- May mắn mà thôi.
Lý Dương nhếch miệng cười, lúc ở Lâm thị hắn phát hiện bí mật của kiếm Thừa Ảnh, hắn cũng hơi giật mình, nhưng lúc đó trong trang viên quá lộn xộn, không ai thấy có biểu hiện gì lạ, bây giờ bí mật đã bị phanh phui, không nhất thiết phải kiên trì rụt rè nữa.
Một lần thu được hai chiến lợi phẩm, trong lòng bất cứ ai cũng vô cùng phấn khởi và hài lòng.
- May mắn mà thôi, anh may mắn như vậy, chia cho tôi một chút đi, tôi cũng không cần mỗi ngày làm việc ở cái bảo tàng này.
Bạch Minh than vãng nói, lần này không có ai cười Bạch Minh, trong lòng mỗi người đều đang suy nghĩ giống như Bạch Minh, Lý Dương may mắn như vậy, không ai không đố kỵ.
Thân phận của kiếm Hàm Quang hoàn toàn xác định rồi, câu chuyện truyền thuyết cũng là thật, bây giờ phải tìm cách đem hai chiếc đồng khí này trở về nước.
Đồ như vậy nếu loạt vào tay, thì sẽ không để nó có cơ hội thoát khỏi tay mình.
Lúc này, Lý Dương muốn nói là đem hai món thần khí này đánh cược với người khác, trước mắt các chuyên gia này mà tính toán như vậy không chừng tất cả sẽ phản đối hoàn toàn, tuyệt đối không đồng ý.
Bọn họ lại không có lòng tin tuyệt đối vào Lý Dương, món bảo bối này thuộc về Lý Dương là thật, nhưng cũng là của toàn thể dân tộc Trung Hoa, đây là vật đặc biệt quý báu của văn minh Trung Hoa, tài sản của Trung Hoa.
Đương nhiên rồi, Lý Dương hắn cũng sẽ không làm như vậy, càng không cần phải làm như vậy.
Thần khí này chỉ có sức hấp dẫn tuyệt đối với người Trung Quốc, đối với người nước ngoài nó chỉ là món báo vật rất tốt, món đồ hiếm lạ, hai thần khí này có nhiều tác dùng, cũng không bằng kiếm Thiên Tùng Vân trong tay hắn.
Kiếm Thiên Tùng Vân, hiện tại giống như là miếng mồi lớn, rất hấp dẫn người Nhật Bản.
Chỉ trong thời gian mấy ngày, kiếm Thiên Tùng Vân đã dẫn Lý Dương tới mấy bức họa cổ, trong đó có hai mặt vẽ cấp đỉnh như vậy, còn có hai mươi chiếc chí bảo, bên trong còn có rất nhiều quốc bảo đỉnh cấp.
Nhưng thu hoạch lớn nhất, vẫn là đôi kiếm Loan Sinh, Thừa Ảnh và Hàm Quang, hai món này là một trong mười đại thần khí, một món là kiếm cổ thần bí nhất trong truyền thuyết, một món là tạo hóa của trời đất.
Bây giời, kiếm Thiên Tùng Vân đã không thể nói là miếng mồi nữa, ngược lại là phúc tinh của Lý Dương.
Đối với sự sắc bén của kiếm Hàm Quang, không ai có nghi kỵ gì, bàn trà chính là vật phẩm thí nghiệm tốt nhất, mọi người nhìn lưu luyến không nỡ hai thanh kiếm Thừa Ảnh và Hàm Quang đang trong tay Lý Dương, liên tục khen ngợi món bảo vật trên tay của hắn.
Mỗi món bảo bối thắng được của ngày hôm nay đều làm cho người ta cảm thấy không nỡ.
Mười hai món bảo bối, một chuyên gia đang chầm chậm tuyên bố từng món bảo bối, những chuyên gia này đều có thể quan sát trên tay, cái này đối với bọn họ mà nói là chuyện hài lòng nhất và vui nhất.
Lý Dương lẳng lặng tìm Lâm Bá Văn, mời y chuẩn bị ăn khuya, nội trong thời gian ngắn các lão tiền bối vẫn sẽ không đi, bây giờ cũng muộn rồi, đợi sau khi bọn họ thưởng thức xong, đúng lúc có thể ăn chút gì, cho đầy cái bao tử.
Lưu Cương và Triệu Khuê đứng một bên trong căn phòng, hôm nay Lý Dương không đi, vẫn ở đây, cửa nhất định phải làm xong.
Trong căn phòng hiện giờ đang ở, không phải chỉ có một mình Lý Dương.
Thời gian chầm chậm trôi qua, đã hơn mười hai giờ đêm, các chuyên gia mới kiệt sức, toàn bộ đều đứng lên.
Trên mặt các chuyên gia đều tỏ ra hài lòng, mười hai món bảo bối này, không hổ là thiên hoàng Nhật Bản nhọc tâm chuẩn bị, đổi lại là người khác e rằng muốn lấy cũng không lấy được, mười hai món bảo bối này bao gồm rất nhiều loại, ngoại trừ ba cái đó ra, còn có mấy cái khác đều là bảo bối cấp quốc gia.
Trong lòng của Hoàng lão, chén trà Thiên Mục đó chắc chắn là quan trọng, cho dù không phải là thần khí, cũng không khác với thần khí là mấy.
Một món đồ sứ, không khác biệt nhau, có thể biến ra những màu sắc và trạng thái không giống nhau, so với chén trà Thiên Mục càng thần kỳ hơn.
Nhưng khi nghĩ đến bát trường sinh, Hoàng lão lại nản lòng.
Bức tranh rất sống động, nhẹ như tiên nữ nhảy múa, quả thật không phải bát trà chỉ có thể thay đổi màu sắc trạng thái, đó mới là cái cái vô hồn của thời gian, đồng khí thật.
Thần khí như vậy, tại sao mình không có một cái, chỉ cần có một cái cũng được.
Hoàng Lão lại quay đầu nhìn Lý Dương, thầm nghĩ trong lòng, quả thật rất nhiều người và cả lão đều có cùng cách nghĩ giống như vậy, lúc này, Hoàng lão cảm thấy vô cùng đố kỵ với Hà lão, trò giỏi hơn thầy, không ai không hy vọng có đệ tử như vậy, đây là một vinh quang rất lớn.
Lý Dương lại không biết suy nghĩ của Hoàng lão lúc này, đang lớn tiếng cười ha hả với mọi người bắt chuyện, mời mọi người ăn khuya, người bên ngoài đưa đến canh hạt sen ngân nhĩ, còn có một ít bánh ngọt.
Loại bánh ngọt này có vị hơi ngọt, rất thích hợp cho người già ăn khuya, không hề gây bệnh tiểu đường.
Lòng vòng cho đến một giờ sáng, các chuyên gia mới về phòng nghĩ ngơi.
Sáu vệ sĩ của Lý Dương và Lưu Cương vừa đến tối thì không thể nào yên tâm ngủ, bảo bối nhiều như vậy đều để trong tủ sắt trong căn phòng, bọn họ phải có trách nhiệm bảo vệ.
Phải biết sau khi Lý Dương có hai thần khí, phó đoàn đại biểu như Lâm Phong càng không dám có bất cứ gì chậm trễ, lại gia tăng lực lượng bảo vệ bên cạnh Lý Dương, tất cả những cái này, đều không phải là Lý Dương biết rồi.
Trung tâm hội triển lãm quốc tế, buổi trưa tất cả các chuyên gia đều có mặt đông đủ, rất nhiều người gặp nhau đều chào nhau hỏi chuyện, hôm nay là ngày thứ sáu của toàn thể hoạt động, cũng là lúc giám định một số bảo bối có tranh luận.
Lần hoạt động này, tổng cộng có bốn mươi ba món bảo bối xuất hiện tranh luận, trong này không bao gồm ban tổ chức cố ý lấy ra ba mươi món đồ sưu tầm để làm mẫu.
Cái gọi là xuất hiện tranh luận, chính là có người cho rằng bảo bối là thật, có người cho rằng bảo bối là giả, bảo bối toàn là màu đỏ, hoặc toàn là màu đen, sẽ không xuất hiện ở chỗ này.
Bảo bối như vậy phải giám định phức tạp, để chúng có một kết luận cuối cùng.
Bốn mươi ba món, so với hoạt động lần này khoảng hơn bảy trăm món bảo bối, nhưng hoạt động lần này có nhiều món đồ sưu tầm nổi tiếng, phần lớn phải là các nhà giám định nổi tiếng, cũng có thể nói đều là chuyên gì.
Bốn mươi món bảo bối này, sẽ không hoàn toàn đều là phẩm chất, nhưng phần lớn nhất định là chạy không khỏi, cho dù chỉ có ba mươi món phẩm chất, cũng là một con số kinh khủng, có thể lừa được phẩm chất của chuyên gia tuyệt đối phải là hàng giả cao cấp trong những hàng giả cao cấp.
Giám định vào buổi chiều, không phải tất cả các chuyên gia đều đến tham gia.
Giám định lần này chủ yếu là nhắm vào phần bảo bối tranh luận, chuyên gia áp dụng hình thức tự nguyện, không muốn đến thì có thể nghỉ ngơi, cho nên buổi chiều các chuyên gia đến chỉ có hơn ba trăm vị, ít hơn gần phân nữa.
Phác Nguyên Sinh, Thanh Mộc Vị Ương cũng chưa xuất hiện.
Nhưng thật ra các đoàn đại biểu chuyên gia Trung Quốc, dưới sự dẫn dắt của Lý Dương đều đã có mặt, đều này là cho Lâm Lang có một sự cảm kích.
Người chủ trì vẫn là vị lúc đầu, hôm này không trực tiếp ở hiện trường, cũng không có người của đài truyền hình, làm cho mọi người không ít lơi lỏng, sau khi người chủ trì bước lên đài, còn có không ít người vẫn còn đang cười nói bàn tán với nhau.
Đợi sau khi người chủ trì nói xong, chỗ này mới từ từ im lặng.
Gần hai trăm vị chuyên gia không đến, nhưng tổng số người hôm nay so với mấy ngày trước lại ít hơn gần phân nữa, bởi vì hôm nay chỉ là bảo bối có tranh luận, rất nhiều chuyên gia đều không mang theo đồ tùy thân, cho họ một ngày nghỉ ngơi, để cho bọn ở đi chơi đây đó nhiều một chút.
Hội trường có thể chứa một ngàn người, bỗng nhiên thiếu đi phân nữa, làm cho nơi này có cảm giác trống vắng khoáng đãng.
Món bảo bối đầu tiên thực hiện kiểm định phức tạm được mang ra, đây là tấm khiên thời trung cổ Châu Âu dài hơn nữa thước, là một món bảo bối đến từ Bồ Đào Nha, tấm khiên này rất lớn, hơn nữa là tấm khiên mạ bạc rất hiếm, là một tác phẩm nghệ thuật rất quý giá.
Ở cổ đại, có được tấm khiên mạ bạc là chuyện không dễ, theo Calle giới thiệu, đây là một phần thưởng cho vị tướng quân sau khi thắng trận, quốc vương đặc ý ban thưởng là bảo bối, ngày nay mạ bạc của tấm khiên này gần như bạc màu, nhưng vẫn cùng lại một chút ít.
Cái khiên này, Lý Dương vẫn có chút ấn tượng, là bảo bối xuất hiện kiểm định ngày thứ hai.
Mặt tấm khiên này chỉ có một lớp màu vàng, đồ phỏng chế không hơn không kém, lúc này không ít người nhận ra là đồ phỏng chế, lúc kiểm định hầu như có gần trăm người đều lựa chọn là đèn đen.
Không mấy phút, người chủ trì tuyên bố kết quả giám định
Lúc kiểm định phức tạp, sau khi dùng công nghệ xác định thành phần mạ bạc, lớp bạc trong này hình thành không tới năm mươi năm, mà bản chất của tấm khiên, cũng không phải là cổ đại.
Tuyên bố kết quả này, tấm khiên này cũng không có gì để tranh luận thêm.
Rất nhiều chuyên gia đều không xem trọng giám định khoa học kỹ thuật, cũng không thích phương pháp giám định kỹ thuật này, nhưng không thể không nói, khoa học có lúc có thể làm ra những chuyện mà ít ai làm được.
Đương nhiên, chuyện gì cũng không thể quơ đũa cả nắm khoa học cũng có những chỗ mà nó không làm được, bổ sung bù đắp nhau mới là quan trọng.
Mấy món sau đó, đều có những tranh luận, nhưng theo một số xuất hiện của chứng cứ, từ từ đều thống nhất cái nhìn, năm món bảo bối xuất hiện trước mặt, đều là đồ giả.
Đến món bảo bối thứ sáu, mới có một món là thật, cũng xem như không uổng phí.
Càng về sau, tranh luận càng kịch liệt, đặc biệt chỉ có một số ít người giám định cho rằng những món bảo bối đó là đồ giả, có vài món ngài Hawes, anh em Jose và Lý Dương tranh luận, từng món từng món đều đưa ra chứng cứ của những phẩm chất này để bốn người đề không thể không vất vả tiến hành kiểm định bảo bối tranh luận, và hầu như những món này đều là thật.
Giảm định buổi chiều được tiến hành hơi chậm một chút, tới hơn bảy giờ mới kết thúc, bốn mươi ba món bảo bối này cuối cùng cũng có kết luận, trong đó có bảy món là đồ thật, có thể ngày mai sẽ lấy ra triễn lãm.
Ba mươi bốn món còn lại, rất tiếc có kết luận là đều đồ giả.
Đợi sau khi tất cả giám định kết thúc, mọi người mới phát hiện, giám định của ba mươi món bảo bối này. Lý Dương, ngài Hawes và ý kiến của anh em Jose đều là đúng, cũng chính là nói, hoạt động lần này, bốn người bọn họ chân chính không có ai giám định sai.
Mặc dù mọi người đã chuẩn bị tâm lý, lúc biết được kết quả này vẫn có chút kinh ngạc.