Mục lục
Siêu Cấp Hoàng Kim Thủ - Tiểu Tiểu Vũ (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:



Đi xung quanh một lúc, Ngô Hiểu Lỵ không khỏi thất vọng lắc lắc đầu, lúc trước ít gì thì cũng có thể nhìn thấy được một hai món vừa ý nhưng lần này thì một mn1 cũng không tìm thấy.

-Chúng ta lên lầu hai!

Ngô Hiểu Lỵ không còn hứng thú đi dạo xung quanh lầu một nữa, lầu một chỉ sợ là không còn món gì giá trị rồi, tuy lầu hai đều bán một số thứ tương đối đắt nhưng chúng quả thật là đồ tốt.

Lý Dương cười khổ đi theo, trong tay hắn vẫn à bức tượng điêu khắc hình phật Di Lặc, bức tượng này cũng không tính là nhẹ, mang theo nó từ nãy tới giờ hắn cũng đã thấm mệt, bây giờ hắn có chút hối hận vì sao mình lại gấp gáp như thế mà không đợi sau khi mua xong đồ với Ngô Hiểu Lị thì mới trở lại mua.

Nơi này có tổng cộng bốn tầng, lầu hai không giống với lầu một có thể tùy tiện mở quầy hàng, trên lầu hai mợi nơi đều là các cửa hàng mặt tiền được sắp xếp rất thứ tự.

Vì sắp xếp rất có thứ tự nên số quầy hàng ở lầu hai ít hơn rất nhiều, người khách trên tầng hai cũng không nhiều như ở tầng một.

Đi qua mấy cửa hàng, Ngô Hiểu Lỵ một lần nữa lộ ra thần sắc thất vọng, những cửa hàng này không phải là cửa hàng đồ cổ mà thuần túy là cửa hàng đồ mỹ nghệ, ngẫu nhiên cũng có vài món đồ cổ có chất lượng nhưng đó lại là chiêu bài của quán nên chủ quá nâng giá rất cao.

-Hiểu Lỵ, nghỉ ngơi một chút rồi hãy đi tiếp!

Lý Dương ở phía sau đã không chịu được nữa, hắn vội vàng kéo Ngô Hiểu Lỵ lại, khi nảy Ngô Hiểu Lỵ giả vờ bạn gái của hắn, bây giờ cô lại giống như là chưa có chuyện gì xảy ra.

-Được rồi, xem nơi này nữa rồi chúng ta kiếm chỗ nghỉ ngơi!

Ngô Hiểu Lỵ gật gật đầu, cô cũng cảm thấy có chút mệt rồi, xem đồ cổ thì cần nhãn lực rất cao, cô xem nhiều như vậy nếu mà không mệt thì quả thật là gạt người.

Đi vào cửa hàng cuối cùng, hai mắt Ngô Hiểu Lỵ lập tức sáng lên, cô đi thằng vào trong cẩn thận nhìn bộ dụng cụ pha trà đặt trong tủ âm tường.

Lý Dương ngồi ở cửa, đem quần áo khóa kéo rớt ra, tán tán bên trong nhiệt khí, cuối cùng quay đầu lại đánh giá cẩn thận liếc mắt một cái hôm nay phải cuống cuối cùng một nhà cửa hàng.

Cửa hàng này chỉ rộng mười mét vuông, trang trí bên trong không tệ lắm, ngay phía trước và bên trái đặt hai bàn thủy tinh, bên phải đặt một cái bàn, trên bàn có đặt một ít tiền đồng cổ và tiền giấy cổ.

Trong cửa hàng chỉ có một người trẻ tuổi, Lý Dương vừa nhìn hắn thì hắn cũng trùng hợp nhìn về phía Lý Dương, hai người lập tức sửng sờ.

-Lão đại

-Tiểu Lục?

Hai tiếng gọi cùng lúc vang lên, Lý Dương đặt bức tượng phật xuống mặt đất rồi vội vàng đi tới, hắn không ngờ ở chỗ này cũng có thể thấy được bạn củ trong trường đồng thời còn là bạn cùng phòng-tiểu Lục.

-Sao cậu lại ở đây?

Lý Dương mừng rỡ hỏi, lúc còn học đại học, phòng của bọn họ tổng cộng có 6 người, Lý Dương lớn tuổi nhất nên là lão đại, thanh niên trước mặt này nhỏ tuổi nhất nên gọi là tiểu Lục. Bởi vì hắn nhỏ tuổi nhất nên khi còn học đại học Lý Dương rất chiếu cố hắn. Hơn nữa, sáu người trong phỏng của họ có tới ba người họ Lý, phân biệt là lão đại Lý Dương, lão Tứ Lý Bồi và lão lục Lý Xán.



-Đây là cửa hàng của chú em, sau khi tốt nghiệp em tới Nghiễm Châu làm việc mấy tháng nhưng không có thành tích gì đáng kể nên trở về đây, từ đó em luôn ở đây trợ giúp chú, mấy hôm nay chú em đi mua hàng nên chỉ còn một mình em ở đây trông hàng!

Người trẻ tuổi hưng phấn nói, lúc nói chuyện hắn còn không ngừng đánh giá Lý Dương và Ngô Hiểu Lỵ.

-Thì ra là vậy, cũng vì vậy à không liên lạc được với cậu!

Lý Dương gật gật đầu, khuôn mặt hắn tràn đầy hưng phấn, nhìn về phía Ngô Hiểu Lỵ, Lý Dương giới thiệu:

Hiểu Lỵ, để tôi giới thiệu một chút, đây là bạn học cũng là bạn cùng phòng của tôi-Lý Xán, là lão Lục trong phòng!

-Tiểu Lục, đây là của đồng sự của tôi-Ngô Hiểu Lỵ, tôi hiện đang làm việc ở công ty châu báu An Thị!

-Đồng sự, chị dâu à?

Lí Xán cười gian một tiếng, giọng nói có chút đùa cợt:

-Chị dâu thật là xinh đẹp, tôi đã có chút đố kỵ lão đại rồi đó!

-Đừng, đừng nói lung tung, chúng tôi chỉ là đồng sự!

Lý Dương vội vàng kéo Lý Xán, hắn len lén nhìn về phía Ngô Hiểu Lỵ, cô gái này thoạt nhìn rất xinh đẹp, nhưng mà tính tình thì không phải là người thường có thê chịu dựng được, nếu như chuyện này không may làm lớn lên thì Lý Dương không thể nào chịu nổi.

-Lý Dương nói đúng đó, chúng tôi chỉ là đồng sự, cậu và hắn là bạn học vậy thì tôi có thể gọi cậu là tiểu Lục chứ, tên này quả thật là có chút dễ nghe!

Ngô Hiểu Lỵ xoay người lại cười nói với Lý Xán, đồng thời cô cũng lặng lẽ trừng mắt nhìn Lý Dương, Lý Dương chỉ có thể ở một bên cười khổ, bà cô này vẫn tức giận, chẳng qua là cô ta không muốn hắn làm trò trước mặt bạn học cũ nên mới nói thế, xem như là cho hắn chút mặt mũi.

-Đương nhiên là có thể, bây giờ mọi người đều biết tiểu Lục là nhũ danh của tôi!

Lí Xán ngây ngô cười nói, sau đó hắn vỗ đầu rồi nói:

-Tôi quả thật là hồ đồ, nói chuyện nãy giờ mà quên châm trà, mọi người chờ tôi một chút!

Lí Xán vội vã chạy vào trong, thừa dịp Lý Xán đang bận rộn Lý Dương đi tới bên cạnh Ngô Hiểu Lỵ nói:

-Bạn học của tôi rất thích đùa, cô không cần để ý!

-Tôi đã để ý rồi, làm sao đây?

Ngô Hiểu Lỵ trừng mắt nhìn hắn một cái.

-Sau này tôi sẽ xin lỗi cô, nếu không thì tôi tặng cô bức tượng này để cô dùng làm quà mừng thọ nhé!



Lý Dương cười khổ một tiếng rồi quay đầu lại nhìn bức tượng phật, trong bụng bức tượng phật này có cất giấu một món bảo bối, nếu không phải là Ngô Hiểu lỵ thì thật sự hắn sẽ rất tiết khi tặng nó đi.

Ngô Hiểu Lỵ không thèm nhìn bức tượng phật, cô hừ lạnh một tiếng rồi nói:

-Ông ngoại tôi không cần thứ này, nhưng mà anh nhớ kỹ nha, sau này tôi sẽ tìm anh đòi bồi thường đó!

-Tốt, nếu không nhận thì cô đừng hối hận đó!

Lý Dương cười khổ lắc lắc đầu, tặng không cho cô một món bảo bối mà cô còn chưa chịu, không biết thế nào cô mới vừa lòng đây.

-Mời hai người tới đây uống nước, quán nhỏ đơn sơ có gì không phải hai người bỏ qua cho!

Lí Xán mang hai li nước tới đưa cho hai người rồi cười hỏi:

-Chuyện gì mà hối hận thế? Nói cho em nghe một chút đi!

-Không có gì, tôi mới tìm được một bảo bối định tặng cho Hiểu Lỵ để cô ta dùng làm quà tặng ông ngoại nhân dịp mừng thọ nhưng mà cô ta chướng mắt nên không thèm nhận!

Lý Dương sờ sờ cái mũi, bất đắc dĩ nói.

-Bảo bối ở đâu? Cho tôi xem tí nào!

Lý Dương xoay người lại chỉ về phía bức tượng phật, bức tượng phật này để ở đó căn bản không sợ có người trộm, nếu không phải là trong bụng bức tượng có bảo bối thì Lý Dương cũng không muốn ôm nó chạy đi chạy lại như thế này đâu.

-Em thấy tuy nó cũng là đồ cổ nhưng niên đại không xa lắm, cùng lắm là thời dân quốc mà thôi?

Lí Xán đi tới chỗ bức tượng rồi ngồi chồm hổm xuống xem.


Lý Dương mỉm cười gật gật đầu:


-Không sai, chủ quá và Hiểu Lị đều nói nó có từ thời dân quốc, giá 800, thế nào?


"Đúng giá!"


Lí Xán đứng lên đi trở lại chỗ củ.


Còn một câu Lý Xán chưa nói đó là tuy 800 trăm là đúng giá nhưng thứ này không hề có giá trị lưu niệm, thứ này chỉ có thể vứt đi mà thôi.


-o0o-


:73: :73: Mọi người vào đây (http://4vn/forum/showthread.php?79511--Goi-Cac-Manh-Thuong-Quan-ung-ho-tai-tro-Share-Truyen) ủng hộ để truyện ra nhanh hơn nào :99: :99:

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK