Mục lục
Siêu Cấp Hoàng Kim Thủ - Tiểu Tiểu Vũ (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:



Lô đồ gốm màu này thực sự không tồi.

Hai mươi triệu mua được, không thể là trúng lớn, nhưng cũng tuyệt đối không đắt, hơn nữa mua lô đồ gốm này, trong lòng Lý Dương không có bất kỳ suy nghĩ không thoải mái khác.

Những đồ gốm này, chính là hàng hóa thương nhân phương Tây năm đó từ trong nước nhập khẩu đi, là hàng hóa giao dịch xuất đi, cũng là một chứng cứ văn minh Trung Hoa với thế giới.

Đồ gốm như vậy, mất thêm nhiều tiền nữa để mua cũng bình thường, vì đây là thứ đồ người ta năm đó chân chính mua từ ngươi, là hàng hóa giao dịch xuất đi bình thường, giống như các hàng hóa hiện nay xuất khẩu ra nước ngoài.

Tác phẩm nghệ thuật như thế về bản chất hoàn toàn khác hẳn các bảo vật bị cướp giật đi.

Bản chất không giống nhau, mua được cũng có vẻ thoải mái rất nhiều.

Thu được lô đồ gốm này, tâm lý cũng hoàn toàn thoải mái, Lý Dương dứt khoát trực tiếp thi triển năng lực đặc biệt.

Trước đây, Lý Dương luôn luôn không sử dụng năng lực đặc biệt, các đồ gốm sứ không cần dùng năng lực đặc biệt để tiến hành nghiệm chứng, mắt thường cũng có thể nhìn ra thật giả, như trình độ của Lý Dương hiện nay, cho dù không có năng lực đặc biệt cũng không đứng sau Bạch Minh.

Hình ảnh lập thể mở ra, tất cả mọi thứ trong phạm vi 50m đều được chụp vào bên trong.

Cửa tiệm chỉ dài khoảng hai mươi mét, rộng hơn 10m, đây còn là diện tích xây dựng, tuy nhiên diện tích như thế ở phố lớn Solane cũng không nhỏ.

Trong 50 m, toàn bộ cửa tiệm của Charles đều bị chụp vào trong đó, bao gồm mấy cửa hàng xung quanh.

Trong hình ảnh có rất nhiều đồ đều mang theo vòng sáng nhiều tầng, thậm chí có những đồ vòng sáng màu vàng đậm và màu cam, tỏ rõ các đồ này thực sự có một lịch sử nhất định, là đồ cổ thực sự.

Cửa hàng trên phố lớn Solane, rất nhiều đồ còn có bảo đảm.

Chỉ lướt qua, Lý Dương như vô ý thức, chuẩn bị quét sạch các đồ khác, chăm chú đi thưởng thức hơn bốn mươi đồ gốm màu trước mắt này.

Công ty đấu giá Lợi Đạt trên lĩnh vực đấu giá đồ gốm sứ, có bình gốm tám cạnh thời Ung Chính đã bán một triệu hai, còn là ở Bắc Kinh đấu giá, đồ gốm này chính Lý Xán đích thân lấy ra để khoe với Lý Dương.

Sau đó Lý Dương đến công ty đấu giá từng thấy hai đồ gốm màu cuối đời Thanh, các thời kì đều giống như trước mắt đều có đồ gốm màu, lần này hắn thực sự lần đầu tiên nhìn thấy.

Cho nên hắn mới mở hình ảnh lập thể, muốn cố gắng thưởng thức một lúc.

Chính trong tích tắc khép năng lực đặc biệt đó, một bức tranh sơn dầu nước ngoài thế kỷ XVII trên tủ thư họa đã làm cho Lý Dương chú ý.

Bức tranh sơn dầu này thuộc thế kỷ XVII, nhưng thế kỷ XIX lần nữa được chỉnh sửa, lúc chỉnh sửa vẫn giữ được phong cách thế kỷ XVII.

Tuy nhiên, điều đó không phải là trọng điểm, thực sự hấp dẫn Lý Dương, là bức tranh sơn dầu khác kẹp giấu trong bức họa này.

Bức họa được che giấu, căn cứ vòng sáng để suy luận đại khái là khoảng thời gian cuối thế kỷ XV đến đầu thế kỷ XVI, sếp lại sau mấy lần, bày phẳng bên trong bức họa sơn dầu này.

Tranh giấu tranh, khiến cho Lý Dương vốn ban đầu muốn bỏ qua không kìm nổi quan tâm thêm một lúc.

Chỉ nhìn nhiều hơn một cái, con tim của Lý Dương như đập loạn nhịp, lúc này Lý Dương hoàn toàn không nhìn rõ nội dung cụ thể của bức họa gấp này, nhưng cảm giác đó rất mãnh liệt.

Điều này làm cho lông mày của hắn không kìm nổi nhíu lại.

Bức tranh gấp xếp, dưới hình ảnh lập thể không thể nhìn rõ nội dung trong bức tranh cần tiến hành phân tích, mới có thể thực sự nhìn được nội dung của bức tranh này.

Lý Dương từ từ quay đầu lại, mắt vẫn như trước đang nhìn lô đồ gốm màu vừa mua được trước mắt, trong đầu nhanh chóng chuyển động, không ngừng phân tích bức họa bị gấp, lần nữa tiến hành tổ hợp trong hình ảnh lập thể.



Tổ hợp càng nhiều, trong lòng Lý Dương càng kinh ngạc sau khi tổ hợp toàn bộ bức họa này, mắt Lý Dương căng lên, hắn vội vàng cúi đầu xuống, cầm lên một món đồ gốm màu thời Quang Tự, giả bộ thưởng thức kỹ lưỡng.

Lý Dương hẳn là không che giấu được sự kinh ngạc trong nội tâm lúc này.

Đây là một bức tranh, một bức tranh sơn dầu chừng ba bốn m2, không được coi là lớn, tuy nhiên lớn hơn rất nhiều lần so với bức tranh sơn dầu bên ngoài, nếu không thì cũng sẽ không gấp giữ lại bên trong.

Đây đều không phải là trọng điểm.

Đây là bức “ Bữa tiệc cuối cùng- Jesu và 12 môn đồ”.

“ Bữa tiệc cuối cùng- Jesu và 12 môn đồ”, rất nhiều họa sĩ đều vẽ bức tranh này, gần như mỗi một họa sĩ tôn giáo đều vẽ qua bức tranh này, đây là bức tranh tôn giáo đích thực, tuy nhiên, nếu nói người nổi danh nhất của bức tranh này chính là bức tranh của họa sĩ đứng đầu Leona De Vinci.

“ Bữa tiệc cuối cùng- Jesu và 12 môn đồ” của De Vinci dường như trở thành một đại biểu trong đó.

Bức tranh này cũng là bức bích họa của De Vinci, ông trực tiếp vẽ ở trên một vách tường của tu viện Milan, khiến người ta vô cùng tiếc nuối chính là, bức tranh này vì các nguyên nhân chiến loạn và các nguyên nhân khác đã bị hủy hoại rất nhiều, từng được phục chế dài đến tám năm, nhưng cũng khiến người ta không thể vừa lòng.

Nghe nói, bức tranh “ Bữa tiệc cuối cùng- Jesu và 12 môn đồ” sau khi hoàn thành tương đối kinh người, là tác phẩm của tông sư De Vinci, căn bản không phải là tác phẩm của người đời sau có thể phục chế.

Cũng có người nói, bức bích họa này sớm bị người khác đánh cắp rồi, sau đó lưu lại ở chỗ cũ chỉ là tác phẩm mô phỏng, vì có chênh lệch nhất định với bức tranh gốc, cho nên mói không thể tiến hành khôi phục.

Cho dù nói thế nào, bức bích họa này đã biến mất trong tầm mắt của mọi người, hiện nay mọi cái nhìn thấy được, là đã trải qua phục chế rất nhiều, thậm chí nói tác phẩm lần nữa được vẽ lại, đã không còn hàm súc ban đầu.

Lý Dương phân giải, lần nữa tái hợp bức tranh này, chính là “ Bữa tiệc cuối cùng- Jesu và 12 môn đồ”.

Đây nhất định không phải là bức bích họa kia, bích họa quá lớn, vẽ ở trên tường cũng không thể giấu trong một bức tranh sơn dầu nhỏ dài khoảng 30cm.

Bức tranh này không lưu danh, nhưng làm cho Lý Dương cảm thấy không tương đồng.

Mỗi người trong tranh đều vẽ sinh động khác thường, cho dù là dưới hình ảnh lập thể, họ đều như đang sống vậy.

Loại sống động này, có chưa sống động linh tính, cảm thấy căn bản không giống nhau.

Trong lòng Lý Dương hơi suy nghĩ một lúc, hắn thử phân chia, đồng thời điều khiển riêng các nhân vật trong tranh, để họ từ từ chuyển động, sau đó, đồng tử của Lý Dương lại tăng lên không ít.

Hình ảnh lập thể, mọi người Lý Dương điều khiển thật sự di chuyển, hỉ nộ ái ố trên mặt đều vô cùng phong phú, tất nhiên, khiến Lý Dương như thật sự ở trong bức họa.

Điều nay cũng khiến cho con tim của Lý Dương đập nhanh hơn, cố nén lòng mình, không đi đóng hình ảnh lập thể.

Lúc các nhân vật được hắn điều khiển thực sự sống động, Lý Dương theo bản năng muốn đóng năng lực đặc biệt, chỉ là tích tắc đóng lại đó hắn tỉnh táo, ngăn mình lại.

“ Bữa tiệc cuối cùng- Jesu và 12 môn đồ”, bức tranh chính là câu chuyện Judas phản bội Jesu, ở Châu Âu câu chuyện này có thể nghe tường tận.

Trong bức tranh có chủ nhân Jesu và mười hai đồ đệ, vẻ mặt của mỗi một môn đồ đều không giống nhau, lúc nhìn chỉnh thể không có gì, Lý Dương điều khiển riêng, khiến cho mỗi người hoạt động, các người này giống như đều đang sống.

Đây mới là nguyên nhân Lý Dương muốn đóng năng lực đặc biệt lại.

Cho dù ai, trông thấy bức họa này, mình có thể điều khiển người bên trong, thậm chí người bên trong như đang sống vậy, chắc phản ứng sẽ cũng gần giống như Lý Dương.

- Lý Dương, mấy cái bát này thực sự không tồi, rất tuyệt!

Bạch Minh đột nhiên nói một câu, Lý Dương đang thưởng thức một món đồ gốm màu vừa mua được, Bạch Minh cũng không rảnh, anh ta chủ yếu còn đang ngắm bốn đồ gốm màu giá trị cao nhất kia, chính là cái bát to thời Càn Long.

- Đúng vậy, đúng vậy, rất không tồi!



Lý Dương đột nhiên tỉnh, ngượng ngùng cười cười, may mà không có ai phát hiện hắn không bình thường, đều tưởng rằng hắn thực sự đang thưởng thức đồ gốm trước mặt.

Hiện nay Lý Dương so với trước đây tiến bộ không ít.

- Giáo sư Bạch, người nước ngoài trước đây cũng dùng bát to như vậy ăn cơm sao?

Vương Giai Giai cũng đang nhìn mấy cái bát này, nhưng cô đơn thuần là người ngoài ngành, chỉ góp vui, nhìn không ra nội hàm chân chính.

Tuy nhiên, lời nói của cô khiến cho Bạch Minh sững sờ ở đó, ngay cả Lý Dương vừa mới lấy lại tinh thần cũng sững người.

- Ăn, ăn cơm?

Bạch Minh nhẹ nhàng hỏi một câu, mắt còn trợn tròn.

Mày liễu của Vương Giai Giai khẽ nhíu lại, lần nữa hỏi:

- Bát, chẳng phải dùng để ăn cơm sao, đây cũng không giống với các vật tế tự.

Am hiểu của cô đối với đồ gốm có hạn, chỉ biết phân loại lớn, còn cái bát trước mắt này quả thực không nhỏ, so với bát ăn mỳ kéo bình thường ở Lan Châu cũng to hơn rất nhiều, đường kính của bát đều hai ba mươi cm.

Bát tế lễ như thế chắc chắn không thể, cho nên cô mới hỏi như vậy.

Tuy nhiên, dùng bát lớn như vậy ăn cơm, nhất định người ăn nhiều, một bát có thể ăn no, nếu chính Vương Giai Giai dùng, chắc một bát này đủ để cô ăn mười bữa.

- Giai Giai, đây không phải là bát dùng để ăn cơm!

Lý Dương có chút dở khóc dở cười, Bạch Minh nén cười, Lưu Cương đầy mặt hiếu kỳ, Tiêu Nham đang nhíu mày, cẩn thận nhớ lại những điều mình học được, xem xem có thể nhớ ra được tác dụng của bát này.

Còn Charles, lúc này cũng không nghĩ được gì.

Mấy người đều nói tiếng Hán, nói lại rất nhanh, đối với tiếng Hán chỉ hiểu sơ sài, trao đổi với Charles rất khó khăn, điều mà họ nói không thể nghi ngờ đó là văn chương.

- Không dùng ăn cơm à?

Mặt Vương Giai Giai lộ vẻ kinh ngạc, trực tiếp hỏi ngược lại, vừa hỏi xong, cô như nghĩ ra điều gì, lại nhanh chóng cúi đầu, trên mặt còn đỏ ửng.

Lý Dương khẽ cười gật đầu:

- Đúng vậy, thật sự không phải là bát dùng để ăn cơm, đây đây là dụng cụ năm đó các quý tộc Châu Âu dùng để đựng đá, cho nên lớn hơn một chút, trong nước chúng ta có nơi ăn bằng bát lớn này.


Nhưng các cái bát đó đều rất bình thường không có ai dùng bát xa hoa như thế để ăn cơm.


Lý Dương khẽ khàng giải thích, đầu Vương Giai Giai càng cúi thấp hơn.


ở vài nơi trong nước như Sơn Tây và Hà Nam, quả thực có thói quen dùng bát to ăn cơm, nhưng đều là nông thôn vùng núi, một lần ăn một bát, không cần đơm thêm, đỡ được phiền phức.


Bát kia đều là các bát chất lượng kém các lò nung nung ra, đừng nói tinh tế ngay cả trục đều không có, chính là dụng cụ nhà bếp thường dùng trong các gia đình dân thường đói khổ.


Người chủ yếu vì sử dụng các loại bát này đều là dân nghèo, vất vả ăn cơm, ăn nhiều, mới dùng bát to như vậy.


Người như vậy, tất nhiên không thể dùng bát xa hoa như vậy được.


Trước khi Lý Dương nói ra, Vương Giai Giai liền dự liệu được kết quả này, cho nên mới cúi đầu, lúc nay mặt cô càng nóng lên, cảm thấy mình thật mất mặt….

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK