-Sơn ca, em đây kính anh một ly!
Dưới ngọn đèn mờ ảo, Thẩm Hạo cầm một ly bia, khuôn mặt đỏ bừng nhìn người trẻ tuổi trước mặt nói.
Trong căn phòng rất lớn có tám chín nam nữ đang ngồi, ngoài trừ Thẩm Hạo còn có hai người thanh niên trẻ tuổi khoảng 27,28 tuổi, bên cạnh là cách cô gái ăn mặt hở hai, tính ra thì bên cạnh mỗi người thanh niên đều có hai cô gái.
-Thẩm công tử, không cần uống rượu gấp như vậy, trước tiên vui vẻ mới là quan trọng!
Người thanh niên trẻ tuổi kia cười dâm đãng một tiếng rồi sờ mó hai cô gái bên cạnh làm cho hai người không ngừng la hét.
Người thanh niên kia còn lại cũng ngẩn đầu lên nhìn Thẩm Hạo nói:
-Thẩm công tử, không cần khách khí với tôi và Sơn ca như vậy, chỉ cần hai người chúng ta có thể thì tuyệt đối sẽ không chối từ!
Thẩm Hạo do dự một chút rồi dặt ly bia xuống, ánh mắt lộ ra sự hung tàn.
-Kỳ thật cũng không chuyện gì, em có một kẻ thù vừa tới HongKong, ở đại lục đã để cho hắn chạy vài lần, lần này để cho em gặp lại hắn ở HongKong, chỉ tiếc là người của em không có ở đây cho nên em muốn nhờ Sơn ca giúp đỡ!
-Ha ha, chỉ việc nhỏ này thôi à? Không có gì, người anh em nói đi, muốn tên đó mất tay hai mất chân hay là tay chân đều mất!
Người trẻ tuổi lập tức cười nói, sắt mặt Thẩm Hạo đột nhiên hiện ra vẻ vui mừng, hắn cắn răng rồi hung hăn nói:
-Tốt nhất là tay chân đều mất!
-Xem ra người này dắc tội với Thẩm công tử không nhẹ, một tay một chân không thành vấn đề, nhưng mà tôi nói trước, tay mười vạn, chân mười lăm vạn, đàn em của tôi không thể làm không công được, tiền Thẩm công tử phải lo đấy!
Người trẻ tuổi không nhịn được lắc đầu, thân thể hai cô gai có chút run lên nhưng nhanh chóng ổn định lại.
-Tiền không thành vấn đề, chỉ cần có thể làm ổn thỏa thì em đồng ý trả năm mươi vạn!
Thẩm Hạo nheo mắt lại nói, trong đầu rất nhanh hiện lên bộ dạng thê thảm của Lý Dương sau khi mất đi một tay một chân, khi nghĩ tới việc này thì hắn rất hưng phấn.
-Tốt, Thẩm công tử đã sảng khoái như vậy thì chúng tôi cũng không có gì để nói, cậu đem địa chỉ và ảnh chụp của hắn đưa cho tôi, ngày mai công tử sẽ được như ý!
Thẩm Hạo lập tức lắc đầu, nói:
-Không cần như phiền toái như vậy, ngài may hắn sẽ đến tham dự Tô Phú đấu giá, đến lúc đó tôi sẽ chỉ cho anh...
Thẩm Hạo biết Lý Dương khẳng định sẽ đi tới hội đấu giá" chỉ cần đi đấú giá là có thể gặp được Lý Dương.
-Hội đấu giá? Thẩm huynh đệ, người đó có thân phận gì? Cậu cũng không thể hại hai huynh đệ tôi đó...
-Người này chỉ là một tên nhà giàu mới nổi, trên tay có chút tiền thôi, mọi người yên tâm, hắn chỉ là một người bình thường, việc này tôi có thể cam đoan!
-Ok, chỉ cần là người bình thường thì không có vấn đề gì, nhưng mà khi có vấn đề, chúng tôi chạy không thoát thì Thẩm công tử cũng chạy không thoát đâu!
Mọi người lại uống thêm vài ly, thỉnh thoảng có tiếng phụ nữ rên rĩ vang lên, dưới ánh đèn mờ ảo, sắc mặt của Thẩm Hạo càng thêm dữ tợn.
Đi dạo một ngày, Lý Dương có thu hoạh rất lớn, khi nghỉ ngơi hắn vẫn cười không khép miệng được.
Trong phố đồ cổ HongKong chỉ cần có nhãn lực thì có thể đào được bảo, không có nhãn lực thì thường xuyên sẽ bị thua thiệt.
Có năng lực đặc thù tất nhiên là Lý Dương sẽ không bị thua thiệt, Lý Dương tổng cộng tìm được hơn mười món đồ cổ không tệ, mấy thứ này cộng lại cũng chỉ tốn bảy vạn. Nếu đem thứ này bán đi thì lời ít nhất cũng được bảy mươi vạn, với việc này Bạch Minh và Mao lão hâm mộ không thôi.
Trần Vi còn nói giỡn với Lý Dương là chỉ cần một món trong số này cũng đủ để làm vật phẩm trong tiết mục của cô rồi, Lý Dương nếu có hứng thú thì cô sẽ tổ chức cho hắn một tiết mục riêng.
Với đề nghị này Lý Dương theo bản năng từ chối, hắn không phải là người thích làm cao nên việc này tốt nhất là quên đi
Thái độ của Lý Dương làm Trần Vi có chút thất vọng nhưng cô cũng không có tức giận, khi vể chỉ cần nói chuyện này cho Tổng biên tập để hắn tìm cách thuyết phục Lý Dương, còn việc có thuyết phục được hay không thì cô không cần quan tâm.
Sáng ngày hôm sau, Lý Dương tới tám giờ mới rời giường, ngày hôm qua quá mức hưng phấn nên hắn ngủ có chút muộn.
Giá trị của những thứ này đối với Lý Dương cũng không cao, hắn mua những thứ này vì hưởng thụ quá trình mà thôi. Những thứ này đều được hắn dùng mắt thường nhìn một lần rồi tiếp tục dùng năng lực đặc thù quan sát thêm lần nữa, quá trình này quả thật đã làm cho Lý Dương say mê.
Nói cách khác, Lý Dương nếu chỉ dùng năng lực đặc thù quan sát những thứ này thì hắn đã có không chỉ mười món đồ cổ, nhưng mà như vậy thì thú vui của việc đào bảo sẽ biến mất hơn nữa hiện tại Lý Dương cũng không thiếu tiền.
Sáng hôm nay tổ chức đấu giá Phỉ Thúy châu báu, lúc trước hắn cũng không có để ý tới việc này nhưng mà viên Kim Cương 36 cara đã làm cho tim hắn đập nhanh hơn nữa năng lực đặc thù cũng tự động xuất hiện, thậm chí có xúc động muốn vương tay nắm lấy nó, vì những điều này Lý Dương đã thay đổi ý định.
Lý Dương rất tò mò với cái vòng cổ này nên quyết định mua nó để đem về nghiên cứu một chút.
Vì thế, Lý Dương cố ý đi lập một tài khoảng năm nghìn vạn đô la HongKong, số tiền này chắc cũng đủ dùng rồi.
Thu thập mọi thứ rồi ra ngoài thì đã chín giờ, Vương Giai Giai và Cố Nhã Tĩnh đều đang ở đại sản khách sạn chờ hắn.
Mao lão và thấy Bạch sáng nay không tham gia hội đấu giá, bọn họ phải đi chuẩn bị một số thứ cho tiết mục, Vương Giai Giai và Cố Nhã Tĩnh không phải người của đài truyền hình nên không cần đi theo nên có dư thời gian đi cùng Lý Dương tới xem hội đấu giá châu báo sẽ như thế nào.
Hội đấu giá tổ chức ở trung tâm triễn lãm HongKong lúc mươi giờ, chín giờ ba mươi là có thể vào cổng, trước khi tham gia Lý Dương còn cố ý tìm thêm 2 thẻ báo giá để cho Vương Giai Giai và Cố Nhã Tĩnh để hai cô có thích cái gì thì cũng có thể mua.
Bốn người nghỉ ngơi một hồi đợi tới chín giờ ba mươi rồi cùng nhau đi tới hội triển lãm, khách sạn nằm gần với khu triển lãm nên việc đi lại cũng khá thuận tiện, không giống bọn người Mao lão, khi đi phải chuẩn bị xe từ trước.
Lú tới trung tâm triển lãm, Lưu Cương đột nhiên quay đầu lại nghi hoặc nhìn năm người đứng nơi xa , cuối cùng mới theo sau bọn người Lý Dương.
Năm người này đều đứng ở góc khuất, Thẩm Hạo là người đứng trong cùng, bón người còn lại là những người cùng uống rượu với hắn hôm qua, sắc mặt của hai người gọi là Sơn ca và Phong ca đều hiện ra sự ngưng trọng.
-Chính là mấy người bọn họ, người mặt áo lam là kẻ thù của em, chỉ cần lấy đi một tay một chân của hắn là được, hai cô gái bên cạnh không nên động vào...
Sau khi chờ bọn người Ký Dương đi khỏi Thậm Hạo mới nói.
-Thẩm công tử, không phải là cậu muốn chúng tôi động thủ ở đây đó chứ?
Sơn ca nói.
-Sao vậy, nơi này không được sao...
Thẩm Hạo nghi ngờ nói một câu.
-Đương nhiên không được. Cậu không xem nơi này là nơi nào à, đây chính là trung tâm triển lãm HongKong, bảo vệ nơi này còn chặt chẽ hơn cả ngân hàng nữa đó, tôi dám đảm bảo chỉ cần chúng ta vừa ra tay thì đã bị bắt rồi...
Sắc mặt Sơn ca rất khó coi, hắn là một tên côn đồ, cũng được xem như là đầu lĩnh, hắn có mấy chục tay chân, lúc bình thường đều chỉ thu phí bãi sống qua ngày mà thôi.
Thẩm Hạo là một tên công tử nhà giàu mà hắn tình cờ quen được, bọn họ đều thích lẫn lộn vào đám công tử ăn chơi như thế này để kiếm lợi, Thẩm Hạo cũng muốn quen với những tên như bọn Sơn ca này, nếu có chuyện gì không tiện làm cũng có thể dùng tiền thuê người khác làm, nói chung là hai bên lợi dụng lẫn nhau mà thôi.
Thẩm Hạo lần này tới HongKong vốn không định tìm Sơn ca nhưng mà Lý Dương ngoài ý muốn xuất hiện đã quấy rầy kế hoạch của hắn, vì trả thù Lý Dương, hắn chủ động tìm tên côn đồ này nên ngày hôm qua không có xuất hiện.
Sơn ca có chút do dự, Phong ca thì dùng sức lắc đầu, công tử nhà giàu đúng là công tử nhà giàu, cái gì cũng không biết, khó trách có thể làm cho kẻ thù chạy vài lần.
Một lát sau Thẩm Hạo cắn răng nói:
-Nếu không thì một hồi em nghĩ biện pháp dụ hắn ra bên ngoài, mọi người ở ngoài động thủ...
-Tốt, như vậy thì không có vấn đề gì, chỉ cần cậu có thể dẫn hắn ra bên này là được, việc còn lại để chúng tôi lo!
Sơn ca lập tức gật đầu, một tay một chân này trị giá năm mươi vạn, số tiền này cũng đủ để bọn họ sống sung sướng một năm.
-Cứ như vậy đi
Thẩm Hạo gật gật đầu, lúc này hắn vì trả thù mà không từ bất cứ thủ đoạn nào, ghen tị và oán hận đã làm hắn điên cuồng.
- Lưu Cương, sao anh đi chậm vậy?
Bên trong hội triển lãm, Lý Dương dùng sức quơ tay về phía Lưu Cương, người luôn theo sát hắn hôm nay không ngờ lại bị bỏ xa như vậy.
-Tôi muốn đi xung quanh nhìn một chút xem có người quen hay không ấy mà...
Lưu Cương lập tức cười nói, lúc nói trong mắt hắn hiện ra một chút nặng nề.
Trong hoàn cảnh mẫn cảm vừa nảy mà bọn người kia vẫn nhìn chầm chầm vào Lý Dương nên hắn đã sớm phát hiện, hắn đi chậm chính vì muốn quan sát một chút, sao khi phát hiện người trốn tránh là Thẩm Hạo thì hắn biết ngay là bọn người này không có ý tốt.
Đi theo phía sau Lý Dương, Lưu Cương sờ sờ người, lần này đi theo Lý Dương đến Hongkong là để mua một thứ quý hiếm cho nên hắn trang bị rất đầy đủ, những người bình thường thì hắn không sợ, hắn chỉ sợ sẽ gặp tình huống ngoài ý muốn mà thôi.
Nhưng mà việc này hắn không định nói với Lý Dương, chỉ cần tự mình đi theo thì hắn tin tưởng không ai có thể làm gì Lý Dương được.
-Người quen, nơi này làm gì có người quen chứ?
Lý Dương cười khẽ lắc lắc đầu, hắn vừa mới nói xong thì từ xa có một giọng nói vang lên:
-Lý Dương...
Lý Dương cừng ngắc đứng yên tại chỗ, vừa mới nói không có người quen không ngờ ngay lập tức gặp được một người, Lưu Cương thấy cảnh này liền quay đầu sang một bên cười trộm.