-Có tin trả lời rồi
Trong khu làm việc, người có biệt hiệu Nốt ruồi đen đột nhiên nói một câu.
-Nói cái gì?
Mấy người bên cạnh vội vàng hỏi, nốt ruồi đen nhìn vào màng hình đi động, trên màng hình có một dòng chữ rát đơn giản nhưng viết rất rõ ràng.
-Ngọc Thánh Lý đổng sự đến đây
Chỉ bảy từ đơn giản đã nói rõ hết thảy mọi việc, lúc này nốt ruồi đen cuối cùng biết vì cái gì mà lại náo động tới nhiều thành viên cao cấp của công ty như vậy, vì cái gì Trịnh Khải Đạt và Tư Mã Lâm đều vây quanh một người trẻ tuổi cùng tiến vào.
Thanh niên nhân này không ngờ là người gây huyên náo thời gian gần đây với thanh danh cực kỳ vang dội Ngọc Thánh Lý Dương.
Lý Dương là đổng sự của công ty không phải là bí mật gì, những nhân viên công ty như bọn họ đều vì việc này mà kiêu ngạo. Đáng tiếc là người thật sự gặp qua Lý Dương quá ít, cho dù là những người đi tham gia buổi đấu giá Phỉ Thúy cũng không thể thấy được Lý Dương, Lý Dương chỉ ở đó khi bố trí hội trường một thời gian ngắn rồi rời khỏi nên rất ít người có thể thấy được.
-Nốt ruồi đen, nói mau a, rốt cuộc là sao?
Thấy nốt ruồi đen nhìn màng hình ngẩn người, người bên cạnh vội vàng hỏi một câu, người gần nốt ruồi đen nhất nhịn không được cúi người xuống giật điện thoại trên tay nốt ruồi đen xem thủ một chút.
-Ngọc Thánh Lý đổng sự
Tên này khi thấy dòng chữ liền ngẩn người rồi bật thốt lên một tiếng, giọng của hắn không nhỏ nên những người bên cạnh đều nghe được.
-Cái gì Ngọc Thánh Lý đổng sự? Cậu nói rõ một chút được không
-Ngọc Thánh Lý đổng sự chính là vị đổng sự thần bí của công ty chúng ta, Ngọc Thánh Lý Dương, mọi người quên rồi sao?
Người này ngẩn đầu lên nói, nốt ruồi đen cũng gật đầu, tất cả mọi người khi nghe lời giải thích này liền quay đầu sang nhìn về một hướng-phòng của Trịnh Khải Đạt.
-Lý đổng sự thật là trẻ tuổi, không biết hắn làm thế nào mà lại có dnah tiếng cao như thế
Mấy phút sau “nốt ruồi đen” nói một. Hắn trong hàng ngũ nhân viên đã xem như là trẻ tuổi rồi, có điều khi so với Lý Dương thì dường như hắn còn lớn hơn một chút.
Người so với người thật sự có thể làm tức chết người khác mà, bọn họ còn ở đây làm công trong khi Lý Dương đã trở thành cổ đông công ty với tài sản trăm triệu, hơn nữa danh tiếng trong nước còn rất lớn nữa.
-Đúng vậy, nghe nói số Phỉ Thúy trong lần đấu giá trước phần lớn đều là của Lý đổng sự, lần đấu giá kia tổng tài sản đã lên tới hơn 200 triệu đó
Một người nhịn không được gật gật đầu nói, mỗi người đều cảm thấy rất hâm mộ, trong lòng một số người còn có thêm một chút ganh tị
Đều là người cùng lứa tuổi nhưng chênh lệch giữa hai bên cũng quá lớn đi à nha, người ta trẻ tuổi như vậy đã là trăm triệu phú ông, còn là Ngọc Thánh nổi danh cả nước, bọn họ thì phải vì vài nghìn đồng lương mỗi tháng mà cố gắng.
-Đi ra rồi
Ánh mắt của tên mặt rỗ rất nhanh nhạy, khi thấy bên trong có người đi ra hắn lập tức trở lại chỗ ngồi của mình, người khác chậm hơn hắn một ít làm cho trong phòng làm việc có một chuỗi tiếng kéo ghế.
Trịnh Khải Đạt, Tư Mã Lâm vẫn như cũ đi ở hai bên Lý Dương, Lý Xán, Liễu Tuấn, Chu Lổi đều đi theo phía sau Lý Dương, trên tay Lưu Cương là một cái túi màu xanh, hai cái chén Trường Sinh Bát đã được hắn thu hồi.
Đem Trường Sinh Bát tới công ty là vì Lý Dương muốn cho mấy người bạn của mình xem một chút nhưng không cần xem nhiều, mấy ngày nữa sẽ triển lãm nó, tới lúc đó tha hồ mà xem.
Công ty bán đấu giá Lợi Đạt mua tầng trệt lầu ba và tầng 4 làm nơi làm việc và phòng cất chứa, hai tầng này nối tiếp nhau bằng một thang máy, lúc trước khi trang trí Trịnh Khải Đạt đã yêu cầu sửa chữa lại nó.
Thang máy tới lầu 4 Trịnh Khải Đạt đã yêu cầu lấp kín lại, như vậy thang máy không thể lên tới lầu 4, tất cả mọi người muốn lên được lầu 4 phải đi thang bộ từ lầu 3 lên, như vậy có thể gia tăng độ an toàn của công ty lên.
Ở lầu 4 có vài bảo an đang làm việc, nhìn thấy phần lớn cao tầng nhân viên của công ty đều đến đây mấy bảo an liền lập tức đứng thẳng, có vài người còn tò mò đánh giá Lý Dương.
Nhiều người như vậy chỉ có Lưu Cương và Lý Dương là người xa lạ, có điều Lưu Cương đi phía sau không dáng chú ý, không giống như Lý Dương, bây giờ hắn và trịnh Khãi Đạt và Tư Mã Lâm đang đi cùng nhau.
-Lý lão đệ, đây là nơi cất chứa của chúng ta, độ an toàn có thể đạt tới tiêu chuẩn năm sao, cho dù có người dùng thuốc nổ làm nổ ngôi nhà cũng không làm gì được nơi này
Trịnh Khải Đạt tự hào nói với Lý Dương một câu, trước mặt bọn họ là một cánh cửa rất bình thường, nhưng mà nhìn nó lại có chút gì đó là lạ, tất cả những thứ mà bọn họ chuẩn bị đấu giá đều được đặt bên trong.
Lý Dương cười khẽ gật gật đầu, Trịnh Khải Đạt cũng không nói gì nữa mà trực tiếp quét thẻ mở cửa, cánh cửa này chỉ có hai tấm thẻ có thể mở được, hắn và Tư Mã Lâm mỗi người một tấm, hiện tại công ty mới thành lập nên những thứ này bọn họ đều phải tự mình giữ.
Cánh cửa này tổng cộng có ba tầng, thể từ chỉ có thể mở ra được tầng đầu, tầng thứ hai cần phải có dấu vân tay và mật mã, tầng thứ ba thì đơn giản hơn, nó chỉ là một cánh cửa thủy tinh bình thường, chỉ cần đẩy ra là có thể đi vào.
Nếu hai cánh cửa bên ngoài đều cò thể mở ra thì cánh cửa thứ ba không còn quan trọng nữa, cánh cửa này chỉ dùng để trang trí mà thôi chứ nó không có ý nghĩa gì .
Căn phòng này rất lớn, diện tích hơn 100 m2, bên trong đặt sáu kệ bằng sắt, trên đó có đặt rất nhiều vật phẩm đấu giá.
Lý Dương tùy ý nhìn một chút rồi gật gật đầu.
Trong phòng không có nhiều đồ lắm nhưng mỗi thứ đều là tinh phẩm, cho dù là một món phòng chế thôi cũng đã có giá hơn một vạn, nếu lấy hết những thứ này ra đấu giá thì đây nhất định sẽ làm một lần đấu giá không tệ.
Một công ty mới lại có thể có nhiều đồ tốt như vậy quả thật là không dễ dàng gì, những thứ này đều là kết quả cố gắng của mọi người torng công ty.
-Hai dãy này là đồ sứ, bên kia đặt những món đồ ngọc, phía sau đặt những vật phẩm phụ
Trịnh Khải Đạt đi tới bên cạnh Lý Dương nhỏ giọng giải thích.
Lý Dương gật đầu, yên lặng đi tới chỗ những món đồ sứ, Lý Dương hiểu Trịnh Khải Đạt cho hắn tới đây xem xét chính là vì muốn hắn xem bên trong có cái gì là giả hay không. Huống hồ Hà lão cũng đã chính miệng nói qua Lý Dương là một trong số ít những người có thể nhận ra những thứ phỏng chế cao cấp này.
Lý Dương đi qua, Lý Xán, Liễu Tuấn, hai người có bộ dáng 50, 1 người khoảng bốn mươi đều cảm thấy khẩn trương.
Mấy thứ này phần lớn bọn họ đã xem qua rồi mới thu vào, Lý Xán và Liễu Tuấn còn tốt, dù sao thì bọn họ cũng có quen biết với Lý Dương, ba người còn lại lúc này đã có chút đứng ngồi không yên.
Ba người này đều là những chuyên gia mà Trịnh Khải Đạt mời từ công ty khác tới, trình độ đều rất không tệ, người turng niên hơn bốn mươi kia là một chủ quản của công ty đấu giá ở Quản Đông, Trịnh Khải Đạt phải dùng giá gấp đôi mời họ tới bọn họ mới chịu tới đó, hiện tại ba người đang làm chủ quản hạng mục phụ của công ty.
Hai người có chút lớn tuổi đều là người Trịnh Châu, vì lúc trước Trịnh Châu không có công ty đấu giá nên bọn họ một ở Thượng Hải một ở Bắc Kinh, bọn họ cũng muốn về quê của mình làm việc nên khi Trịnh Khải Đạt đến mời bọn họ bọn họ liền đồng ý, tuổi bọn họ không còn nhỏ nữa, cháu cũng sắp có luôn rồi nên bọn họ cũng không muốn làm việc ờ bên ngoài nữa.
-Không tồi
Lý Dương trước tiên nhìn mấy món đồ sứ bình thường rồi gật đầu, những đồ này phần lớn đều là đồ dân thường sử dụng, nhưng mà nó cũng thuộc loại tinh phẩm torng số này, nếu đem đấu giá thì đạt được mười vạn là không thành vấn đề.
Hai vị chuyên gia thở ra một hơi, Lý Dương tán thành những thứ bọn họ thu lại là tốt rồi, bọn họ tuy lớn tuổi nhưng trước mặt Lý Dương bọn họ cũng không dám cậy già lên mặt chút nào.
Không nói tới thanh danh của Lý Dương, chỉ nói tới việc hắn tham gia hội giao lưu của các vị chuyên gia giỏi nhất nước cũng đã cho thấy tài năng địa vị của hắn, hơn nữa mấy món bảo bối trên tay Lý Dương bọn họ cũng đã nghe qua, cho dù là Trường Sinh Bát hay cái khạp thời Vạn Lịch cũng vậy, hai thứ này cho dù đặt trước mặt bọn họ bọn họ cũng không nhận ra, vậy mà chúng đều bị Lý Dương nhận ra, diều này cho thấy bọn họ kém Lý Dương rất nhiều.
Nói cách khác, so bất cứ mặt nào Lý Dương cũng mạnh hơn bọn họ, trong giới đồ cổ thì người có tài thì được xếp trước chứ không phải là dựa vào lứa tuổi.
Hơn nữa bây giờ Lý Dương còn là ông chủ của bọn họ nên cho dù là torng lòng có chút không phục bọn họ cũng không dám nói gì.
Lý Dương từ từ đi tới trước, những thứ này hắn không hề dùng năng lực đặc thù mà chỉ dùng mắt để quan sát.
Trên dãi thứ hai có ít đồ hơn, nhưng chúng đều là tinh phẩm, thấy Lý Dương đi qua, Trịnh Khải Đạt và Tư Mã Lâm không nhịn được có chút khẩn trương, nếu không phải đúng dịp Lý Dương tới đây, lần đấu giá này sẽ có mấy món công ty đấu giá không dám đem lên bán rồi.
Lý Dương liếc mắt nhìn một cái chén men màu xanh rồi gật gật đầu, nhiều thứ như vậy cũng chỉ có thứ này là do Lý Dương thu được, đây chính là một chút công lao của hắn đóng góp cho công ty này.
Bên cạnh nó còn có một cái chén sứ, dưới đế chén còn có ghi bốn chữ Đại Minh Tuyên Đức, đây là một cái chén cổ, nhưng khi lần đầu tiên nhìn thấy nó Lý Dương lại có một cảm giác không thoải mái.
Lý Dương đi qua cầm cái chén nhỏ lên, cẩn thận quan sát, đôi mày có chút nhíu lại.
Lý Xán và Liễu Tuấn đều có chút sững sốt, hai người đều rất khẩn trương, thứ này là do hai người cùng nhau thu, hơn nữa còn là mới thu được, bọn họ đi Hoàng Sơn lần trước chính là vì cái chén lớn này. Từ khi có được cái chén này bọn họ liền đặt nó trong này rồi đi Cảnh Đức Trấn, sau đó gặp được Lý Dương.
Lý Dương nhìn nhìn đế chén, lại nhìn tâm cái chén rồi lắc lắc đầu, Lý Xán á miệng ra nhưng không nói được gì.
Cái chén này thực tế Lý Dương cũng không phát hiện được cái gì nhưng hắn cảm thấy rất không thoải máy, nó dường như có chút không tự nhiên, chẳng qua Lý Dương nhìn kỹ nửa ngày, cũng không thấy được vấn đề nằm ở đâu.
-o0o-
:73: :73: Mọi người vào đây (http://4vn/forum/showthread.php?79511--Goi-Cac-Manh-Thuong-Quan-ung-ho-tai-tro-Share-Truyen) ủng hộ để truyện ra nhanh hơn nào :99: :99: