Tại sân bay Tokyo, Thanh Mộc quay đầu nhìn các vị quan viên, bất đắc dĩ lại cúi xuống phía dưới.
Trước mặt ông ta là chuyến bay quốc tế đi Bắc Kinh, tin tức về thần kiếm càng ngày càng nhiều người biết đến, công chúng phản ứng mạnh mẽ, mà ông không hoàn thành ý nguyện thiên hoàng là thu hồi thần kiếm đã bị thiên hoàng trách mắng nhiều lần.
Lúc này đây ông tìm đến Lý Dương để mong đem thần kiếm về.
- Thanh Mộc, mọi sự thuận lợi, hi vọng lần này anh có thể mang đến tin tức tốt.
Lúc bắt đầu đăng ký, phía sau Thanh Mộc có một quan viên lên tiếng một câu, đáng tiếc trong lời nói anh ta không có chút cảm tình gì.
- Tôi hiểu rồi, tạm biệt.
Thanh Mộc khom người, xoay người đi tới hướng máy bay, không ai để ý đến ông ta, trong lòng cảm thấy chua sót vô cùng.
....
- Lý chủ tịch, ai là Lý chủ tịch?
Trong khu làm việc, có một người ngây ngô hỏi, khiến mọi người xung quanh nhìn anh ta, làm việc ở công ty bán đấu giá Lợi Đạt, người nào không biết Lý Dương quả thật là lạ.
Người này không phải là ngốc, nhất thời phản ứng như vậy, nhìn thấy ánh mắt của đồng nghiệp xung quanh, anh ta cũng sửng sốt.
Nay mọi người nói tới Lý chủ tịch là ai, trên mặt đều tỏ ra xúc động, lập tức nhỏ to bàn tán với người bên cạnh.
Lý Dương là thành viên hội đồng quản trị công ty, điều ấy các công nhân viên lâu năm đều biết, Trịnh Khải Đạt cũng nhiều lần nhắc tới, đáng tiếc Lý Dương lâu không qua công ty, khiến cho các công nhân viên mới không biết.
Lý Dương chính là một thành viên lớn trong hội đồng quản trị, chiếm 1/3 cổ phần công ty, lại là chuyên gia giám định, không đến một lần thật khiến cho người ta cảm thấy lạ.
Lần này Lý Dương xuất hiện, cũng khiến cho mọi người hoàn toàn tin tưởng những tin đồn trước đây, chuyên gia đứng đầu trong giới giám định đồ cổ cả nước, đại sư cấp thế giới - Lý Dương chính là vị chủ tịch thần bí của công ty bọn họ.
Có thể được làm việc cùng một vị đại sư như vậy, mỗi người dường như đều hăng hái hơn.
- Tôi nhớ ra rồi, Ngọc tỷ truyền quốc được triển lãm tại Trịnh Châu, Lý chủ tịch mang theo Ngọc tỷ truyền quốc tới.
Một cô gái đột nhiên lên tiếng, xung quanh mọi người lại bàn tán ồn ào hơn, mắt của các cô gái sáng lên, Lý Dương tuổi trẻ lại tài giỏi như vậy, đó mới thực là người trong mộng.
- Ngọc tỷ truyền quốc rốt cục đã đến đây, tôi có thể đợi mấy ngày nữa.
Lại có một người nữa lên tiếng, mọi người ở công ty bán đấu giá Lợi Đạt đều có vé vào cửa, đây là lợi ích Trịnh Khải Đạt đem lại, lần này các nơi triển lãm, ngoài Quảng Đông Bắc Kinh miễn phí còn lại nơi nào cũng thu phí.
Miễn phí nhưng số lượng người rất đông, sau khi khẩn cấp bàn bạc mới đưa ra quyết định.
Triển lãm ở nhiều nơi, Lý Dương có thể đạt được số tiền không nhỏ, người đến thưởng thức Ngọc tỷ truyền quốc cũng nhiều, số tiền thu được cũng nhiều, chỉ có điều số tiền đó lại không phải của Lý Dương.
Ngọc tỷ truyền quốc không phải ở trong tay Lý Dương, vì thế số tiền thu được cũng không phải của anh.
Có điều số tiền này cũng không rơi đi lung tung, đều giao cho Lý Dương để làm từ thiện, quỹ từ thiện gần đây phát triển nhiều, kế hoạch 1 triệu bữa cơm trưa đang được thực hiện, rất cần tiền.
Trong phòng họp công ty lúc này chỉ ba người Lý Dương, Trịnh Khải Đạt đang phân tích sự phát triển của công ty trong hơn 1 năm qua.
Công ty phát triển khiến Lý Dương rất kinh ngạc, vượt qua sự mong đợi ban đầu của họ, so với tưởng tượng của họ thì tốt hơn nhiều.
Sau khi nghe xong Lý Dương suy nghĩ và khẽ cười:
- Trịnh đại ca, Tư Mã đại ca, tôi không có ý kiến gì cả, công ty phát triển càng lớn, tôi là một cổ đông càng được lợi chứ sao, tôi ủng hộ các anh.
Theo như lời của Trịnh Khải Đạt, đó là ý tưởng của họ.
Ngòai các khoản chi, trước mắt công ty có lợi nhuận, và số tiền đó được chia ra, nhưng Trịnh Khải Đạt lại muốn tiếp tục đầu tư, mở rộng.
Số lợi nhuận có được để dùng vào việc mở rộng quy mô công ty thì phải được sự đồng ý của tất cả mọi người, không có Lý Dương đồng ý anh không dám tùy ý tiến hành, phát triển chi nhánh Bắc Kinh trước kia cũng do Lý Dương lên tiếng.
Trịnh Khải Đạt mỉm cười gật đầu nói:
- Lý lão đệ và chúng tôi đều có ý kiến giống nhau, chúng tôi an tâm rồi, chúng ta cần lên kế hoạch cho mục tiêu, vốn nghĩ 5 năm có thể phát triển mạnh mẽ, nhưng tình hình này chỉ cần 3 năm là đủ, sau 3 năm chúng ta lại mở chi nhánh ở HongKong, sau đó sẽ tiến ra thị trường nước ngoài.
Trịnh Khải Đạt nói rất hào khí, hơn nữa lại rất tự tin.
Hiện tại đã có chi nhánh ở Bắc Kinh và sắp tới là Thượng Hải, trong tương lai mở thêm chi nhánh ở HongKong cũng không phải là khó, chờ đến khi tiến ra nước ngoài, công ty bọn họ thực sự được quốc tế hóa.
Đưa ra định hướng phát triển, Trịnh Khải Đạt lại một lần nữa nói lại tình hình làm ăn của Lợi Đạt trong thời gian gần đây.
Lúc trước họ đầu tư 200 triệu xây dựng công ty bán đấu giá, hiện giờ giá trị đã tăng lên gấp 3, ít nhất cũng đạt 600 đến 700 triệu, đó là tính sơ sơ như vậy, nếu tính cả tài sản hữu hình thì ít nhất phải đến 800 triệu.
Trong đó còn không tính đến lực ảnh hưởng của Lý Dương, nếu tính cả thì phải nhiều hơn.
Gần một năm, số tiền đầu tư tăng lên gấp 4, đây là một sự thành công lớn, Trịnh Khải Đạt và Tư Mã Lâm đều cảm thấy hài lòng.
Dĩ nhiên tỷ lệ này chẳng thấm tháp gì so với Lý Dương đi đánh cược thạch, Lý Dương đánh cược vượt qua 4 lần giá trị tài sản có rất nhiều, thập chí gấp 10, gấp 100 lần, nhưng việc đánh cược chỉ là nhất thời, không giống như làm ăn lâu dài.
Công ty phát triển nhanh, khiến Lý Dương cũng thật phấn chấn, còn nói vui phải đãi Trịnh Khải Đạt và Tư Mã Lâm một bữa ra trò, không say không về.
Lý Dương vừa đề cập đến chuyện uống rượu, hai người mặt đã tái đi, ra sức lắc đầu, cùng Lý Dương uống rượu ư, muốn chết cũng không dùng cách đó.
Ba người trong hội đồng quản trị họp rất nhanh, đa số thời gian là Trịnh Khải Đạt nói, Lý Dương chỉ ngồi nghe, hết nửa buổi sáng đã họp xong.
Chỉ có ba người, làm việc gì cũng tiện hơn nhiều, Tư Mã Lâm từng muốn đưa ra thị trường chứng khoán nhưng bị Trịnh Khải Đạt khuyên can, Lý Dương cũng không tán thành.
Công ty họ không thiếu tiền nhưng không thể mù quáng mở rộng được, bấy giờ họ không có sức mạnh để mở rộng, một khi đưa ra thị trường chứng khoán chắc chắn bị ảnh hưởng.
Ba người, hai người phản đối, việc này Tư Mã Lâm cũng không nhắc lại lần nào nữa.
Bữa trưa Lý Dương mời, có điều Lý Dương mời tất cả mọi người trong công ty, chỉ cần là nhân viên ở Trịnh Châu đều có thể đến dùng bữa, đây là đề nghị của Trịnh Khải Đạt, hiện tại ở công ty Lý Dương có uy vọng cao, để anh ta ra mặt mời cơm mọi người chẳng phải sẽ chiếm được tình cảm của mọi người sao.
Trước bán đầu giá Lợi Đạt chỉ có mấy chục người, hiện tại công ty có thêm công nhân thì số lượng người cũng lên đến trên dưới 100 người, chỉ với 1 năm mà phát triển như vậy, tâm huyết của Trịnh Khải Đạt bỏ ra thật xứng đáng.
Không khí bữa trưa thật náo nhiệt, bởi vì buổi chiều còn làm việc nên mọi người không uống rượu, nhưng không vì thế mà ảnh hưởng đến không khí vui vẻ đó.
Sau khi kết thúc bữa trưa, Lý Dương rời Trịnh Châu trở về nhà.
- Lý ca, Triệu Khuê mang thông tin đến.
Còn chưa lên xe, Lưu Cương liền đi ra ngoài, một lát sau đã quay trở lại, anh ta đi nhận một số tài liệu, Triệu Khuê từ Tô Châu mang về tài liệu, Lưu Cương biết Lý Dương luôn mong chờ kết quả từ Triệu Khuê, nhận được kết quả Lưu Cương liền mang đến cho Lý Dương ngay.
Lý Dương ngồi thẳng thân mình, xem bức vẽ truyền thần và tài liệu.
Tài liệu rất đơn giản, Triệu Khuê đã điều tra được mối quan hệ trong gia đình họ Chu.
Gia đình họ Chu đã sớm chuyển nhà, chỉ có địa chỉ nhà cũ ở đây, Triệu Khuê lại mang cho Lưu Cương một phần giấy chứng nhận, điều tra cũng không có gì là khó, rất nhanh liền biết ai là chủ nhân của địa chỉ này.
Có địa chỉ, đi điều tra quan hệ gia đình họ dễ như trở bàn tay.
Tài liệu có chi tiết các thành viên trong gia đình họ Chu, thành viên Chu gia không nhiều lắm, chỉ có mười mấy người, nhìn tên những thành viên đó ánh mắt Lý Dương tự nhiên dừng lại khi gặp tên một người.
Chu Diệp, trên tờ giấy xuất hiện cái tên Chu Diệp.
Triệu Khuê còn ghi chú rõ, Chu Diệp đúng đang lẩn trốn ở nước ngoài, Chu Diệp – người có thể làm giả bảo bối kia đang bị truy nã, ảnh hưởng lớn đến Chu gia, điểm ấy Triệu Khuê sau khi thăm dò liền biết được.
- Quả nhiên là anh ta.
Nhìn danh sách, khẩu khí Lý Dương thật dài, anh đã đoán đúng, linh cảm đó là sự thật.
Tài nghệ của Lục Tử Cương vô cùng kỳ diệu, tuyệt thế thần binh Ngô Côn đao cũng không phải thất truyền, ông ta đã truyền lại cho đồ đệ, có điều đồ đệ này rất cẩn thận, không công bố ra ngoài mà ẩn dấu đi.
Dù sao năm đó Lục Tử Cương bị hoàng đế sát hại, có lo lắng dự cảm cũng là bình thường.
Nên người này mới đem bí mật nói cho đời sau, cũng có thể vẫn lén gạt đi, cuối cùng hậu duệ ông ta cũng không biết việc này, chỉ biết đem bảo bối truyền xuống, tựa như Dương Kế Tổ hôm nay vậy.