Mục lục
Siêu Cấp Hoàng Kim Thủ - Tiểu Tiểu Vũ (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:



Sau khi Thẩm Hạo giới thiệu sơ qua một chút, sắc mặt của hội trưởng Nam Dương liền có chút biến đổi. Những hội trưởng các nơi khác đều có vẻ thích thú nhìn hội trưởng Nam Dương như kiểu nhìn thấy kẻ gặp họa.

Trong cuộc đấu ngọc thì việc xuất hiện đồ là ngọc cổ cũng không có gì là bất ngờ, mấy vòng trước cũng đều có xuất hiện ngọc cổ cao cấp, chỉ cần là ngọc thạch, bất kể là ngọc mới hay là ngọc cổ thì đều có thể tham gia đánh giá, nhưng mà đối với việc đánh giá ngọc cổ thì việc quan trọng nhất vẫn là đánh giá chất liệu ngọc, nét điêu khắc chạm trổ còn cần phải có ý nghĩa văn hóa, giá trị của ngọc cổ có thể sẽ được xếp ở sau cùng.

- Chàng trai trẻ tuổi này thật khiêm tốn quá, tác phẩm Hoàng Dương Ngọc này đúng là tác phẩm của Tử Cương đại sư, giá thấp nhất của nó cũng ngót nghét tám triệu, thế này thì đội Nam Dương nguy hiểm rồi.

Trịnh Khải Đạt nói nhỏ với Lý Dương và cả Tư Mã Lâm một câu, Lý Dương lúc này quả thực rất muốn dùng năng lực đặc biệt để quan sát khối Tử Dương Ngọc này, tiếc là khoảng cách quá xa, vượt qua phạm vi quan sát 10m.

Tư Mã Lâm gật gật đầu nói:

- Rất được, quan trọng nhất vẫn là nét điêu khắc, nếu như tác phẩm này quả thật là tác phẩm của Tử Cương đại sư, chức quán quân hôm nay e là phải rơi vào tay của đội Trịnh Châu rồi.

Ngô Hiểu Lỵ nhìn nhìn Tư Mã Lâm, đôi môi hơi giật giật, muốn nói rõ lai lịch tác phẩm này của Thẩm Hạo nhưng cuối cùng cũng lại cho qua.

- Lão Đặng của đội Trịnh Châu là một kẻ nổi tiếng nghiêm khắc, dám để cho một tên trẻ tuổi thế kia đại diện cho đội đoán chắc là phải rất nắm chắc phần thắng rồi.

Trương Vĩ đứng một bên khẽ lắc lắc đầu, dù sao hắn cũng đã hết hẳn hy vọng đoạt giải quán quân rồi, chức quán quân rơi vào tay của đội Trịnh Châu vẫn có cơ hội hơn là rơi vào tay đội Nam Dương. Nam Dương đã năm trận thi đấu liên tiếp đoạt giải quán quân, sớm đã khiến cho các vị hội trưởng khác ghen ăn tức ở, và Trương Vĩ cũng không phải là ngoại lệ.

Vị chủ tịch trên đài, mấy vị giám khảo đối với miếng ngọc cổ này đã đặc biệt đứng lên giám định, Thẩm Hạo đã ngẩng đầu nhìn vị chủ tịch dưới đài, nét mặt hiện lên thần sắc kiêu căng ngạo nghễ, ánh mắt nhìn chằm chằm vào chỗ bọn Lý Dương.

Thời gian để giám đinh khối ngọc cổ này là lâu nhất, chủ yếu chính là giám định coi miếng ngọc cổ này rốt cuộc có phải là Lục Tử Cương đại sư đích thân làm ra không. Nếu như đúng là do Tử Cương đại sư chính tay làm ra, đội Nam Dương cho dù vẫn còn cất giấu bảo bối thì cũng khỏi phải mất công lấy ra nữa, căn bản là không thể nào đọ được với miếng ngọc mã mỡ dê quý giá này.

Sở dĩ mọi người nghĩ như vậy nguyên nhân chính là thân phận của vị Lục Tử Cương này.

Tử Cương là Gia Tĩnh triều Minh, có hàng vạn năm lịch sử, từ nhỏ học kĩ thuật chạm trổ ở Tô Châu, sau khi nổi danh, trên thì Hoàng Thượng, Vương công, dưới thì được các thương gia, không có ai là không truy tìm lùng sục tác phẩm của ông ta. Năm đó, danh tiếng của Lục Tử Cương trong giới ngọc thạch lớn đến nỗi thậm chí còn vượt qua cả danh tiếng của Đường Bá Hổ trong giới thư họa.

Quản lý thủ công nghiệp thời Minh vô cùng nghiêm khắc, có phân chia thành các cấp bậc nghiêm ngặt, dù cho là có thuộc hàng ngũ ‘Bậc thầy’ đi chăng nữa…. Dưới tình hình như vậy, Lục Tử Cương lao vào làm nghề điêu khắc ngọc, được mấy kẻ trí thức coi trọng là khách quý, địa vị vô cùng cao, tay nghề mãi dũa ngọc khéo léo tuyệt vời của hắn khiến cho bọn trí thức như được mở rộng tầm mắt.

Nghe đồn lại rằng Lục Tử Cương thích nhất là thêm tên của ông ta lên trên tác phẩm của chính mình. Hoàng đế Vạn Lịch đã từng hạ mệnh lệnh khiến Lục Tử Cương làm cho ông ta một bình ngọc, nhưng không được phép đề chữ, ghi tên lên trên đó. Lục Tử Cương dựa vào cảm giác của tay và kĩ thuật khắc chìm điêu luyện của mình, ngang nhiên khắc tên của mình vô cùng khéo léo lên trên mép bình, có thể thấy ông ta cũng khá to gan lớn mật.

Nhưng mà lại cũng chính vì cái to gan lớn mật ấy mà đã hại chết ông ta. Có lần Lục Tử Cương khắc tên mình trên đầu rồng, khiến cho Hoàng đế nổi trận lôi đình lôi đầu ông ta ra chém. Còn thủ pháp điêu khắc tuyệt vời của Lục Tử Cương và ‘Dao Côn Ngô’ thế trước đời sau chưa từng có kia cũng theo đó mà thất truyền.

Hiện giờ, trong nhà của rất nhiều điêu khắc gia ở Tô Châu còn bày nhiều đồ giống của Lục Tử Cương. Rất nhiều điêu khắc gia của hai nhà Tô Dương đều kính trọng coi Lục Tử Cương là tổ sư gia, bốn đại danh gia hiện giờ rất nổi tiếng, nhưng so với tổ sư gia thì vẫn là kém xa.

Bởi vì phương pháp của Lục Tử Cương quả thực là tuyệt luân vô thường, người đời sau rất khó có thể bắt chước được, thêm vào đó là những thứ còn sót lại quả thật rất ít, cho nên, rất nhiều người đã nhận định, nếu như miếng ngọc này đúng thật là của Lục Tử Cương thì chức quán quân lần này tuyệt đối rơi vào tay người Trịnh Châu.



Mấy vị chuyên gia có mười mấy phút, cuối cùng mới gật đầu một cái, khuôn mặt các vị hội trưởng bên dưới cũng bắt đầu lộ ra tia cười đểu, chỉ có nét mặt hội trưởng Nam Dương là khó coi nhất.

- Rất khá, đây là một bộ Tử Cương ngọc rất tốt, nét chạm trổ rất phù hợp với phong thái và nét đặc sắc của Tử Cương đại sư, còn lưu lại cả tên, chúng tôi nhất trí nhận định đây là một tác phẩm thật 100%.

Một vị chuyên gia đứng dậy, mang nét mặt đầy cảm xúc nói với mọi người, loại tụ hội kiểu này Hiệp hội ngọc thạch tỉnh Hà Nam đã làm mười mấy năm rồi, nhưng ngọc Tử Cương lại mới là lần đầu tiên xuất hiện.

Chuyên gia đã nói như vậy, xuất hiện tác phẩm điêu khắc của tông sư Tử Cương đại sư, hơn nữa chất ngọc lại là loại ngọc mở dê đẳng cấp nhất, trận đấu ngọc lần này thiết nghĩ chắc chẳng cần phải tiếp tục tổ chức nữa rồi. Trừ phi còn có kẻ nào cho rằng tác phẩm mà hắn đang cầm trên tay còn có thể tốt hơn cả tác phẩm của ông tổ trong làng điêu khắc.

- Đa tạ chuyên gia đã khen thưởng, tuy nhiên để cho công bằng , tôi xin mời lên tiế p một vị chuyên gia lên để nghiệm chứng thêm chút nữa, xin các vị có thể đồng ý cho lời thỉnh cầu nho nhỏ này của tôi.

Trên nét mặt Thẩm Hạo hiện lên vẻ đắc ý, lại lần nữa khom người thật sâu chào các vị chuyên gia, lúc cúi người xuống ánh mắt vẫn không ngừng ngìn chòng chọc vào Lý Dương.

Lý Dương và Ngô Hiểu Lỵ cùng lúc cảm giác được điều không hay, phía bên dưới đều là thành viên của Hiệp hội ngọc thạch, làm quái gì có chuyên gia nào ở đây. Thế nên cái tên Thẩm Hạo này có khả năng nhất là đang nói tới Lý Dương.

Vài vị chuyên gia thoáng nhìn nhau, cuối cùng một vị chuyên gia vừa nãy đã đứng lên nói trước hỏi Thẩm Hạo:

- Chàng trai, vị chuyên gia mà cậu nói tới là vị nào?

Thẩm Hạo hơi ngẩng đầu, hơi nhếch mép, nói:

- Chính là vị ngày hôm qua đã giành được tác phẩm đoạt giải quán quân - ngài Lý Dương, ngài Lý Dương chỉ cần liếc mắt một cái là liền có thể nhìn ra được cao nhân tạo giả ngọc cổ ‘Khấu Nhi gia’

Quả nhiên Thẩm Hạo này đã đem ngay mũi dao sắc nhắm đâm thẳng vào Lý Dương, chính bởi vì biểu hiện hôm qua mà khiến cho giờ phần lớn mọi người đều biết tới Lý Dương. Thẩm Hạo vừa nói xong, xung quanh Lý Dương liền có rất nhiều ánh mắt soi mói tập trung nhìn.

- Là anh ta?

Mấy vị chuyên gia thoáng chút sửng sốt, hôm qua Lý Dương đã để lại cho bọn họ ấn tượng khá sâu sắc, nhắc tới Thẩm Hạo này mọi người đều nghĩ tới chàng trai trẻ tuổi kia, chỉ là tuổi tác có hơi nhỏ một chút, nếu nói anh ta là chuyên gia ngọc cổ gì gì đó thì đúng thật chả có ma nào dám tin.

Nhưng mà Thẩm Hạo nói Lý Dương liếc mắt liền có thể nhìn ra nhân vật làm giả nổi tiếng ‘Khấu Nhi Gia’, mấy vị chuyên gia dù rất nghi ngờ nhưng cũng chưa có nói điều gì, dù cho là bọn họ đi chăng nữa thì cũng chẳng có dám nói bẩn thân liếc mắt liền có thể nhìn ra đồ giả của ‘Khấu nhi gia’, một trong những phương pháp mà có trình độ làm giả khiến cho giới ngọc cổ phải đau đầu nhất.

Người hiểu biết Lý Dương một chút như Tư Mã Lâm và Trịnh Khải Đạt cũng không đừng khẽ gật gật đầu, Lão Hà từng khen ngợi Lý Dương là người có thiên phú nhất mà lão từng gặp, muốn nói Lý Dương thực sự thành chuyên gia ngọc cổ gì gì đó bọn họ cũng chẳng thấy bất ngờ.

Bọn Trương Vĩ và lão Cố thì ngơ ngác nhìn Lý Dương, Lý Dương chẳng phải là mới tiếp xúc chơi ngọc cổ sao, từ lúc nào mà biến thành chuyên gia ngọc cổ vậy.

- Vậy được, mời vị chuyên gia Lý Dương lên trên này coi một chút.

Sau khi mấy vị chuyên gia thảo luận một lúc liền đưa ra quyết định, tuy nhiên theo đó ấn tượng tốt của bọn họ đối với Thẩm Hạo cũng chẳng còn chút nào. Bọn họ đã nghiệm chứng xong độ thật giả của tác phẩm này, vậy mà anh ta vẫn còn gọi tới một kẻ cũng trẻ tuổi không kém tới để kiểm nghiệm, thế chẳng phải là muốn múa rìu qua mắt thợ hay sao. Chẳng qua là trước mặt bao nhiêu người thế này bọn họ cũng không tiện từ chối, nếu từ chối thì chẳng phải sẽ lòi đuôi chuột tâm tư của bọn họ hay sao.



Dưới con mắt chăm chú theo dõi của mọi người, Lý Dương bất đắc dĩ tiến lên bục Chủ tịch. Tên Thẩm Hạo này tuyệt đối là đang nhằm vào mình, Lý Dương cũng không muốn cự tuyệt mà tiến lên. Nếu như mà thực sự từ chối thì thật không biết cái kẻ đầy mưu mô gian xảo này sẽ còn bày ra bao nhiêu chiêu đợi bản thân mình nữa, không bằng cứ bước một trước coi sao, dù sao thì mấy vị chuyên gia cũng đã đánh giá là thật rồi, cho dù hắn ta không có nhìn ra thật giả đi chăng nữa, cứ nói hùa vào là hàng thật, hàng xịn thì cũng chả có ảnh hưởng gì nhiều.

- Ngài Lý, chúng ta lại gặp nhau rồi, không biết ngài đối với tác phẩm của Tử Cương đại sư có ý kiến gì không.

Thấy Lý Dương bước lên, khóe miệng Thẩm Hạo càng sâu, hiện nụ cười một cách nham hiểm, lần trước sau khi nghe thấy Lý Dương nói tới tụ tập ở Nam Dương liền lập tức chuẩn bị, lần này anh ta phải bỏ ra số tiền rất lớn mới có thể mua được tác phẩm ngọc Tử Cương này để nhằm đối phó với Lý Dương, ngã ở chỗ nào thì phải đứng dậy ở chỗ đó, còn đối với cái hoạt động vớ vẩn đấu ngọc gì gì đó thì anh ta căn bản chẳng thèm để tâm.

- Là một tác phẩm rất khá.

Lý Dương cẩn thận nhìn ngọc Tử Cương, biểu hiện rất phù hợp với đặc trưng tác phẩm của Tử Cương đại sư, mang nghệ thuật đặc điểm điển hình của Tử Cương đại sư là ‘Không, Phiêu, Tế’ (khoảng không, phiêu bồng, tinh tế).

Lý Dương lượn một vòng, tự nhiên dùng tới năng lực đặc biệt, mắt của bản thân Lý Dương căn bản không phân được thật giả, sớm đã quen dùng năng lực đặc biệt để giám định đồ vật.

Ngay sau đó, Lý Dương nhẹ nhàng đứng đơ ở đấy, tác phẩm Tử Cương này cũng không hề tồi, đáng tiếc là mặt ngoài chỉ có một tầng lỗ kính màu vàng nhạt, tầng này cho thấy thời gian hình thành miếng ngọc này không quá 60 năm, hay nói cách khác, tác phẩm mà Thẩm Hạo lấy ra lần này cũng là đồ dởm.

Tuy nhiên, xét cho cùng thì miếng ngọc này quả thực là mỡ dê không không tồi chút nào, so với chén Dạ Quang lần trước đúng là có khá khẩm hơn.

Dưới hình nổi trực quan, Lý Dương lập tức thấy hiện lên một số vấn đề nhỏ, chạm trổ tuy rằng tinh xảo vô cùng nhưng so với tác phẩm ngọc Tử Cương thật thực sự vẫn có khoảng cách, đường nét trên thân của mã ngọc vẫn chưa đạt tới sự tương xứng thực sự của ngọc Tử Cương,

Những nơi tinh tế tỉ mỉ so với ngọc Tử Cương vẫn còn chút khác biệt, tuy nhiên những sự khác nhau đó nếu chỉ dùng mắt thường thì rất khó để phân rõ, trừ phi dùng kính lúp cỡ lớn để giám định, thậm chí ngay cả kính lúp bình thường cũng không thể nhìn ra được sự khác biệt, nếu mà Lý Dương không phải quan sát khối lập thể hình nổi đó thì cũng khó mà phát hiện ra được điểm khác biệt.

Điểm quan trọng nhất là người làm giả tác phẩm ngọc Tử Cương với Tử Cương đại sư hình như có tật xấu giống nhau, đều thích khắc tên của mình lại, tên miệng con ngựa này có khắc cẩn thận bốn chữ nhỏ xíu – Chu Diệp phỏng tác.

Sắc mặt Lý Dương có chút kì lạ, cúi đầu nhìn cẩn thận miệng con ngựa kia, chỉ có ở một góc đặc biệt mới có thể dùng mắt để nhìn thấy những dấu vết có chữ viết bên trong đó.


Thẩm Hạo thì lại đang dương dương tự đắc nhìn Lý Dương, Thẩm Hạo chẳng thèm quan tâm hoạt động đấu ngọc gì gì đó, thậm chí cũng chẳng cần quan tâm cái giá cao ngất ngưởng để mua ngọc Tử Cương này, chỉ cần Lý Dương thừa nhận đây là hàng thật, hắn sẽ lợi dụng món đồ này để đả kích lại Lý Dương, báo mối nhục ngày xưa mà mình phải chịu.


- Ngài Lý, thấy thế nào rồi?


Thẩm Hạo hơi nhướn mi, ngẩng đầu hỏi Lý Dương, khóe mắt thì lại nhìn nhìn Ngô Hiểu Lỵ đang đứng bên dưới, miếng ngọc Tử Cương này anh ta thậm chí còn tính làm sính lễ để cầu hôn Ngô Hiểu Lỵ, để chứng minh cho tâm ý của hắn đối với cô ta.


- Thẩm tiên sinh, lời nói thật ngài đừng giận, đồ vật này của ngài, trình độ bắt chước làm nhái cũng thật là quá cao, tôi xém chút cũng bị lừa rồi, nếu như hôm nay số không may mắn chút thì chức quán quân hôm nay sẽ là của ngài rồi.


Lý Dương mỉm cười lắc lắc đầu, chậm rãi nói, lời nói của hắn vừa dứt, toàn bộ hội trường bắt đầu huyên náo, bục Chủ tịch là có micro, lời nói của Lý Dương rõ ràng rành mạch vào từng ngóc ngách trong cái phòng họp này.


-o0o-


:73: :73: Mọi người vào đây (http://4vn/forum/showthread.php?79511--Goi-Cac-Manh-Thuong-Quan-ung-ho-tai-tro-Share-Truyen) ủng hộ để truyện ra nhanh hơn nào :99: :99:

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK