Lý Dương không nói, chỉ ngẩng đầu lên nhìn một chút.
Lưu Cương cũng ngẩng đầu theo không tự nhiên, Sang Dala, các chiến sĩ đó không giải tán mà làm giống như vậy.
Hải Đông, Triệu Khuê đều nhìn vào mắt Triệu Vĩnh, cuối cùng không chịu nỗi ngẩng đâu lên theo, chính Triệu Vĩnh dò xét xung quanh, trong lòng lại hiếu kỳ vô hạn, nhưng nguồn hiếu kỳ này được y mạnh mẽ ngăn chặn.
Nơi phát ra những ánh sáng này, chính là ngay trước mặt.
Kỳ thực lúc vào, mọi người đã phát ra điểm này, nhưng lúc đó sự chú ý của mọi người đều tập trung vào vào vàng xung quanh và các bảo bối khác, không có đặc biệt lưu ý tới.
Cái ngẩng đầu của Lý Dương, cũng làm sự chú ý của mọi người đều tập trung lên trên.
Ở trên, một cái nóc rất lớn, ở giữa nóc là cái chụp bằng đá màu xanh ngọc, nhưng ánh sáng không phải từ trong cái chụp này phát ra.
Những ánh sáng này, giống như từ rất nhiều nơi của cái nóc truyền tới, hơn nữa không giống như ánh sáng của đèn bình thường của chúng ta.
Tất cả mọi người đều nhìn lên, khóe miệng của Lý Dương tắc dần nụ cười.
-Lý tiên sinh, những ánh sáng này rốt cuộc là làm thế nào mà có.
Sang Dala cũng hỏi theo, ánh sáng truyền tới rất kỳ quái, nếu ở trên có nguồn sáng giống như đèn, Lưu Cương cũng sẽ không hỏi câu hỏi lúc này.
Triệu Khuê, Hải Đông quay đầu lại, rất nhiều chiến sỹ đều bắt đầu nhìn Lý Dương.
Chỗ này là manh mối Lý Dương tìm được, thành tựu trong phương diện chơi đồ cổ của Lý Dương ngay cả các chiến sỹ này cũng nghe nói qua, lúc đó các chiến sỹ này đều rất cảm thán.
Một người có thể đạt được thành tựu cao trong hai lĩnh vực, lại còn trẻ như vậy, tuyệt đối là không thể tưởng tượng.
Mà lúc này đây, Lý Dương chính là chuyên gia duy nhất ở chỗ này, chuyên gia có thể cho bọn họ đáp án, sự thật cũng là như vậy, ở trong này không có người này chuyên nghiệp hơn Lý Dương.
Nhưng Lý Dương biết không phải thực sự dựa vào những tri thức, hắn thông qua năng lực đặc biệt, mới phát hiện tất cả những cái này.
-Lưu Cương, còn nhớ không, mục đích của chúng ta đến? Lý Dương mỉm cười liếc nhìn mọi người, hắn không giải thích vấn đề của Sang Dala, lại hỏi Lưu Cương một câu.
-Mục đích?
Lý Dương nao nao, rất nhanh, mắt của Lưu Cương bỗng nhiên đỏ rực, đưa tay lên không:
-Lý Dương, anh nói là.
Phần sau Lưu Cương không nói ra, nhưng ý của y lại rất rõ ràng.
Bọn Triệu Vĩnh, Triệu Khuê đều sửng sốt, trên mặt đều mang nét vui mừng, mục đích của Lý Dương đến đây bọn họ biết rất rõ, tới chỗ này chủ yếu nhất chính là tìm một món bảo bối, một món bảo bối thật sự.
-Lưu Cương tiên sinh, rốt cuộc là xảy ra chuyện gì?
Sang Dala tỏ vẻ có chút hồ đồ, còn có chút sốt ruột, trước đây Lý Dương nói tới chỗ này là tìm bảo bối, không nói cho y biết là tìm bảo bối gì.
Mà trước đó, Sang Dala không có hỏi qua vấn đề này.
-Sang Dala, chuyện này lúc về tôi sẽ giải thích cặn kẽ cho anh biết, Lưu Cương, tôi nghi ngờ bảo bối chúng ta tìm chính là ở trên này, anh có thể đem nó xuống được không?
Lý Dương khoát tay, lần này hắn tới chỗ này,vì là Tùy Hầu Châu, mà nguồn phát ra ánh sang này, cũng là từ trên Tùy Hầu Châu.
Những cái này, không phải Lý Dương dùng năng lực đặc biệt nhìn thấy, mà là hắn đoán ra.
Dưới năng lực đặc biệt, Lý Dương không có phát hiện ra những ánh sáng trắng trong huyệt mộ này, bằng không hắn cũng không bị kinh ngạc giống như bọn Triệu Vĩnh, hình lập thể có thể quan sát được chất lỏng và chất rắn, nhưng ánh sáng thì không thể được.
Sở dĩ hắn đoán là Tùy Hầu Châu, vì trong nóc phía trên, đặt một hạt châu.
Một hạt châu có ánh sáng màu trắng rất lớn, đường kính hơn hai tấc, ngoại trừ cái đó ra phía trên không có đồ vật gì khác, phía dưới của hạt châu là một số thủy tinh trong suốt được sắp xếp không theo quy tắc, những hạt thủy tinh này từ phía dưới nhìn thấy, là trang sức của nóc trần, không ai có thể nhìn ra thủy tinh này còn có tác dụng khác.
-Không thành vấn đề, anh Lý!
Lưu Cương ngẩng đầu nhìn lên trên, nói với giọng vui mừng.
Nóc trần rất cao, trong đây không có thang, nhưng cái này không làm khó được những bộ đội đặc chủng như bọn họ, Hải Đông và Lý Nhị ở dưới chắp lại, Lưu Cương leo lên.
Lưu Cương đứng lên vai Lý Nhị, đầu đã chạm vào trên nóc.
Chỉ thoáng một cái, mắt của Lưu Cương mở trừng ra, so với lúc nãy đi vào còn càng kinh ngạc hơn.
-Lưu Cương, anh làm gì vậy?
Hải Đông ở dưới đột nhiên gọi, Lưu Cương đang đứng thất thố ở trên không động đậy, Hải Đông ở dưới cùng nhất cũng có chút chịu không nổi.
Mặc dù nói thế nào, hai người ở trên công lại cũng hơn ba trăm cân, y chịu một chút không thành vấn đề, thời gian dài nhất định sẽ rất mệt.
-Tôi không sao, lập tức xuống liền.
Lưu Cương liền lên tiếng, y hít một hơi thật sâu, làm Hải Đông ở dưới hơi loạng choạng một chút, sao đó vươn thẳng tay ra.
Tất cả mọi người đều vươn cổ nhìn theo, tay của Lưu Cương từ từ thu trở lại, nhìn thấy món đồ trên tay Lưu Cương, miệng của tất cả mọi người đều mở rộng ra.
Trên tay Lưu Cương, đang cầm một hạt châu trắng hình tròn còn lớn hơn quả trứng gà, trên bạch châu, phát ra ánh sáng nhu hòa, vừa nhìn vô cùng phiêu nhuyễn, mỹ lệ.
Lưu Cương nhảy xuống từ trên người của Lý Nhị, chậm rãi đem hạt châu này đưa cho Lý Dương, lúc đưa cho Lý Dương, mắt của y còn nhìn chằm chằm vào bạch châu.
Xung quanh Lý Dương, cơ hồ ánh sáng càng sáng càng trắng.
-Dạ Minh Châu, đây chính là Dạ Minh Châu?
Sang Dala cố sức nuốt nước bọt vào trong, hỏi nhỏ một câu, nếu trước đây y nhìn thấy hạt châu này, không biết sẽ sảng khoái vứt bỏ bảo tàng này không.
Hạt châu này, sức hấp dẫn làm cho người ta có thể chết vì nó.
-Không sai, đây chính là một viên Dạ Minh Châu, tên của nó gọi là Tùy Hầu Châu.
Lý Dương cũng nhìn chằm chằm vào bạch châu trước mặt, trong hình lập thể hắn đã nhìn thấy hạt châu này rồi, nhưng so với chính mắt nhìn thấy hoàn toàn là hai loại cảm giác, đặc biệt là ánh sáng trên hạt châu không phải là ánh sáng trắng chói chang, làm cho người xem có một loại cảm giác thích thú.
-Tùy Hầu Châu?
Sang Dala ngơ ngác lặp lại một lần nữa, y đối với lịch sử Trung Quốc không hiểu nhiều như vậy, nếu nói về Tần Thủy Hoàng y còn hiểu một chút, nói về Hòa Thị Bích y cũng có thể lý giải được một ít, nhưng nói tới Tùy Hầu Châu, y thật một chút cũng không biết.
-Tùy Hầu chí bảo, Tùy Hầu Châu!
Lý Dương gật đầu nặng nề, trong giây phút tận mắt nhìn thấy hạt châu này, hắn đã kết luận, đây chính là Tùy Châu chí bảo trong truyền thuyết.
Đây là trên lịch sử Trung Hoa, đại diện cho tất cả châu báo, thần khí nổi danh của Hòa Thị Bích, Tùy Hầu Châu.
Hơn nữa, hạt châu này, trên lịch sử rất nhiều ghi chép đều rất tương xứng với Tùy Hầu Châu.
Tương truyền, Tùy Hầu Châu là vật phẩm của con rắn lớn vì báo ân nên tặng cho Tùy Hầu, màu thuần trắng, ban đêm có thể phát sáng, bản thân vốn là một viên Dạ Minh Châu, Dạ Minh Châu có thể phát ra ánh sáng khắp cả căn phòng.
Kích thước của Tùy Hầu Châu có chút không giống với truyền thuyết.
Nghe đồn Tùy Hầu Châu đường kính chỉ có một tấc, còn nhỏ hơn so với quả trứng gà, điểm này so với Tùy Hầu Châu trước mặt là không phù hợp, nhưng điều này rất dễ giải thích, bảo bối này người tận mắt nhìn thấy nhất định không nhiều, phần lớn đều là đồn đại.
Mọi người có thể biết công hiệu thần kỳ của Tùy Hầu Châu chính là đã rất tốt rồi, không thể tận mắt nhìn thấy kích thước của Tùy Hầu Châu.
-Thật đẹp!
Sang Dala nhịn không nỗi khen một câu, y sinh ra trong hào môn, đồ tốt thấy qua cũng không ít, nhưng Tùy Hầu Châu trước mặt còn làm y phải thất thái, bảo bối tốt như vậy, trước đây y đừng nói thấy rồi, nghe cũng chưa nghe tới.
-Tương truyền, cung A Bàng có một điện chầu hàng đêm phát sáng, toàn là ánh sáng nhu hòa, buổi tối Tần Thủy Hoàng thường đến đại điện, Tần Thủy Hoàng còn hạ lệnh, ngoại trừ cận vệ ra bất cứ ai cũng không được tới gần đại điện này, ai vi phạm sẽ giết chết không tha, bây giờ xem ra, trong đại điện đó phải chính là Tùy Hầu Châu rồi!
Triệu Vĩnh đột nhiên hỏi một câu rất chậm, sau khi vào đây, Triệu Vĩnh rất ít nói, bình thường y cũng không chủ động nói đến chuyện khác.
Lý Dương kinh ngạc liếc nhìn y, rồi gật đầu:
-Tin tức này tôi cũng có nghe nói qua, ngoại trừ Tùy Hầu Châu ra, cái khác e rằng đều không làm được.
Lý Dương rất tán thành câu nói của Triệu Vĩnh, đang lúc đó, ngọn đèn cũng không phải là ánh sáng màu trắng, đồ có thể phát ra ánh sáng màu trắng không nhiều, có ánh sáng nhu hòa lại càng ít.
Hơn nữa Tùy Hầu Châu quả thật lọt vào tay Tần Thủy Hoàng, Tần Thủy Hoàng đem nó đặt vào cung A Bàng cũng là chuyện bình thường.
Sang Dala quay đầu lại, hỏi một câu rất ngưỡng mộ:
-Lý tiên sinh, đây chính là bảo bối anh muốn tìm sao?
-Phải!
Lý Dương gật đầu thừa nhận.
Đối thoại của hắn và Lưu Cương lúc nãy đã nói rất rõ, vả lại đây cũng thừa nhận cũng không có gì là không tốt, lần này hắn tới chỗ này, mục đích lớn nhất chính là Tùy Hầu Châu.
Về phần những vàng bạc đó, là thu hoạch bất ngờ, số vàng bạc này Lý Dương thật sự không đặc biệt xem trọng, nhưng dù sao cũng là một khối tài sản lớn, có số tiền này, Lý Dương có thể làm được rất nhiều chuyện.
-Tôi có thể xem thử không?
Sang Dala nhìn Lý Dương, rồi hỏi một câu, trong ngữ khí của y cơ hồ có chút thành khẩn, còn trong mắt của y, cũng rất trong suốt.
Sau khi ra quyết định vừa rồi, y đối với bất cứ món đồ ở chỗ này không có cách nghĩ khác, chỉ là hạt châu này quả thật rất xinh đẹp, bất cứ ai nhìn thấy, đều muốn cầm trên tay xem thử.
-Đương nhiên là có thể, hạt châu này là chúng ta tìm được mà!
Lý Dương mỉm cười chìa tay ra, Sang Dala lại vui mừng đón lấy, thưởng thức tỉ mỉ.
Các chiến sĩ phía sau y đều cố ngẩng đầu theo, nhìn vào trên tay của Sang Dala.
Bọn Triệu Vĩnh và Lưu Cương cũng gật đầu yên lặng, tính kỷ luật của các chiến sĩ này rất cao, trước khi Sang Dala không có ra lệnh giải tán, bất cứ ai cũng không được làm loạn.
-Đẹp, thật là đẹp, Sang Dala cầm hạt châu, luôn miệng ríu rít.
Tùy Hầu Châu, Hòa Thị Bích, hai món bảo bối này chính là đại diện cấp đỉnh trong ngọc thạch châu báo lịch sử Trung Hoa, thần khí thế này, tuyệt đối có thể làm hấp dẫn mọi người.
Trong bọn họ không có phụ nữ, nếu có, Tùy Hầu Châu sẽ không được yên rồi.
-Để mọi người cùng xem nhé!
Các chiến sĩ ở phía sau Sang Dala mặc dù không có lên tiếng, nhưng trong mắt mọi người đều có mang một vẻ khát vọng rất nồng đậm, Triệu Vĩnh và Hải Đông cũng giống như vậy, bảo bối như vậy, không ai không muốn chân chính sờ một chút.
-Được!
Sang Dala lập tức lên tiếng, các chiến sĩ sau lưng hắn đều tỏ ra rất vui mùng, có người còn nhìn Lý Dương cảm động, đây là bảo bối của Lý Dương, khi tìm được bảo bôi thế này, Lý Dương còn không quên bọn họ, để để bọn họ cảm động rồi.