- Không có rồi!
Đây là bút tẩy Thanh Hoa Long Văn, vô cùng tinh xảo, trong hoa văn đầu rồng ngẩng cao bay múa xung quanh, vây rõ ràng mang theo một sự uy nghi lạ thường, biểu hiện tinh thần khác lạ.
Đồ sứ này Bạch Minh không lạ gì, anh đã thấy đồ sứ giống y như này là khi triển lãm đồ sứ ở Quảng Châu.
Đáng tiếc lần đó thấy lại là đồ giả, sau khi Hà lão nhắc nhở anh mới biết đó là đồ giả, cũng có thể nói đó là thứ để anh học hỏi.
Ba đồ của triển lãm đồ sứ là đồ giả, có một thứ giống hệ cái trước mặt này.
Bạch Minh xem kỹ đồ sứ này cuối cùng lắc lắc đầu.
- Sư phụ, đây là thời kỳ Càn Long à?
Tiêu Nham chen đầu vào nói nhỏ một câu, anh không biết ngày đó sự kiện này là đại án kinh động đến rất nhiều người.
- Thoạt nhìn rất giống. bạch Minh nói nhỏ một câu, không tán đồng cũng không lắc đầu.
Đó chắc là thật rồi.
Tiêu Nham có chút nghi hoặc đối với câu trả lời của Bạch Minh nhưng không nghĩ ngợi gì nhiều mà hỏi tiếp 1 câu hỏi.
Bạch Minh nghĩ một lát sau đó mới lắc đầu: - Khó nói lắm, cũng có khả năng là không phải.
- Cái gì?
Tiêu Nham lần này thực sự kinh ngạc, Bạch Minh bình thường không như vậy, mình là đồ đệ của anh nên nói là cái gì thì là cái gì anh rất ít nói nước đôi với mình như vậy.
Trên mặt Bạch Minh có chút bất đắc dĩ lại nói tiếp : - Cái khác dễ nói nhưng cái này tôi thực sự không dám bảo đảm, thôi, có những việc cậu không hiểu không phải hỏi nữa.
Đồ sứ này Bạch Minh nhìn thì đúng là thật, đồ thời Càn Long.
Nhưng những thứ giống nhau anh nhìn qua một lần kết luận cũng hoàn toàn giống với thứ trước mặt này, cuối cùng kết quả lại là giả, Bạch Minh biết đồ sứ này bị đánh tráo, có khả năng đây chính là đồ thật bị đánh tráo đi.
Nhưng ai có thể bảo đảm đồ bị đánh tráo chỉ là một thứ chế tạo ra?
Kết quả cuối cùng của án Bạch Minh không biết, chỉ có ít người mới rõ, anh cũng không nghe nói qua, lúc này đối với anh không dễ xác định đồ thật.
- Hai trăm nghìn, bán đi.
Anh và Tiêu Nham đang nói chuyện thì Lý Dương bên kia đã hoàn thành giao dịch.
Chủ tiệm ra giá hai trăm năm mươi nghìn Lý Dương và Vương Giai Giai cùng mặc cả với hắn, cuối cùng mua với giá 200 nghìn, đây là 200 nghìn đồngro, gần bằng hai triệu nhân dân tệ.
Rẻ được 50 nghìn, Lý Dương cũng hài lòng.
- Lý Dương, đây có phải chính là cái đó?
Đợi Lý Dương giao dịch xong Bạch Minh mới hỏi nhỏ một câu Lý Dương nếu mua đồ sứ này đó chắc là đồ thật bị thất lạc đi.
Bạch Minh không nhận ra sự tín nhiệm của anh đối với Lý Dương hơn cả bản thân, những thứ Lý Dương bảo được chắc chắn là thật.
- Đúng, không ngờ lại gặp ở đây, có duyên a.
Lý Dương tỏ vẻ rất vui, lúc trước anh đồng ý có cơ hội sẽ mang hai đồ sứ đã thất lạc về, là anh có ý này nhưng không tin tưởng lắm.
Thế giới rộng lớn vậy, không thể ngờ được.
Ngộ nhỡ đồ lại rơi vào trong tay một số nhà sưu tầm anh muốn tìm lại cũng không được hoặc đồ sứ có gì xảy ra bất trắc vĩnh viễn không thể tìm về được rồi.
Đồ sứ là thứ dễ vỡ, rất có thể xảy ra khả năng này.
- Thực sự là có duyên, chúc mừng anh.
Bạch Minh cười gật đầu, anh biết tất cả những người ở trong đây thực sự vui vì Lý Dương, Lâm Lang cũng lẳng lặng gật đầu, những điều ông biết không nhiều nhưng ông có nghe nói.
Chỉ có Tiêu Nham đang mơ hồ một mình, anh không biết gì.
Lý Dương bọc gọn đồ sứ lại hỏi ông chủ tiệm lai lịch của đồ sứ, người buôn đồ cổ chỉ nói là bản thân nhận được, cụ thể thế nào thì không nói.
- Đi, tới phía trước xem.
Nhưng điều này đối với anh cũng không quan trọng, lúc này Lý Dương vô cùng vui sướng, tính chất cũng hoàn toàn được nhắc đến.
Đồ sứ này anh còn có thể trực tiếp đưa về Minh Dương, bảo tàng Minh Dương bây giờ đã ngày một tốt hơn nhiều, lần trước những bảo bối lưu lại ở đó đã thu hút không ít người tham quan.
Thêm đồ này nữa sẽ thu hút được nhiều người hơn, danh tiếng của bảo tàng Minh Dương cũng sẽ tăng lên một chút.
Nếu là 3 thứ đồ tập hợp đầy đủ sau khi sự việc này được tiết lộ sẽ trở thành giai thoại của bảo tàng Minh Dương, lúc này Lý Dương cũng tin cuối cùng nhất định sẽ có ngày này.
Đi mấy cửa hàng Lý Dương lại mua mấy đồ.
Giá của mấy đồ này đều rất cao, tổng lại đến hơn 100 nghìnro, có bộ điêu khắc ngà voi không tồi, còn có mấy bộ đồ xa xỉ quý tộc châu Âu.
Bản thân anh không nghiên cứu sâu về đồ cổ nước ngoài, mua mấy đồ này một là muốn học tập chút, hai là cũng muốn bổ sung đồ nước ngoài cho bảo tàng.
Thời gian chậm rãi qua đi, rất nhanh đã đến 12 giờ, cửa lớn của nông trường cuối cùng cũng mở.
Một chút nữa là tới thời gian mở đại hội đấu giá nhưng trước khi mở bọn họ tự lo bữa trưa và sắp xếp thuê phòng.
Đấu giá là hình thức bí ẩn, khách đều ở phòng chung nhưng ở đây chỉ có 500 phòng, muốn sử dụng phải chi một khoản không nhỏ.
Chưa đặt phòng hoặc người nào không đặt chỉ có thể tới đại sảnh đấu giá.
- Lý tiên sinh, thu hoạch không tồi.
Vừa tới cửa nông trường Cao tổng cười ha ha bước lại trợ thủ bên cạnh anh xách hai cái hòm nhỏ.
Nhưng đồ anh mua không nhiều bằng Lý Dương, trên tay Lý Dương và Lưu Cương đều cầm đồ, nhiều hơn anh gấp mấy lần.
- Cũng tạm, Cao tổng cũng vậy mà.
Lý Dương cười ha ha, hôm nay có thể lấy lại được bút tẩy thanh hoa Càn Long làm anh rất vui, lúc này khi nói đều lộ vẻ vui sướng.
- Làm gì mà vui vậy, lại mua hời à?
Viện trưởng Hoàng từ đằng sau Lý Dương đi tới hai tay trống trơn, ông không mua gì.
Viện trưởng Hoàng mặc dù là viện trưởng Cố Cung nhưng tiền không nhiều, thậm chí có thể nói rất bình thường, ở đây có đồ ông nhìn trúng nhưng đáng tiếc không mua nổi.
- Ngài nói đùa rồi, đâu có nhiều hời lớn để tôi mua.
Lý Dương cười lại lộ chút bất đắc dĩ, anh không ngờ viện trưởng Hoàng nghiêm túc thế lúc này lại đùa với anh, Mao lão và thầy giáo Thái cùng chào lại.
- Đối với người khác có thể không có nhưng đối với cậu tôi nói không tốt rồi.
Viện trưởng Hoàng cười ha ha lắc đầu, thầy giáo Thái, Bạch Minh thậm chí Lâm Lang cũng lắc đầu theo.
Nhưng Bạch Minh và Lâm Lang biết lần này viện trưởng Hoàng thực sự nghĩ oan cho Lý Dương rồi, hôm nay anh ta thực sự không mua hời, chỉ là gặp được đồ mà họ đắc ý thồi.
- Không mua hời, sao lại vui vậy?
Viện trưởng Hoàng vẫn cười như trước, kỳ thực đối với ông mà nói Lý Dương mua hời càng nhiều càng tốt, cũng đồng nghĩa với việc sau này ông có thể tận hưởng những bảo bối đó, tới lúc đó ngày tháng cũng vui vẻ hơn.
- Ngài xem cái này là biết.
Lý Dương cầm chiếc hộp trên tay chuyển đi, trên mặt viện trưởng Hoàng có chút nghi hoặc nhưng không đặc biệt chú ý lập tức nhận lại, ở bên cạnh mở ra.
Bút tẩy hoa văn Thanh Hoa Càn Long lập tức được hiện ra.
- Đồ đẹp?
Cao tổng ánh mắt sáng lên, anh thích tranh chữ, tự nhiên cũng thích đồ dùng văn phòng, bút tẩy này thực sự không tồi, nếu anh nhìn thấy đầu tiên chắc anh cũng sẽ mua.
- Là nó?
Mao lão và thầy giáo Thái đồng thời ngạc nhiên, trên mặt hai người đều tỏ vẻ kinh ngạc.
Lúc đó việc đã phát sinh họ có thể đều ở đó, họ và Bạch Minh đều biết tàm tạm, lúc đó cũng bị mấy đồ sứ đó làm cho nhìn nhầm.
Nhưng lúc này là đồ sứ này Lý Dương lấy ra họ cũng như Bạch Minh đều không nghi ngờ sự thật giả của đồ sứ này.
- Đẹp, rất đẹp.
Viện trưởng Hoàng cũng ngạc nhiên sau đó còn kích động hơn cả bọn họ.
Cao tổng, Tiêu Nham và Lâm Lang không thể lý giải nổi cảm xúc lúc này của viện trưởng Hoàng, bọn Bạch Minh thì còn có thể hiểu 1 chút.
Loạt đồ sứ này có thể là bị lưu lạc ở Cố Cung ra, viện trưởng Hoàng ít nhiều có trách nhiệm nhất định, bây giờ ở đây gặp một trong số đó, viện trưởng Hoàng tự nhiên không thể làm chủ.
Kỳ thực cũng là như vậy, thấy được đồ sứ này viện trưởng Hoàng thực sự rất kích động.
Lúc trước ông không ngờ thứ Lý Dương lấy ra lại là thứ này, ông và bọn Bạch Minh không giống nhau, viện trưởng Hoàng dù sao là đại sư đỉnh cao, bản thân có thể phân biệt được thật giả của bút tẩy này.
Cái này thực sự là khai quật từ huyện Lật Thành, lại bị thất lạc.
- Lý Dương, cảm ơn cậu.
Qua mấy phút viện trưởng Hoàng mới nói nhỏ một câu, lại đóng hòm lại.
Ông đã đồng ý những đồ Lý Dương tìm được về đều đưa vào bảo tàng Minh Dương, tự nhiên không thể nhắc đến yêu cầu gì đối với chỗ đồ sứ này, đối với ông mà nói chúng có thể mang được về nước là điều làm ông mãn nguyện nhất.
- Ngài khách khí rồi, đây đều là việc tôi nên làm, có thể gặp được nó tôi cũng rất bất ngờ, Lý Dương vội vàng xua tay.
- Xem ra đồ này thực sự có duyên với cậu, có duyên với Minh Dương, nói thế nào tôi vẫn phải cảm ơn cậu.
Viện trưởng Hoàng gật đầu nhìn Lý Dương có chút ngưỡng mộ.
Người ông ngưỡng mộ vẫn là Hà lão, Hà lão tuệ nhãn thức tài, tìm ra được viên kim cương cực lớn Lý Dương, sáng hơn tất cả các loại vàng.
Lúc đó ông cùng Hà lão tạo áp lực cho Lý Dương, đưa ra yêu cầu, chính là muốn Lý Dương tìm về ba đồ sứ bị thất lạc này, nhưng họ không giới hạn thời gain, trong lòng viện trưởng Hoàng, Lý Dương có thể dùng 10 năm thậm chí 20 năm để tìm lại thứ đồ này đều được.
Đối với họ mà nói, đồ mang về được mới là quan trọng nhất.
Ông không ngờ Lý Dương lại tìm lại đồ vật thứ hai nhanh như vậy, bây giờ xem có thể trong thời gian rất ngắn Lý Dương có thể hoàn thành yêu cầu, mang ba thứ đồ quay về.
Như vậy, sự việc Cố Cung lần này mất mặt cũng coi như lấy lại được danh dự.
Đây mới là lý do phải cảm ơn Lý Dương.
- Viện trưởng Hoàng, chúng tôi vào trước, đã đặt phòng xong rồi.
Lâm Lang đức ra nói một câu, lần trước ông tham gia hội đấu giá biết việc đặt phòng rất khẩn trương, không đi sớm chỉ sợ phải chen chúc ở đại sảnh.
Đại sảnh không phải là chỗ không tốt nhưng nhiều người quá Lâm Lang không thích.
- Được, chúng ta cũng vào luôn.
Viện trưởng Hoàng cũng hiểu điều này lập tức gật đầu, đặt phòng rất đắt nhưng những người ở đây đều là người có tiền, mấy người họ có thể dùng phòng lớn, không cần tách ra, phí phòng như vậy chính là nhường những người có tiền này ra.