Mục lục
Siêu Cấp Hoàng Kim Thủ - Tiểu Tiểu Vũ (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:



Lý Dương còn chưa nói, Lý Xán đã vui mừng reo lên, chen lên phía trước bàn đánh bài, trên mặt có chút kích động.

Đứng trước bàn đánh bài là người thanh niên khoảng 25 -26 tuổi, mặc đồng phục của sòng bạc, đang cầm bài một cách thuần thục.

Anh ngẩng đầu nhìn Lý Dương, ngây người ra một chút, sau khi nhìn thấy Lý Xán cả người đều ngây ra đó.

- Lão đại, lão lục.

Miệng người thanh niên đó mấp máy.

- Lão đại là nhị ca, thực sự là nhị ca, tại sao nhị ca lại ở đây?

Lý Xán rất hưng phấn nói lớn, bên cạnh có nhân viên làm việc đang nhìn, sắc mặt của các chuyên gia có chút thay đổi lập tức lộ ra nụ cười.

- Mấy ông chủ có phải là muốn chơi không?

Người thanh niên nghiêng về đằng trước chớp chớp mắt nói với Lý Xán tốc độ nhanh mà lại nhỏ:

- Tôi vẫn đang làm việc, đừng đi, đợi tôi nghỉ làm. Nói xong người đó lại đứng ngay ngắn lúc này anh hoàn toàn trở về tư thế ban đầu.

Lý Xán hơi ngạc nhiên lập tức cười gật đầu, anh và Lý Dương đều không biết quy tắc của sòng bạc rất nghiêm, đặc biệt là khi nhân viên làm việc, không thể tùy ý giao lưu với khách, cho dù là bạn mấy năm không gặp lúc này cũng phải công việc là xếp thứ nhất.

Lý Dương không nói nhưng nụ cười trên mặt càng ngày càng tươi hơn, trong lòng cũng đang kích động.

Vị chuyên gia trẻ trước mặt chính là bạn học cùng đại học của anh. Chu Văn - lão nhị, cùng phòng ngủ, phòng họ có sáu người, học lực của Chu Văn tốt nhất, đáng tiếc mỗi lần kiểm tra ở trong lớp đều xếp thứ hai, ở trong phòng cũng lại xếp lão nhị.

Chu Văn này chưa từng vồ vập, đáng nói mới nói đáng cười mới cười.

Sau khi tốt nghiệp đại học mọi người đi đây đó Lý Dương ở lại Minh Dương làm, Lý Xán và Trần Lỗi đều xuống phía Nam. Một người đi Quảng Đông, một người đi Phúc Kiến. Sau này Lý Xán về Trịnh Châu trước, cùng chú làm ăn, tiếp tục kế thừa tiệm đồ cổ

Trần Lỗi làm việc ở cơ quan du lịch ở Phúc Kiến, anh hùng cứu mỹ nhân tìm được một cô vợ giỏi giang xinh đẹp.Lúc này cũng quay về Trịnh Châu, điều này Lý Dương đều biết.

Ngoài hai người bọn họ ra mấy người bạn còn lại Lý Dương đều không có tin tức, anh chỉ biết Chu Văn và Lý Bồi đều xuất ngoại kiếm tiền nhưng đều không thể ngờ lại gặp được anh ở sòng bạc tại Toronto.

- Lý tiên sinh, thẻ đánh bạc có rồi, anh lấy trước để đến chơi.

Lâm Bá Văn từ phía sau đi tới bên cạnh ông còn có hai bảo vệ, trong tay mỗi người đều có cái chén bên trong là thẻ trị giá một trăm đồng tiền.

Trong đó một đĩa còn có mấy thẻ màu đỏ trị giá một nghìn đồng, những đồng xu màu đỏ như vậy đã được xem như quý lắm.

Đây là Canada, một nghìn chính là một nghìn đồng Canada, một khối thẻ tương đương với hơn sáu nghìn nhân dân tệ.

Một chiếc đĩa khác toàn bộ đều là một trăm, tổng cộng hai trăm khối thẻ bài, đây là Lâm Bá Văn đổi để cho Lý Xán và Bạch Minh chơi, chỉ là bạn bên cạnh Lý Dương trực tiếp mua mười mấy vạn nhân dân tệ tiền thẻ, Lâm gia bên cạnh Lý Dương có thể nói là hoàn toàn tận tâm.

- Được, cảm ơn Lâm tiên sinh!

Hai chiếc đĩa này là mấy chục vạn Lý Dương không hề nói sai chỉ là trầm ngâm nghĩ một lát, mấy chục vạn đối với một người bình thường mà nói là một con số không nhỏ nhưng đối với tập đoàn Lâm thị căn bản không thành vấn đề.



Lý Dương tương lai còn muốn kết giao với tập đoàn Lâm thị, món nợ mấy chục vạn này anh sẽ ghi nhớ.

Lưu Cương nhận một đĩa, Lâm Bá Văn nhếch miệng cười, Lý Dương đồng ý nhận chứng minh quan hệ cuối cùng cũng có chút tiến bộ, chí ít Lý Dương không khách sáo với anh, đối với điều này đừng nói mấy chục vạn, mấy trăm vạn anh cũng đồng ý trả.

Hiện tại Lâm Bá Văn biết Lý Dương là người có tiềm lực đa tài.

Chu Văn hơi ngạc nhiên nhưng miệng rất nhanh nở nụ cười hiểu ý.

- Lão đại, chúng ta chơi ở đây đi.

Lý Xán hưng phấn nói, Lâm Bá Văn cầm ra một xấp thẻ trên một đĩa khác, mỗi người chia nhau một ít. Cuối cùng trên tay anh không còn lưu lại đồng xu nào, mặc dù anh thích chơi nhỏ nhưng anh cũng biết hôm nay nhiệm vụ quan trọng nhất là gì.

Lý Dương gật đầu đồng ý.

Đĩa này đã mở rồi, Lý Dương lặng nhìn. Cách chơi của sòng bạc, căn bản Lý Dương không biết, có nhìn qua trên ti vi nhưng Lý Dương bình thường nhìn đều là hình ảnh sống động căn bản không để ý cách đánh.

Nhưng điều này không vấn đề gì, thứ gì cũng phải học, hơn nữa anh cũng không muốn thắng tiền.

Đĩa này rất nhanh kết thúc, nhân viên sòng bạc thắng, Chu Văn lại thắng không ít tiền, nhân viên xung quanh hài lòng rời đi, ban nãy Chu Văn và Lý Xán nói chuyện thu hút họ, lúc này thấy không có chuyện gì tạm thời đi ra.

Lý Xán nhân cơ hội kéo Lý Dương ngồi xuống, ban nãy họ đến đây không có chỗ ngồi tốt.

Cách chơi Baccarat không phức tạp, Lý Dương ban nãy nhìn một lượt, lúc này rất nhanh mất mất một trăm thẻ, Lý Xán cũng mất một khối, tưng bừng nhìn Chu Văn.

Chu Văn ngẩng đầu ngạc nhiên nhìn thẻ trong đĩa của Lưu Cương, nhếch miệng lại chia ra.

Mở bài, bắt đầu chơi.

Lý Dương không có dùng năng lực đặc thù, đơn giản là vừa nhìn vừa chơi, không biết tay chơi mới có may mắn không sau khi chơi mấy ván anh đã thắng mấy trăm khối tiền nhưng Lý Xán ở bên thì thảm, thua mất mấy trăm.

Bọn họ chơi đều không lớn, sau mấy ván Lý Dương lại để Lâm Bá Văn dẫn Liễu Tuấn cả Bạch Minh họ tới nơi khác chơi. Nhiều người như vậy đi cùng anh cũng không tốt.

Mọi người tới sòng bạc là để chơi không phải đến nhìn anh chơi.

Không được một lúc, Vương Giai Giai cũng gia nhập vào, ba người cùng nhau thắng thua không đến nửa tiếng đồng hồ, hơn ba mươi khối thẻ trên tay Lý Xán đều thua sạch, Lý Dương lại cho hắn một ít.

Các khách chơi xung quanh cũng nhìn ra rồi, mấy người này nhìn có vẻ có tiền nhưng kỳ thực rất trẻ, không chỉ không hiểu quy tắc mà còn không biết chơi, mọi người cũng không hứng thú với bọn Lý Dương, dần dần không xem bọn họ nữa.

- Thắng rồi, tôi lại thắng rồi.

Vương Giai Giai đột nhiên hưng phấn gọi một tiếng, lúc này họ chơi sắp một tiếng rồi, số đồng xu Lý Dương thắng lúc đầu thua mất một ít, Vương Giai Giai bên cạnh lại thắng lớn, Vương Giai Giai bản thân thắng hai nghìn đồng Canada rồi.

Điều này làm Lý Dương thở dài, may mắn của vợ xem ra tốt hơn mình.

Sau khi chơi thêm ván nữa, Chu Văn đột nhiên khom lưng chào mọi người, bên cạnh một nhân viên ăn mặc giống như anh tiếp quản vị trí của anh. Công việc nhân viên của sòng bạc không thể cứ làm mãi, bình thường mấy tiếng phải thay một lần. Chu Văn đúng lúc tới phiên đổi ca.

- Lão đại, lão lục, các bạn đợi tôi một lát, tôi đi thay đồng phục trước.

Chu Văn không đi ngay, nói với Lý Dương và Lý Xán một câu mới vui vẻ đi vào trong. Nhân viên tuần tra bên cạnh lại nhìn họ một cái cũng không nói gì.



Chu Văn và mấy vị khách này rõ ràng quen nhau, anh ban nãy chú ý mấy vị khách này có thua mới thắng nhưng tổng thể vẫn thua nhiều thắng ít, mấy người tổng lại thua mất mấy nghìn đồng Canada.

Sòng bạc có nhân viên thắng, cũng không xuống nước, anh mới không có chút lo lắng gì.

Sau khi Chu Văn đi, Lý Xán lập tức không hứng thú với việc chơi bài, kéo Lý Dương hưng phấn nói – anh này, không ngờ có thể gặp được lão nhị ở đây.

- Đây cũng là sự trùng hợp, anh bạn này mấy năm không về nước, làm ở sòng bạc nửa ngày quay ra hỏi thăm hắn.

Lý Dương cười đầy ẩn ý, nhận bạn cũ lâu ngày là việc vui mừng, mà còn là bạn cũ học cùng đại học đã mất liên lạc nhiều năm.

Lý Xán đang cười bỗng giật mình đột nhiên nói: - Đúng rồi lão đại, lão nhị và lão tứ cùng nhau đi, lão nhị ở đây còn lão tứ đâu?

Lý Dương cũng hơi ngạc nhiên, quay đầu nhìn nhìn.

Lão nhị Chu Văn, lão tứ Lý Bồi năm đó là cùng nhau sang nước ngoài, họ còn muốn Lý Dương đi nhưng Lý Dương lưu luyến gia đình không muốn đi xa không đi cùng.

Lý Xán nói như vậy Lý Dương cũng nhớ ra lão nhị rõ ràng là đi cùng lão tứ ban nãy thấy Chu Văn không thấy lão tứ Lý Bồi.

- Một lát hỏi Chu Văn, anh ấy ở đây Lý Bồi chắc cũng ở đây, hai ông bạn này hồi còn đi học ngày nào cũng đi với nhau.

Lý Dương nhẹ nhàng nói lại quay đầu lại nhìn lập tức cau mày vào.

Chu Văn vẫn chưa quay lại nhưng Lý Dương nhìn thấy mấy hình ảnh quen thuộc.Đáng tiếc những hình ảnh này đều không phải là bạn không phải là người mà Lý Dương mong gặp.

Thanh Mộc Vị Ương, Tam Tỉnh Khang và mấy chuyên gia Nhật Bản khác đang dẫn người nam thanh niên lùn đi ra ngoài.

- Lý Dương...

Tam Tỉnh Khang đang đi bên cạnh đột nhiên dừng lại kêu lên một tiếng, Tam Tỉnh Kết Y cũng nhìn thấy Lý Dương, trong mắt đầy sự căm thù.

Tam Tỉnh Khang gọi như vậy mấy người đều dừng lại, nam trung niên người lùn tiện nhìn Lý Dương theo ánh mắt của Tam Tỉnh Khang.

Người đàn ông trung niên dáng lùn có chút sắc bén trực tiếp nói:

- Thanh Mộc tiên sinh, hắn là Lý Dương có thần khí thiên hoàng đế quốc của Nhật Bản chúng ta?


Ông ta nói tiếng Nhật, âm thanh cũng không nhỏ Lý Dương cau mày, lúc này họ cách một khoảng cách chưa tới mười mét, người đàn ông lùn lại không một chút che giấu những điều ông nói Lý Dương đều nghe thấy hết.


- Shan-ben tiên sinh, hắn chính là Lý Dương, nhưng thần khí thiên hoàng, tôi sẽ nghĩ cách lấy lại.


Thanh Mộc Vị Ương lắc đầu một cách bất đắc dĩ còn nhìn Lý Dương.


Sự uy hiếp của Lý Dương anh không dám quên. Lúc này anh cũng đi theo. Còn thực sự sợ Lý Dương hiểu lầm gì, Lý Dương hiểu tiếng Nhật.


Người đàn ông lùn gật đầu, bước nhanh tới bên Lý Dương làm Lý Dương cau mày lại.


Trên mặt Tam Tỉnh Kết Y có chút vui mừng cũng vội vàng đi tới.


Thấy bọn họ đi lại Triệu Vĩnh, Triệu Khuê mấy bảo vệ liền đứng cạnh Lý Dương, nhìn mấy người đối diện một cách không vui vẻ. Đối với người Nhật Bản họ không có ấn tượng tốt, chỉ cần Lý Dương lên tiếng họ hai người có thể đánh gục bọn người kia.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK