Lý Dương trong sân thi đấu, đứng như vậy ở đó. Không ngừng múa Ngô Côn Đao trên tay.
Dáng vẻ của hắn rõ ràng rất quái dị. Cũng rất không hợp quần, các đại sư chạm ngọc đang làm việc cũng không bị ảnh hưởng. Kinh ngạc nhìn Lý Dương đứng ở đó tiến hành chạm khắc.
Mười lăm vị đại sư chạm ngọc, chỉ có một mình Lý Dương đứng ở đó, đang chạm ngọc không phải không có. Nhưng tình huống đặc biệt, trực tiếp đứng từ lúc bắt đầu tuyệt đối là thiểu số.
Một điểm quan trọng nhất, chạm ngọc là tinh xảo, cần phải trong hoàn cảnh ổng định mới có thể làm được. Như Lý Dương hiện nay đứng ở đó, một tay nguyên liệu một tay dao khắc, căn bản vượt qua lý giải của người bình thường.
Các đại sư chạm ngọc dưới đài kinh ngạc nhìn Lý Dương. Những đại sư bị ảnh hưởng cũng tạm thời ngừng công việc trong tay, nhắm mắt khôi phục trạng thái. Trạng thái này bọn họ không còn thích hợp với công việc. cần tự điều tiết lại.
- Trần lão!
Tống lão cau màu, khẽ gọi Trần Vô Cực một tiếng.
Hiện nay dáng vẻ của Trần Vô Cực rất khác thường. Làm cho các giám khảo đều có chút lo lắng. Bọn họ có mười hai giám khảo, nhưng chủ đạo thật sự cũng là Trần Vô Cực.
- Trời đất con người hợp nhất!
Trần Vô Cực khẽ thổ ra mấy chữ. Sau đó đặt mông ngồi xuống,. Cả người hình như hoàn toàn thả lỏng.
Hồng Lão , Tống lão còn có bọn người Tề lão cũng đều run mạnh lên. Nháy mắt quay đầu nhìn Lý Dương chính giữa. Cuối cùng bọn họ phát hiện, tuy Lý Dương đứng ở đó chạm ngọc, nhưng mắt hoàn toàn không mở.
Làm chạm ngọc ngay cả nhìn đều chưa nhìn một cái, điều này xem như khiến bọn họ mở rộng tầm mắt.
- Trần lão, thật sự là trời đất con người hợp nhất?
Hồng Lão nhìn qua Lý Dương, lập tức quay đầu vội vàng hỏi một câu.
Sở dĩ Trần Vô Cực thăng đến Tông sư, chính là trạng thái trời đất con người hợp nhất làm ra vòng tay Hắc long. Lúc này Lý Dương đã là đại sư chạm ngọc, là đại sư đỉnh cấp chỉ kém đại sư cao cấp một bậc.
Hơn nữa, Thái cực công pháp của Lý Dương cũng đến cao cấp rồi. Lý Dương hiện nay và Trần Vô Cực lúc trước làm ra vòng tay Hắc Long có thể nói rất giống nhau.
Ý nghĩa này là gì, Hồng Lão rõ nhất.
- Đúng, trời đất con người hợp nhất, không ngờ, không ngờ!
Trần Vô Cực gật đầu, lại lắc đầu, rất cảm khái, trên mặt còn mang theo vui mừng nồng đậm.
Trước đây ông cũng có chút lo lắng cho Lý Dương, đứng làm chạm ngọc. Ông cũng có thể làm như vậy. Nhưng phát huy chắc chăn kém hơn bình thường rất nhiều. Giống thi đấu cấp bậc này chính Trần Vô Cực cũng không dám có tin tưởng lớn lắm. Cho nên thế nào nhìn Lý Dương đều rất lỗ mãng. Tuy nhiên Lý Dương tiến vào trạng thái trời đất con người hợp nhất khác hẳn.
Trời đất con người hợp nhất trạng thái này khó bao nhiêu. Trần Vô Cực vô cùng hiểu rõ, còn trạng thái này đối với chạm ngọc có giúp ích bao nhiêu, Trần Vô Cực càng rõ hơn.
ở trong trạng thái này, Lý Dương đã bù lại được chênh lệch trình độ với bọn Hoàng Hạo. Cộng thêm nguyên liệu hắc bạch vô thường của lý dương, Trần Vô Cực đối với Lý Dương lần này chắc chắn giành được thành tích tốt càng lớn hơn.
- Trần lão, chúc mừng!
Tống lão là người thứ hai phản ứng lại, lập tức cười khà khà nói với Trần Vô Cực một câu.
Trên mặt Trần Vô Cực cũng lộ ra nụ cười, biểu hiện hôm nay của Lý Dương khiến ông nhắc nhở không ít. Có thể nói là biến đổi bất ngờ, tuy nhiên, hiện nay xem ra còn rất tốt.
- Phải nói đồng hỉ mới đúng!
Thanh âm của Trần Vô Cực mang theo khoái trá rõ ràng. Ông không giấu suy nghĩ trong lòng mình, cũng không cần phải che giấu. Lý Dương chính là niềm tự hào lớn nhất của ông.
- Hai người các người, đừng có chua chát được không, Lý Dương lãng phí thời gian cả một buổi sáng, kết quả cuối cùng như thế nào hiện nay khó mà nói!
Hồng Lão nói bọn họ chua chát, thanh âm của mình cũng lộ ra mùi vị chua chát. Biểu hiện của Lý Dương như thế, khiến trong lòng các ông đều mất cân bằng.
- Lần này, tôi tán đồng ý kiến của Lão Hồng!
Tề lão nói theo một câu, ông từng tận mắt thấy Trần Vô Cực tiến vào trạng thái trời đất con người hợp nhất. Chính là lần đó, Trần Vô Cực làm ra đột phá, sớm hơn ông một bước trở thành đại sư đỉnh cấp.
Lý Dương hiện nay có thể nói rất giống Trần Vô Cực lần đó. Thông qua trời đất con người hợp nhất lần này, có khả năng cực lớn cũng tạo ra đột phá, trở thành một đại sư đứng đầu chân chính.
Nhân tài đỉnh cấp của giới chạm ngọc chưa đến ba mươi tuổi, nghĩ không khiến người khác đố kỵ cũng khó.
Trần Vô Cực cười khà khà híp mắt, khẽ nhìn bọn họ một cái:
- Không sao, kết quả cuối cùng đối với chúng ta mà nói sớm đã không quan trọng nữa rồi!
Hơi thở của Tề lão và Hồng Lão đều hơi dồn dập. Lời này của Trần Vô Cực vẫn thật không sai. Hoàn cảnh này Thái cực của Lý Dương có đột phá quan trọng, lại tiến vào trạng thái trời đất con người hợp nhất, đối với Trần Vô Cực mà nói thu hoạch này đã không thể tưởng tượng.
Còn kết quả cuối cùng đó đối với ông mà nói thật sự không còn quan trọng.
Dù nói thế nào, Trần Vô Cực đều đã trở thành người thắng lớn nhất ngày hôm nay.
Tống lão khẽ lắc đầu. Trong lòng ông cũng không có quan tâm đặc biệt. Ông muốn nhiều hơn là nhất định Lý Dương định vị trở thành đại sư phương bắc, Lý Dương định cư ở Bắc Kinh, điểm này gần như không phải quá khó khăn.
Chỉ cần Lý Dương định vị ở phương bắc. Vậy Lý Dương chính là người nối nghiệp thích hợp nhất của ông. Có phải là đệ tử của ông hay không không còn quan trọng,. Quan trọng là nhân tài phương bắc không có cắt ngang, luôn luôn có người truyền thừa kế nghiệp.
Nếu nghĩ như thế, kết quả thi đấu lần này đối với Tống lão mà nói cũng không quan trọng nữa.
Các giám khảo khác hoàn toàn không biết tâm tư của bốn vị lão tiền bối lúc này. Bọn họ vẫn nhìn dưới đài. Ngoài Lý Dương ra, còn mười mười bốn đại sư đang tiến hành làm việc. Nhìn động tác của bọn họ thành thục, cùng với nguyên liệu trong tay biến hoá linh hoạt, rất nhiều giám khảo đều bất giác gật đầu.
Đều là đại sư, còn có mấy vị đại sư đứng đầu. Trận đấu lớn tiêu chuẩn như thế, bao năm qua tuyệt đối là lần đầu tiên.
Bọn họ có thể trở thành giám khảo của trận đấu lớn như thế cũng là niềm tự hào trong khoảng thời gian tương lai của bọn họ. Vài người sẽ được Hiệp hội ngọc thạch mời, vốn còn không chuẩn bị làm giám khảo của hoạt động lần này, Lúc này cũng đều có lòng may mắn.
Nếu không đến, đó chắc chắn là tổn thất của chính bọn họ.
Huống hồ bọn họ còn nhìn thấy được Thái cực quyền một lần khó có được. Cho dù người không biết thái cực, nhìn thấy quyền pháp thái cực của Lý Dương đánh ra trước mặt mọi người cũng hiểu được một chút đối với thái cực.
Đây chính là một đặc điểm lớn của ý nghĩa thái cực, người có thể tu luyện Thái cực theo hắn, đó chắc chắn là việc ít công to, tiến bộ nhanh chóng.
Lý Dương dưới đài, mắt vẫn như trước nhắm nghiền, Trần Vô Cực nói không sai, hiện nay hắn đang rơi vào người tu luyện thái cực, gặp được trạng thái trời đất con người hợp nhất không cầu mà gặp được.
Sau khi lĩnh ngộ được bí truyền của Thái cực, bất kể tinh thần hay trạng thái của Lý Dương đều đạt đến đỉnh cấp. Lúc này Lý Dương cũng nghĩ đến nhiệm vụ của mình, hắn còn đang tham gia trận đấu.
Đối với thi đấu, Lý Dương hoàn toàn không muốn bỏ. Thời gian còn lại không nhiều nhưng đối với Lý Dương mà nói đủ rồi. Hắn có Thái cực, trực tiếp có ưu thế hơn người khác nhiều hơn.
Trần Vô Cực năm đó cũng dự vào ưu thế áp đảo các đị sư khác rất lâu.
Lần nữa nhìn thấy khối Phỉ Thúy này, trong lòng Lý Dương lập tức lại có một suy nghĩ. Hắn muốn thay đổi kế hoạch, không còn khắc hình ảnh vô thường của kế hoạch ban đầu. Sau khi hình ảnh lập thế tiến hành phân tích cẩn thận khối Phỉ Thúy này, hắn đối với khối Phỉ Thúy này càng có hiểu biết sâu hơn.
Đồ vật hắn muốn làm, ngay cả chính hắn cũng cảm thấy điên cuồng.
Lý Dương phải làm một vật, trước đây chưa từng làm.
Suy nghĩ này của hắn nếu nói ra, chắc tất cả các đại sư chạm ngọc đều sẽ trợn mắt há mồm.
Đây là thi đấu đại sư đứng đầu. Trước khi thi đấu đại sư nào không phải đã làm chuẩn bị kỹ lưỡng. Thậm chí đồ vật mình muốn làm, dùng nguyên liệu khác để luyện. Hi vọng có thể trong lúc thi đấu phát huy tốt nhất, làm ra vật mình hài lòng nhất.
Không hề chuẩn bị, thậm chí trước đây không có bất kỳ ý tưởng nào. Bình thường bọn họ có thể lâm trận phát huy làm mấy món như vậy, nhưng ở đây tuyệt đối không thể.
Điều này tương đương với bỏ thi đấu của mình.
Lý Dương cũng biết điểm này, hắn vẫn làm. Ý tưởng này từ sau khi sinh ra, Lý Dương liền hiểu được, hắn kháng cự không nổi hấp dẫn ý tưởng này mang lại.
Tác phẩm này vừa xuất hiện trong tưởng tượng, một khi làm thành, đó chắc chắn là kinh thiên động địa. Đối với Lý Dương mà nói càng có ý nghĩa khác thường.
Rất nhiều người đều đang nhìn Lý Dương, hình ảnh màn hình lớn lúc này chiếu Lý Dương cũng nhiều nhất.
Dường như từ ngày đầu tiên, màn hình lớn vô cùng chiếu cố Lý Dương, thời gian của Lý Dương người này có thể so với một nửa thời gian của các người khác.
Trên màn hình lớn, một tay của Lý Dương cầm Phỉ Thúy, tay còn lại không ngừng điểm động trên Phỉ Thúy.
Các động tác này, trên màn hình lớn thoạt nhìn rất bình thường. Chỉ có trong hình ảnh lập thể mới có thể nhìn ra nội hàm thật sự trong đó.
Mỗi một dao của Lý Dương hoàn toàn không phải tuỳ ý như vậy, mà là đều có tính chính xác. Mỗi một điểm rơi của dao khác nhau, lực cũng khác nhau, trong đó rất nhiều dao đều mang theo sức mạnh, khiến trong Phỉ Thúy sinh ra thay đổi nho nhỏ.
Điểm khắc, Nếu Lý Dương không phải trong trạng thái trời đất con người hợp nhất, Hắn nhất định sẽ nghĩ đến, đây hắn là phương pháp điểm khắc mà Lục Tử Cương nói. Cho đến nay đều không ai biết, cũng không có người nào hiểu phương pháp điểm khắc.
Nếu thật sự là như thế, Lục Tử Cương năm đó trên người cũng nhất định có bản lĩnh võ học không tồi. công pháp võ học này không chừng là Thái cực, cái khác cũng được.
Cho dù là võ học gì, nhất định có bản lĩnh này. Tố chất thân thể của Lục Tử Cương nhất định hơn người khác, hơn nữa mạnh hơn rất nhiều. Nếu không thì tuyệt đối không làm ra điểm điểm khắc này.
Nếu Lý Dương sáng suốt, hắn còn sẽ nghĩ đến, tương lai nhiều người như vậy đều không thể đột phá trói buộc cuối cùng, không có xuất hiện tông sư , có phải liên quan đến tố chất sức khoẻ của đại sư chạm ngọc. Các đại sư chạm ngọc đó không làm sao coi trọng tu luyện phương pháp võ học. Đối với bọn họ mà nói, võ thuật chỉ là cường tráng khoẻ mạnh thân thể.
Tay của Lý Dương không ngừng huy động, trên mặt mọi người cái gì đều nhìn không ra. Nhưng trong hình ảnh lập thể có thể trông thấy rõ ràng, các bộ vị, nội bộ Phỉ Thúy đã xuất hiện khe hở nhỏ nhỏ. Các khe hở này lớn nhỏ khác nhau có những cái nhỏ, phải dùng kính lúp mới có thể nhìn rõ.
Còn Lý Dương lúc này, trong đâu sớm không có các thứ khác. Trong trạng thái trời đất con người hợp nhất, hắn chính là Phỉ Thúy, hắn chính là dao khắc, chỉ có như thế mới có thể hoàn mỹ dung hợp Phỉ Thúy và Phỉ Thúy khắc dao, làm ra đồ vặt mà hắn muốn làm.
Sau khi Phỉ Thúy hắc bạch vô thường bị Lý Dương dùng dao khắc điểm gọt một lúc, đột nhiên lại bị Lý Dương dán vào trên cánh tay, Ngô Côn Đao trên tay hắn, lần nữa dùng miếng gỗ kẹp cố định lại một lần.