Mục lục
Siêu Cấp Hoàng Kim Thủ - Tiểu Tiểu Vũ (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:



Sau khi về tới nhà, Lý Dương lập tức lên mạng tra xét tất cả tư liệu liên quan tới đồ rửa bút Nhữ Diêu, chỉ là khi online tin tưc quá pha tạp cũng không có nhiều tin tức có ích.

Tương Quân Quán cùng Tuyên Đức Lô đã bị Lý Dương đưa vào trong thư phòng. Sau khi về tới nhà Lý Dương cũng không vội phá hủy Tương Quân Quán mà hắn chỉ cần biết bên trong có một kiện bảo bối là được rồi, chạy thoát sau khỏi nhà mình.

Làm xong tất cả, Lý Dương mới nhớ tới Ngô Hiểu Ly còn đang ở Nam Dương. Hắn vội vàng lấy điện thoại đi gọi, nhưng phát hiện ra điện thoại đã sập nguồn rồi.

Nạp điện vào, khởi động lại máy, lập tức truyền tới mấy cuộc gọi nhỡ. Di động của Lý Dương vang lên cuộc gọi nhỡ liên tục, di động của hắn có chức năng lưu lại cuộc gọi nhỡ khi sập nguồn.

Trong những cuộc gọi nhỡ có của Ngô Hiểu Lý, Tư Mã Lâm, Trịnh Khải Đạt. Lý Dương còn chưa có đọc được hết, số lượng cuộc gọi nhỡ tới không ngờ lên tới hơn 30 tin.

Nghĩ tới bạn bè mình quan tâm tới mình như vậy, Lý Dương cảm thấy ấm áp.

Gọi điện thoại nhiều nhất chính là của Tư Mã Lâm, có hơn mười cuộc gọi nhỡ từ số của hắn. Thứ hai là Ngô Hiểu Ly, có sáu, còn có Trương Vĩ cũng gọi cho hắn ba lần.

Lý Dương đầu tiên gọi điện thông báo cho Tư Mã Lâm, Tư Mã Lâm gọi nhiều như vậy không biết có phải có việc gì hay không?

-Lý Dương, hai ngày nay đi đâu thế? Sao điện thoại cũng không gọi được? Hiện giờ đang ở đâu vậy?

Vừa mới gọi điện thoại, chợt nghe thấy thanh âm lo lắng của Tư Mã Lâm, hỏi Lý Dương mấy vấn đề liên tiếp.

Lý Dương sửng sốt một chút lập tức trả lời:

-Tư Mã đại ca, xin lỗi, hai ngày nay điện thoại bị sập nguồn, hiện giờ tôi đã về nhà ở Minh Dương rồi.

-Ở nhà? Không có việc gì là tốt rồi, cậu sao lại về nhà rồi?

Trong điện thoại, Lý Dương dường như nghe thấy tiếng Tư Mã Lâm hô một hơi thật dài xả giận. Lý Dương cảm giác được Tư Mã Lâm rất quan tâm tới mình cho nên rất cảm động.

-Hai ngày nay có chút việc xảy ra, chờ mai tôi đi Nam Dương thì nói cho anh, được rồi, Hiểu Ly còn ở Nam Dương không?

-Còn, cậu tốt nhất là điện thoại cho cô ấy, co ấy hai ngày nay rất lo cho cậu đó.

-Được rồi, chút nữa tôi gọi, Tư Mã đại ca, ngày mai tôi có thể tới Nam Dương, gặp mặt rồi nói nha.

Lý Dương tắt điện thoại, mở dãy số điện thoại của Ngô Hiểu Ly ra. Suy nghĩ một chút, cuối cùng không gọi nữa, dù sao mai mình tới Nam Dương rồi, chờ thấy mặt thì nói. Hiện giờ mình gọi điện thoại cũng không biết phải nói cái gì mới được.

Ngày hôm sau, cũng là ngày hoạt động thứ năm của hội đổ thạch Nam Dương. Lý Dương cùng Lưu Cương ăn xong điểm tâm liền lái xe đi Nam Dương. Khi về tới Minh Dương thì Dương lão đã nói xe không thể đi đường dài, phải đi chậm, nhưng mà phải chờ qua vài ngày nữa xong mọi việc mới có thể mang xe đi bảo dưỡng được.

Lý Dương tới Nam Dương thì đã quá trưa rồi, Nam Dương vẫn như cũ có nhiều người ham ngọc thạch tới đổ thạch. Mấy ngày nay Nam Dương truyền lưu nhiều nhất là ai đổ ra loại pha lên, loại phù dung … Đương nhiên, cái tên của Lý Dương được truyền ra nhiều nhất, Lý Dương đã giải ra Thủy Tinh Chủng, Lam Tinh Linh trấn áp tất cả.

Đến nay, khối Thủy Tinh Chủng Phỉ Thúy mà Lý Dương giải ra vẫn là khối duy nhất.

Lý Dương trực tiếp đi lên khách sạn, cũng không tới quảng trường, mấy ngày nay chạy đi chạy lại, một mực trên xe ô tô làm cho Lý Dương có chút khó chịu.

Ăn được, ngủ được một giấc buổi trưa, chờ khi tinh thần khá lên rồi, Lý Dương ngồi trong khách sạn đợi đám người Tư Mã Lâm trở về. Nghe nói trên quảng trường mấy ngày hôm nay có tin đồn, Thiệu Ngọc Cường cùng Phỉ Thúy Vương cái tên này thi thoảng được người tôi nhắc tới.



Căn cứ vào thống kê của đám quản lý thì lần này người tham ra đổ thạch đã vượt quá 5 vạn người rồi. Các khách sạn ở Nam Dương đã chật kín, cũng may không phải 5 vạn người cùng tới một lúc, trong khi đó ở giữa thời gian hoạt động còn có người bỏ đi, chứ không thì sợ rằng có người phải ra nhà dân ở rồi.

-Lý Dương, Lý Dương!

Xa xa truyền tới tiếng hô lớn, Lý Dương vội vàng đứng lên. Tư Mã Lâm cùng Trương Vĩ bọn họ cũng đã trở về, còn có Ngô Hiểu Lỵ đi theo cùng một chỗ, ánh mắt nàng đang u oán nhìn mình.

-Tiểu tử, cậu cuối cùng cũng trở về, lần sau tuyệt đối không được chạy đi không tiếng động như vậy, có nghe không.

Tư Mã Lâm tiến lên hung hăng đấm vào vai Lý Dương một cái, Lý Dương lập tức nhăn mặt vuốt vai. Một quyền của Tư Mã Lâm cũng không nhẹ, là đau thật.

Đau nhức thì đau nhức, nhưng mà Lý Dương cũng biết đây là Tư Mã Lâm quan tâm tới hắn, biểu hiện của sau khi lo lắng, vị đắng này có thể nhận được.

-Tôi biết rồi, chuyện tình lúc đó khẩn cấp, không phải tôi đã trở về sao?

-Trở về là tốt rồi, đáng tiếc mấy ngày hôm nay ngươi không đi quảng trường. Mấy ngày ngươi không ở đây, Thiệu Ngọc Cường tiểu tử này làm náo động, hiện giờ không ai không biết hắn, nếu như ngươi ở lại, căn bản tiểu tử đó chẳng là gì.

Trương Vĩ rất oán hận nói một câu, xem ra thành kiến của hắn với Thiệu Ngọc Cường không thể cải biến được.

-Tôi có năng lực gì chứ, hắn thực sự lợi hại.

Lý Dương chậm rãi lắc đầu cười khổ, chậm rãi nghe bạn bè nói chuyện xảy ra mấy ngày hôm nay.

Lý Dương đi rồi, hoạt động đổ thạch biến thành thiên hạ của một mình Thiệu Ngọc Cường. Trong hai ngày, Thiệu Ngọc Cường tổng cộng giải ra hai khối Thủy Tinh Chủng, bốn khối Phù Dung Chủng, Kiền Thanh Chủng Kim Ti Chủng cũng giải ra được một ít. Trong vài ngày mà sổ sách của Thiệu Ngọc Cường đã lên tới hai ba nghìn vạn tiền thu được do bán Phỉ Thúy. Đồng thời còn đang không ngừng đi chung quanh mua đổ thạch.

Hơn nữa ba ngày nay, ngoại bỉ quán quân đã là Thiệu Ngọc Cường rồi.

Có người nhìn thấy Thiệu Ngọc Cường mạnh như thế, thì nổi nên tâm tư lệch lạc, muốn mượn tay của Thiệu Ngọc Cường để tranh thủ mua đổ thạch.

Cái suy nghĩ lệch lạc này có quan hệ với Thiệu Ngọc Cường. Hiện giờ đại bộ phận người chơi đều biết Thiệu Ngọc Cường từng tranh đoạt một khối đổ thạch của hội trưởng hiệp hội ngọc thạch Minh Dương. Chỉ cần có người nhìn thấy Thiệu Ngọc Cường hỏi giá, lập tức giành lấy mua trước.

Người như vậy cũng không ít, nhưng mà mấy ngày hôm nay cũng không có người làm như vậy nữa. Có mấy người bị Thiệu Ngọc Cường hại cho thê thảm rồi, cố ý lấy đổ thạch dởm ra gạt người. Người chân chính cướp được đổ thạch của Thiệu Ngọc Cường không có một ai.

Quản lý của hoạt động này cũng chẳng thèm quan tâm, bọn họ cũng hận không có ai có thể giáo huấn thanh niên cuồng vọng này một chút.

Nhưng mà cũng bởi vì như vậy, rất nhiều người ở chỗ này không thèm nhìn Thiệu Ngọc Cường, ngươi trong hiệp hội ngọc thạch rất ngóng trông Lý Dương trở về. Ngay cả người chơi bên ngoài cũng mong Lý Dương trở về nhanh hơn một chút. Trong lòng mọi người, chỉ có Lý Dương mới có thể thắng được Thiệu Ngọc Cường mà thôi.

Nghe bọn họ nói vậy, Lý Dương có chút dở khóc dở cười. Chính mình phản phất như anh hùng được mọi người chờ đợi đi giết ác ma vậy.

Lúc mấy người nói chuyện phiếm, bên trong khách sạn đã có người không ngừng chỉ trỏ về phía bên này. Không cần hỏi cũng biết là có người đã nhận ra Lý Dương rồi. Trong cái vòng tròn đổ thạch của đổ thạch Nam Dương này Lý Dương so với bất luận ngôi sao nào cũng phải nổi tiếng hơn nhiều.

Nghỉ ngơi cả một đêm, đợi tới hôm sau, cũng là ngày thứ sáu của hoạt động đổ thạch này. Lý Dương còn chưa vào tới quảng trường thì tin tức hắn trở về cũng đã truyền ra rồi. Vô số người truyền tôii nhau tin tức mới nhất này, cuối cùng có nhiều ánh mắt nhằm vào thanh niên dưới sự bảo vệ của bảo tiêu đang đi dạo nhàn nhã trên quảng trường.

Thiệu Ngọc Cường cũng biết được Lý Dương trở về rồi, hắn cũng không giống với tưởng tượng của người khác. Thiệu Ngọc Cường mong muốn Lý Dương sớm trở về một chút, không có đối thủ mà nói hắn quá tịch mịch rồi.

Hơn nữa, Thiệu Ngọc Cường muốn đường đường chính chính thắng được Lý Dương một lần. Hai lần giao phong trước hắn đều thua, nhưng hắn thua không phục. Đầu tiên bởi vì uy hiếp, lần thứ hai bởi vì sơ sót. Thiệu Ngọc Cường cũng không chấp nhận mình kém hơn Lý Dương.



Hơn chín giờ sáng, Lý Dương cùng đám người Tư Mã Lâm đi xuống quảng trường. Nhìn lại quảng trường đổ thạch sau ba ngày xa cách Lý Dương cũng có chút cảm khái. Cũng may ba ngày nay hắn thu mua được món đồ rửa bút kia, đủ để bù đắp tiếc nuối trong lòng hắn.

Lý Dương vừa tới quảng trường, đã bị rất nhiều người nhận ra rồi. Nhưng khác với trước đây không ai đi tới bên cạnh Lý Dương nữa mà đều nhường đường cho hắn.

Loại cảm giác này so với đông đảo mọi người nhìn vào còn muốn khó chịu hơn nhiều.

Liên tục đi qua vài quầy hàng nhỏ, cảm giác vẫn như cũ, Lý Dương chỉ có thể bất đắc dĩ tiếp thu hiện trạng, an tâm đi tìm kiếm đổ thạch mới.

Có Thiệu Ngọc Cường chống đỡ ở phía trước, Lý Dương hiện giờ cũng không lo lắng cao điệu nữa. Hiện giờ mọi người ước gì Lý Dương nhanh nhanh giải một vài khối đổ thạch, trấn áp Thiệu Ngọc Cường một lần.

Đi dọc theo con đường cũ, Lý Dương phát hiện ra đổ thạch tốt vẫn không nhiều lắm. Không biết có phải là do hoạt động sắp kết thúc rồi hay không mà tỉ lệ đổ thạch tốt còn thấp hơn trước một chút.

Nhìn những đổ thạch có biểu hiện giống như nhau này, Lý Dương kỳ thực cũng bội phục Thiệu Ngọc Cường lắm. Hắn dùng năng lực quan sát đặc thù mới không bị mệt, Thiệu Ngọc Cường từng bước có thể giải ra được phỉ thúy tốt như vậy, thật không biết hắn làm như thế nào nữa.

Nhìn gần một nghìn khối đổ thạch, cuối cùng cũng có một khối lọt vào trong mắt Lý Dương. Đây là một khối đổ thạch khá lớn, bên trong có phỉ thúy loại kim ti nặng chừng vài kg. Nhưng mà cũng không phải là loại tốt nhất, mà là loại ở lớp giữa giá trị cũng thấp đi hơn một chút.

Mấy kg, đại khái có thể bán được hơn 200 vạn, đối với Lý Dương mà nói là một khối tiền lớn rồi.

Quay lại quầy hàng, Lý Dương đột nhiên chỉ vào một khối đổ thạch khác hỏi giá. Lý Dương cũng không biết những người này có phải định dùng chủ ý với mình như đối phó với Thiệu Ngọc Cường hay không. Dù sao cẩn thận một chút cũng không thừa, Lý Dương cũng không muốn mình thu oan như Trương Vĩ lần trước.

-Lý tiên sinh, khối này rất rẻ, 3 vạn đồng.

Người bán nhiệt tình nói rằng, người bán này Lý Dương khẳng định chưa thấy qua, cũng không biết vì sao hắn biết mình.

Nghe thấy người bán báo giá, Lý Dương không nhịn được mà nhướng mắt, khối đổ thạch như vậy trị giá tối đa chỉ có hơn vạn đồng thôi.

-1 vạn.

Lý Dương lắc đầu lập tức trả giá, người bán liên tục lắc đầu, cũng không ngừng nhìn chung quanh Lý Dương, chung quanh cũng không có người tới cướp đoạt đổ thạch của Lý Dương.

-Một vạn không được, lý tiên sinh nếu muốn, vậy lấy số may mắn đi, 2 vạn 8.

-Đắt quá, thôi quên đi, còn khối này thì sao?


Lý Dương chỉ vào một khối, đây mới là khối có Kim Ti Chủng.


Thấy Lý Dương có chút thất vọng, cũng không có ai tranh mua, người bán cũng không dám đưa giá lung tung, nếu không vụ buôn bán này của hắn thất bại rồi.


-Lý tiên sinh, cái này cũng 3 vạn.


-3 vạn! ~ Lý Dương chậm rãi gật đầu, lần này người bán không sư tử há mồm nữa, khối đổ thạch này biểu hiện ra với giá 3 vạn cũng hợp lý rồi.


-3 vạn, tôi muốn rồi.


Lý Dương lấy ra 3 vạn tiền mặt trực tiếp ôm lấy khối đổ thạch, 3 vạn biến thành 200 vạn, có vụ buôn bán nào lời hơn thế


:73: :73: Mọi người vào đây (http://4vn/forum/showthread.php?79511--Goi-Cac-Manh-Thuong-Quan-ung-ho-tai-tro-Share-Truyen) ủng hộ để truyện ra nhanh hơn nào :99: :99:

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK