong Cảnh Đức trấn cũng là một nhà hàng nổi danh, có điều quy mô thì không quá lớn.

Đi vào bên trong khách sạn có thể thấy được hai cái bình cao một thước hai đặt trước cửa ra vào, hai cái bình này rất cao nhưng có vẻ rất phù hợp.

Từ những điểm này xem ra nhà hàng này có trang hoàng rất đặc sắc, ông chủ nhà hàng xem như cũng là người có tâm

-Ông chủ Lý, hai cái bình này thật ra có một đoạn lai lịch, nghe nói thứ này ông chủ nhà hàng khi trẻ chiếm tiện nghi mà có được, có điều đây chỉ là mọi người nghe được chứ không ai biết thật giả cả.

Lão Thái thấy Lý Dương nhìn cái bình này nên nói một câu, Lý Xán và Liễu Tuấn đều có chút sững sốt, hai người cẩn thận nhìn cái bình một chút rồi lắc lắc đầu.

Hai cái bình bề ngoài không tệ, nhưng hoa văn bên ngoài tuyệt đối là dùng máy vẽ lên, hơn nữa từ chất lượng len xem ra nó là hàng hiện đại, loại này đồ này mà nói chiệm tiện nghi mà có thì không ai tin cả.

Lý Dương cười khẽ lắc đầu, ngy sau đó thì thân hình bỗng nhiên cứng lại rồi đứng ngây ra đó.

Sau khi nghe thấy lão Thái nói thứ này do chiếm tiện nghi mà có, Lý Dương trong lòng đột nhiên có ý muốn nhìn thấu hai cai bình này, vì thế liền trực tiếp sử dụng năng lực đặc thù, sau khi nhìn thấy hai cái bình trong hình ảnh lập thể thì Lý Dương không thể tin được

Hai cái bình này quả thật là hàng hiện đại nhưng mà bên trong lại chứa thứ khác, từng cái bình đều chứa sáu cái chai bên trong, cái chai này không lớn, hình dáng giống như là cái chai đựng rượu thời cổ đại vậy, có điều nó so với cái chai kia thì lớn hơn một chút.

Cái chai này không hề có hoa văn gì mà chỉ có một lớp men màu đen, khi thấy cái chai này, Lý Dương có cảm giác kỳ lạ.

Loại cảm giác này làm cho Lý Dương rất kỳ hoặc, nhưng mà nghĩ mãi cũng không ra nó là thứ gì.

-Lý ca, làm sao vậy?

Lý Xán đột nhiên kéo Lý Dương, dáng tươi cười của Lý Dương đột nhiên cứng lại nhìn có chút đáng sợ.

-Không, không có gì

Lý Dương lập tức lắc đầu rồi thu hồi năng lực đặc thù lại, sau đó quay đầu nhìn về phía hai cái bình, trong mắt chứa một tia sang rực.

Hia cái bình này quả thật là bảo bối, có điều không phải bản thân cái bình mà là thứ bên trong, bên trong cái bình có tổng cộng 12 cái chai nhỏ, loại đồ gốm này Lý Dương chưa bao giờ nhìn thấy.

Lớp men đen của những cái chai ẩn chứa sự trầm ổn, đen nhưng không đánh mất sự cao quý của mình, thứ này tuyệt đối là đồ tốt.

Quan trọng hơn là niên kỷ của mấy cái chai này, từng cái cái chai đều có mười sáu tầng màu biểu thị nó có từ thời Nam Tống cách đây hơn 1000 năm, cho dù là thời điểm đó những cái chai này cũng là thứ tốt chứ không nói là thời nay.

-Ông chủ, phòng đã chuẩn bị xong, mời các vị theo tôi



Lão Thái trở lại từ quầy bar, vừa rồi sau khi giới thiệu nơi này hắn liền đi hỗ trợ chuẩn bị phòng, hắn là người nơi này nên hỗ trợ hoặc là nói chuyện đều tiện hơn.

-Đi đâu thế?

Lý Dương đột nhiên kéo lão Thái một cái, lão Thái sau khi chuẩn bị phòng xong liền đi ra ngoài.

-Tôi tùy tiện đi ra ngoài một chút, các người đi cùng nhau tôi sẽ không quấy rầy, mọi người ăn xong thì gọi tôi là được

Lão Thái cười cười, Lý Xán và Liễu Tuấn đều có chút sững sốt rồi cùng lắc lắc đầu.

-Đừng nói những lời vô nghĩa này, cùng nhau vào ăn cơm đi

Lý Dương cũng sửng sốt một chút rồi lập tức kéo lão Thái lại, lão Thái này bình thường nói nhiều không ngờ cũng có một mặt như thế, có thể thấy lão Thái là một người không tệ.

Năm người một phòng, Lý Dương còn cố ý gọi thêm hai bình rượu ngon, hôm nay tất cả mọi người đều không có việc gì, lại gặp chuyện vui nên uống một chút cũng không sa.

Về phần lão Thái, ăn cơm thì có thể nhưng uống rượu thì không, buổi chiều hắn còn phải láy xe, đối với một lái xe mà nói thì rượu chính là tối kỵ.

-Nào, chúc mừng ngày hôm nay chúng ta tìm được bảo bối, cụng ly

Lý Xán giơ chén rượu lên cười lớn một tiếng rồi nói, lại thu được một món trị giá hơn trăm vạn, khi về công ty nhất định sẽ được Trịnh Khải Đạt khen ngợi, Lý Xán trong lòng vui vẻ cũng là chuyện bình thường.

-Cụng ly

Liễu Tuấn cũng giơ chén lên, Lý Dương thì cười cười nhìn bọn họ rồi lại nhìn cái chén rượu trước mặt mình.

Không hổ là khách sạn hàng đầu, ăn cơm uống rượu đều dùng loại chén cao cấp, đương nhiên, cái chén này khẳng định là hàng mới được làm, cho dù là Cảnh Đức trấn chuyên về đồ cổ cũng không thể nào dùng đồ cổ để trang bị cho khách sạn được.

Nhìn cái chén trước mặt, Lý Dương đột nhiên có một ý nghĩ.


Yên lặng sử dụng năng lực đặc thù, cái chén hiện ra trong đầu Lý Dương, trên cái chén chỉ có một tầng màu vàng cho thấy nó là đồ mới được làm, hoa văn của cái chén tuy rằng xinh đẹp nhưng rất khô khan, rõ rang là do máy móc vẻ lên.


Có điều đây không phải là thứ mà Lý Dương muốn nhìn, thứ hắn muốn nhìn là phần gốm bên trong.


12 cái chai vừa rồi làm cho Lý Dương có một cảm giác rất đặc biệt, lúc này, Lý Dương cuối cùng cũng tìm được nguyên nhân này.


12 cái chai kia không phải là cùng chất liệu với cái bình, 12 cái chai có khe hở lớn hơn một tí, bình thường thì biểu hiện thế này là sẽ trở thành hàng thất bại, nhưng 12 cái chai thì lại không có biểu hiện của sự thất bại, hơn nữa nhìn còn rất xinh đẹp cao quý.


Nghĩ nghĩ, Lý Dương lại lắc lắc đầu, hắn không hiểu rõ việc nun gốm nên không biết vì sao lại có tình huống như thế.


Nghĩ không rõ thì Lý Dương sẽ không tiếp tục suy nghĩ nữa, trong lòng dâng lên một ý tưởng khác, hắn đang nghĩ làm cách nào để mang hai cái bình này đi, cho dù là dùng giá trên trời để mua nó cũng được. Bên trong chính là 12 bình đồ sứ thời Nam Tống, 12 cái bình này thì cho dù dùng cái giá trên trời để mua cũng xứng đáng.


:73: :73: Mọi người vào đây (http://4vn/forum/showthread.php?79511--Goi-Cac-Manh-Thuong-Quan-ung-ho-tai-tro-Share-Truyen) ủng hộ để truyện ra nhanh hơn nào :99: :99:

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK