Mục lục
Siêu Cấp Hoàng Kim Thủ - Tiểu Tiểu Vũ (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:



Yên tĩnh, khi Vương Cương đặt búa Bảo Hộ xuống, xung quanh không một tiếng động.

Ánh kim của búa Bảo hộ vẫn sáng chói như thế, chỉ tiếc là giờ không ai chú ý đến nó nữa, đạo diễn Dương và cả ba vị chuyên gia đều đứng ngây người ra ở đó, Lý Dương cũng vậy.

Không ai có thể ngờ được, Lý Dương và Âu Dương Lượng vẫn chưa thỏa hiệp xong thì Vương Cương đã đập vỡ chiếc ống bút rồi, bây giờ chuyện không phải giữa hai người Lý Dương và Âu Dương Lượng nữa mà trở thành chuyện của tổ chương trình và người cầm bảo bối , vì vậy mà Lý Dương vô cùng kinh ngạc.

Lúc này Âu Dương Lượng hoàn toàn ngơ người, đầu óc hắn trống rỗng.

- Giáo sư Trương, chúng

ta qua đây nói chuyện một chút được không?

Vương Cương quay lại cười nói với Trương Ngọc Lan, bà gật đầu, lúc này chưa ai phản ứng gì cả.

Vương Cương lại gọi Hoắc Ái Dân và Mâu Văn Vũ đến, mấy người họ đến một góc, cũng không biết là đang nói chuyện gì, Vương Cương nói còn ba người khác thì liên tục gật đầu.

Đạo diễn Dương nhìn Vương Cương rồi giẫm chân nói:

- Mọi người đến đây, tạm dừng chương trình lại, cho khán giả đi ra ngoài hết!

Mấy nhân viên đi theo đạo diễn Dương, trong tổ chương trình thì đạo diễn Dương thân với Vương Cương nhất, lần này ông ta không biết vì sao Vương Cương lại làm như vậy, nhưng theo bản năng ông lựa chọn bảo vệ cho Vương Cương, ít nhất thì ông hiểu, sự việc đang diễn ra tạm thời bảo mật không nên cho mọi người biết thì tốt hơn.

Đạo diên Dương dẫn thêm mấy người nữa xuống giải tán đám đông, rất nhiều người không muốn đi, sự việc đang trở nên gay cấn, đặc biệt là việc Vương Cương đập vỡ bảo bối được giám định là thật, sự việc mỗi lúc một thêm kỳ quái.

Trong trường hợp này ai cũng muốn biết được kết quả.

Chỉ tiếc là những người làm chương trình không cho mọi người cơ hội đó, khán giả có thể không ra về, nhưng tạm thời không thể ở lại trong phòng quay mà phải ra ngoài chờ kết quả.

Sau khi mọi người rời đi, Vương Cương và ba vị chuyên gia cũng đã bàn bạc xong.

Mấy người bọn họ bước lại, ba vị chuyên gia đều tỏ ra rất nghiêm trọng, chỉ có Vương Cương là mỉm cười, hắn nhìn Lý Dương.

Lý Dương không biết là rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, tuy nhiên hắn cũng hiểu Vương Cương đã giúp hắn đập vỡ ống bút, những cái khác không nói, Vương Cương không để hắn viết tiếp chi phiếu mà trực tiếp đập nát ống bút, có thể cho thấy rõ ràng là Vương Cương đang giúp hắn.

- Anh, anh có biết là mình đang làm cái gì không?

Âu Dương Lượng đã phản ứng trở lại, hắn hét lớn với Vương Cương, Vương Cương hoàn toàn không để ý đến hắn, cẩn thận nhặt những mảnh vỡ lên đặt lại trên bàn giám định.

Xong việc Vương Cương quay lại nói với Lý Dương:

- Lý Dương, ba vị chuyên gia đều cho rằng kết quả giám định của họ cần phải xem xét lại, cậu có thể đem bằng chứng ra được rồi!

Câu nói này đã chứng tỏ Vương Cương giờ đã đứng về phe Lý Dương.

Trương Ngọc Lan đứng bên cũng gật đầu nói:

- Ông Âu Dương, thành

thật xin lỗi, chúng ta phải thu lại kết quả giám định, ba người chúng tôi đều cho rằng kết quả lúc nãy có vấn đề, không thể cho là chính xác được!

Âu Dương Lượng lại sững người lại, hắn càng thêm phẫn nộ, có ngốc đến mấy hắn cũng biết bây giờ cả ba vị chuyên gia và Vương Cương đang đứng trên cùng một chiến tuyến, bọn họ đều đang cố tình đứng về phía Lý Dương để chống lại hắn.



Biết được điều này nhưng Âu Dương Lượng cũng đành chịu, kết quả giám định không nằm trên tay hắn, không có kết quả giám định, hắn không có bất cứ thứ gì để làm bằng chứng cho những lời mà trước khi Vương Cương thay đổi ý kiến đã nói cộng thêm sự phối hợp của những chuyên gia.

Còn tờ kết quả giám định kia đã bị Vương Cương xé ra làm nhiều mảnh bỏ trong túi quần của hắn rồi.

- Các người đợi đây, tôi sẽ đi kiện, tôi sẽ kiện tất cả các người!

Âu Dương Lượng la hét điên cuồng, Lý Dương chậm rãi bước đến bên cạnh Vương Cương, rồi cúi đầu nhìn bàn giám định, Vương Cương đã đập rất chính xác, chiếc ống bút bị phân thành bảy tám phần, nhưng phần quan trọng nhất vẫn còn.

Vương Cương nhìn Âu Dương Lượng rồi từ từ nói:

- Ông Âu Dương, căn cứ

vào hợp đồng mà chúng ta đã ký, hôm nay nếu tôi đập sai đồ của ông thì nhiều nhất sẽ bồi thường cho ông gấp 3 giá lúc đầu hợp đồng đưa ra, giá lúc đầu của ống bút này là 180 vạn, cũng có nghĩa là nếu nó là thật thì chương trình sẽ bồi thường cho ông 540 vạn!

Vương Cương nói xong thì Lý Dương kinh ngạc ngẩng đầu lên, điều này hắn lần đầu tiên nghe thấy, người cầm bảo bối cũng có giá ban đầu gì đó.

- Hợp đồng?

Âu Dương Lượng hơi ngơ ngác, hắn liền nhớ lại một điều khoản có ghi trong hợp đồng, giá ban đầu có nghĩa là coi tất cả bảo bối đều là thật để tính giá, tránh khỏi việc người dẫn chương trình đập sai lại phiền phức.

Trên thực tế thì đây chỉ là đề phòng mà thôi, cho đến hôm nay thì chưa có người dẫn chương trình nào đập sai cả.

Vương Cương lại cúi đầu nói nhỏ với Lý Dương:

- Toàn bộ gia đình và sự

nghiệp của tôi bây giờ đều đặt lên người cậu, món đồ này nếu không phải là giả thì chắc tôi phá sản mất, đến lúc đó tôi sẽ đến nhà cậu ở!

Lý Dương cười gật dầu, đến bây giờ Lý Dương vẫn chưa hiểu được vì sao Vương Cương lại ủng hộ hắn như thế, tuy nhiên sự giúp đỡ của Vương Cương trước đây chưa từng có, điều này cũng giảm bớt cho Lý Dương một phần phiền phức.

- Tôi hiểu, giáo sư Vương cứ yên tâm, giáo sư Trương, giáo sư Hoắc, mọi người lại đây xem đi!

Lý Dương chỉ tay vào mảnh vỡ đặt trên bàn nói.

Mảnh vỡ này lớn hơn so với những mảnh khác, thuộc dưới đáy ống bút, to bằng 2/3 đáy ống bút, nhìn thai sứ hiện ra thì da mặt của Mâu Văn Vũ và Hoắc Ái Dân nhích liền mấy cái.

Thai sứ xuất hiện nhìn rất giống với thai sứ cổ, lúc này hai người hơi lo lắng và cũng có chút hối hận, không nên dễ dàng nghe lời Vương Cương như thế.

- Ở đây?

Vương Cương và Trương Ngọc Lan quay lại cẩn thận quan sát mảnh vỡ Lý Dương chỉ, Tiểu Thuận Thuận cũng chăm chú xem, đến Âu Dương Lương đang tức giận cũng quay lại nhìn.

Sau khi xem xét xong, Vương Cương và Trương Ngọc Lan nhìn nhau lắc đầu.

Cái Lý Dương chỉ là thai sứ màu trắng, ngoài ra chẳng nhìn thấy gì cả.

- Lý Dương, ở đây thì có

gì?

Vương Cương không chịu được liền hỏi, hắn cố gắng giữ bình tĩnh nhưng giọng nói vẫn có chút lo lắng.

Vương Cương tự mình đập vỡ ống bút, thực ra là muốn giúp đỡ Lý Dương, hắn hiểu rất rõ về Lý Dương, đây cũng là cơ hội để hắn có thể thân thiết với Lý Dương hơn.

Ngoài ra, Vương Cương rất tin tưởng vào thực lực của Lý Dương, thực ra hai người có cùng chung một người bạn, đó chính là Liễu Lão, Liễu Lão không chỉ một lần khen ngợi đến Lý Dương trước mặt Vương Cương, trong mắt Liễu Lão thì Lý Dương đã trở thành người không có gì là không làm được.



Vương Cương rất tín nhiệm Liễu Lão, Liễu Lão từng giúp đỡ hắn rất nhiều, Vương Cương cũng chưa từng nghe Liễu Lão khen ngợi ai như vậy, đối với Liễu Lão, Lý Dương đã trở thành người dẫn đầu tương lai trong giới cổ ngọc.

Nghĩ lại những lời Liễu Lão nói, rồi lại nghĩ đến những thành tựu mà Lý Dương đã đạt được, cộng thêm việc Lý Dương đồng ý bỏ ra 2000 vạn để chứng minh đây là đồ giả, Vương Cương mới chấp nhận chịu áp lực thay cho Lý Dương.

- Trên cái này không có

bất cứ thứ gì cả, Lý Dương, cậu nói có giữ lời không đó?

Lý Dương vẫn chưa nói gì thì Âu Dương Lượng vội vàng nói, hắn vẫn nhớ đến tờ chi phiếu 1000 vạn mà Lý Dương đã viết, 2000 vạn giờ chắc chắn không có rồi, hắn cần phải giành giật lấy 1000 vạn này.

Nếu 1000 vạn này có thể đến tay hắn, cộng thêm 540 vạn tổ chương trình bồi thường nữa thì ít nhất hắn cũng kiếm được trên 1000 vạn, như vậy hắn có thể mở công ty riêng cho mình rồi, cho dù là không mở công ty bán đấu giá, làm cái khác trước cũng không sao.

Đến bây giờ Âu Dương Lượng vẫn cho rằng đồ của hắn là đồ thật, thậm chí còn nghĩ sẽ dùng món đồ không phải của mình này để mưu cầu lợi riêng nữa.

- Đương nhiên là sẽ giữ

lời!

Lý Dương cười lắc đầu, cầm mảnh vỡ lên, giơ ngón tay phủi nhẹ một cái, lớp thai mỏng bên ngoài rơi xuống để lộ ra thai sứ bên trong.

Trên lớp thai sứ có hiện lên hai chữ, hai chữ không đập vào mắt, cũng không phải là viết thư pháp gì, tuy nhiên hai chữ này xuất hiện ở đây lại làm cho người ta thấy nhức mắt.

Lý Dương đặt mảnh vỡ xuống, ai cũng nhìn thấy rõ hai chữ này.

Chu phỏng

Chữ viết hiện lên rất đơn giản, đơn giản chỉ có hai chữ Hán “Chu Phỏng” đã chứng minh được tất cả.

Nhìn thấy hai chữ này, mắt Trương Ngọc Lan càng mở to hơn, Mâu Văn Vũ và Hoắc Ái Dân thì há hốc miệng, từ từ giờ tay lên nhưng không nói được lời nào cả.

Vương Cương vừa ngơ ngác vừa vui mừng, hắn đang gánh áp lực cho Lý Dương, tuy nhiên áp lực này không dễ chịu chút nào, nó có thể đè bẹp hắn.

Bây giờ mọi áp lực đều đã được giải tỏa, hai chữ này đã nói lên tất cả, cho dù không phải là người hiểu gốm sứ thì khi nhìn thấy hai chữ này cũng sẽ biết được kết quả.

Gốm sứ cổ đại không thể có hai từ giản hóa như vậy xuất hiện được.

- Không, không thể thế

này được!


Âu Dương chợt la lớn, mắt tròn xoe như nhìn thấy ma vậy, Mâu Văn Vũ và Hoắc Ái Dân nhìn nhau, hai người cùng thả tay xuống không nói gì cả.


Biểu hiện của Trương Ngọc Lan phức tạp nhất, bà nhìn Lý Dương, rồi lại nhìn sang Vương Cương.


Ám ký Chu phỏng đã xuất hiện đã chứng minh được đây là đồ giả, là hàng nhái của Chu Chí Tường, Trương Ngọc Lan không ngờ rằng mình lại gặp phải món đồ hại người này.


- Có chuyện gì vậy, đây,


đây là cái gì?


Sau khi làm xong việc của mình, đạo diễn Dương chạy đến hỏi lớn, vừa đến nơi ông liền chú ý đến hai chữ ghi trên mảnh vỡ.


Mọi người đều dán mắt vào đó, ông không muốn chú ý cũng khó.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK