Mục lục
Siêu Cấp Hoàng Kim Thủ - Tiểu Tiểu Vũ (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:



Tiếng búa rất nhỏ nhưng hiện ra rất rõ trong lòng mọi người.

Đã xong, cuối cùng vật phẩm đấu giá cuối cùng cũng đã bán xong, đợt này ngoài hai công ty An Thị và Thiệu Thị ra thì không còn công ty nào khác đấu giá, việc này kỳ thật quả là một kỳ tích.

Thiệu Ngọc Hoa đứng lên rồi phức tạp nhìn An Văn Quân sau đó từ từ đi ra ngoài. Rất nhiều người cũng bắt đầu đứng dậy, bây giờ đã gần rạng sáng, đợt đấu giá này kéo dài hơn bọn họ tưởng tượng rất nhiều, cho dù Trịnh Khải Đạt cũng không ngờ lại lâu như vậy.

-Chúc mừng

Người phụ trách chủ động bước lên bắt tay với An Văn Quân, An Văn Quân có hút cứng ngắt hồi lễ, với khối Phỉ Thúy này cô làm gì mà còn vui sướng được chứ.

Có thể nói, An Văn Quân đang chưa sót trong lòng, nếu như lúc đầu đủ coi trọng Lý Dương cũng như coi trọng những người bên cạnh hắn thì bọn họ có tể sẽ có được viên Phỉ Thúy mà không cần đấu giá, cũng không cần phải dùng giá cao như vậy để mua nó.

Sáu nghìn vạn, lần này thua lỗ tới sáu nghìn vạn, An Văn Quân đang nhỏ máu trong lòng, hơn nữa khi về công ty cô còn phải giải thích cho công ty nữa.

Mặc kệ ra sao thì khối Ngọc Lục Bảo này cuối cùng cũng thuộc về An Thị, Thủy Tinh Chủng Ngọc Lục Bảo tuy không bằng Đế Vương Lục, nhưng cũng không kém quá nhiều. Chỉ tiếc là danh tiếng cùa Đế Vương Lục quá vang dội làm cho Ngọc Lục Bảo bị giảm đi giá trị của nó, cũng như khối ngọc của mình, An Thị trong một khoảng thời gian sắp tới chắc chắn sẽ rơi vào thế hạ phong so với Thiệu Thị.

-An trưởng phòng, chúc mừng

Trịnh Khải Đạt cười đi tới, An Văn Quân nhìn khuôn mặt tươi cười của Trịnh Khải Đạt, cô hận không thể bước lên đánh vào mặt hắn một cái.

Chính là do người trước mặt này đột nhiên tổ chức đấu giá mới làm cho bọn họ bị động như thế, nếu như ngay từ đầu mua từ tay Lý Dương thì cũng không cần phải dùng một cái giá trên trời như thế này rồi.

-Cám ơn Trịnh tổng

Tuy hận trong lòng nhưng An Văn Quân vẫn phải mĩm cười chào Trịnh Khải Đạt, nhưng mà cho dù cô cố gắng thế nào thì cũng không che đấu được sự cứng ngắt của mình.

Trịnh Khải Đạt cũng không dể ý, hắn biết An Văn Quân hiện tại đang rất khổ sở, An Văn Quân bồi nhiều tiền như vậy chính là giúp cho Lý Dương kiếm lời, đối với hắn như vậy là đủ rồi, những việc khác không cần bận tâm.

Nếu Trịnh Khải Đạt mà bị tổn thất nhiều như vậy chỉ sợ hắn đã sớm tìm một chỗ gào khóc rồi, tổn thất sáu nghìn vạn đối với hắn chính là tổn thương gân cốt, công ty đấu giá này của bọn họn mỗi người cũng chỉ đầu tư có sáu nghìn vạn mà thôi, từ đó có thể thấy tổn thất sáu nghìn vạn là nghiêm trọng như thế nào rồi.

-Không cần khách khí, hy vọng ngài có thể nhanh chóng chuyển tiền vào công ty chúng tôi, đến lúc đó tôi sẽ phái người mang Phỉ Thúy tới cho công ty

Trịnh Khải Đạt mỉm cười khom người nói, An Văn Quân hít vào một hơi thật sâu rồi nhanh chóng bước ra ngoài, cô không dám tiếp tục nói chuyện với Trịnh Khải Đạt nữa, cô sợ mình quá xúc động mà làm ra chuyện gì đó quá mức.

Chuyển khoản, cô sẽ làm, cho dù tổn thất sáu nghìn vạn cô cũng sẽ làm, chỉ cần có được viên Phỉ Thúy là tốt rồi, cô chưa từng nghĩ tới việc là mình không trả được tiền, dù sao thì chuyện này cũng không thể xảy ra.



Nếu thật sự không có tiền trả thì có thể tiết kiệm được sáu nghìn vạn, ba mươi vạn tiền thế chấp căn bản không coi là cái gì.

Nhưng mà như vậy thì An Thị sẽ hoàn toàn quyết liệt với Lý Dương, đến lúc đó thì khối Phỉ Thúy này sẽ thuộc về Thiệu Thị, đây là việc không thể được, nếu vậy thì An Thị sẽ bị đe dọa. Việc khác không nói, chỉ việc trở mặt với Lý Dương thôi thì tổn thất của An Thị cũng đã hơn sáu nghìn vạn rồi.

Mọi người đều rời khỏi, thời gian cũng sắp tới 12 giờ, Trịnh Khải Đạt và Tư Mã Lâm đem tất cả nhân viên tập trung mở một hội nghị, khích lệ mọi người vài câu rồi mang mọi người đi ăn khuya sau đó mới cho mọi người đi nghỉ ngơi.

Trịnh Khải Đạt và Tư Mã Lâm đang rất hưng phấn nên căn bản là không ngủ được, bọn họ đang thống kê thành quả trong lần đấu giá này.

Tất cả vật phẩm đấu giá bán được hai ức chín nghìn ba trăm sáu mươi vạn, chỉ thiếu 640 vạn nữa là thành ba ức, với một cái nhà đấu giá mới thành lập mà nói thì đây là thành tích vô cùng tốt.

Trong hai ức chín nghìn ba trăm sáu mươi vạn này có tới hai ức sáu nghìn vạn là do Lý Dương mang tới, bọn họ người nhiều như vậy cũng chỉ có ba nghìn vạn, trong đó Tư Mã Lâm một mình chiếm một nửa, khối Băng Chủng Phỉ Thúy kia của Tư Mã Lâm bán được giá ba trăm tám mươi vạn.

Giá cả này tuy rất cao nhưng không thể này so sánh được với khối của Lý Dương, một ức năm nghìn vạn là giá của một viên Phỉ Thúy, chắc chắn rằng cái giá này sẽ làm kinh động mọi người cho mà xem, hơn nữa lúc đó thanh danh của công ty bán đấu giá sẽ càng thêm vang dội.

Trịnh Khải Đạt vốn định gỏi điện thoại báo tin mừng cho Lý Dương nhưng đành ngừng lại, thời gian quá muộn, lúc này Lý Dương khẳng định đã đi ngủ, chờ sáng ngày mai gọi điện báo tin cho Lý Dương cũng không muộn.

Đêm này Lý Dương ngủ rất say, lúc dấu giá diễn ra kịch liệt nhất thì Lý Dương đã chìm vào giấc ngủ.

Sáng ngày hôm sau, Lý Dương bị chuông di động gọi dậy, lúc này là sáu giờ sáng, người gọi điện cho Lý Dương là Tư Mã Lâm, Tư Mã Lâm đang rất muốn báo tin tốt này cho Lý Dương.

Sau khi nghe Tư Mã Lâm nói con số xong, cảm giác đầu tiên của Lý Dương chính là không tin, con số cao nhất mà hắn nghĩ tới chỉ là hai ức, tăng cao thêm nữa hắn căn bản là không dám nghĩ, không ngờ cuối cùng hắn lại lời tới hai ức sáu nghìn vạn, so với dự tính của hắn còn lời ra tới sáu nghìn vạn.

Thứ này cộng thêm lần đấu giá ở Bình Châu, tổng tài sản của Lý Dương hiện tại lên tới ba ức năm nghìn vạn, hơn nữa còn chưa tính tới khối cưc phẩm Phỉ Thúy Huyết Mỹ Nhân.

Nếu như tính luôn nó thì lần này Lý Dương lời được ít nhất là 5 ức, số tiền này so với giá trị con người của hắn trước đó còn nhiều hơn gấp mười lần.

Sau khi nghe được tin tức này Lý Dương không còn chút buồn ngủ nào, hắn ra ngoài chạy một vòng quanh bờ biển, nhêệt độ bên ngoài rất phù hợp nên chạy bộ cũng rất thoải mái.

Dẫn Lưu Cương ra ngoài ăn một bữa sáng long trọng, sau đó Lý Dương tiếp tục đi xung quanh du ngoạn, khi triễn lãm bắt đầu, Lý Dương và Lưu Cương quay trở lại phòng triễn lãm. Tâm trạng khác nên cảm giác cũng có chút thay đổi, sáng hôm nay Lý Dương nhìn cái gì cũng lạ mắt cũng ngạc nhiên.

Trong tay có tiền, trong lòng không hoảng hốt.

Thấy những món đồ gốm không tệ trước mặt, Lý Dương định mua hai món trở về, đương nhiên, Lý Dương cũng sẽ không đi mua những thứ có giá mấy trăm triệu, mua một món mấy nghìn vạn đã là cực hạn cho phép của hắn.

Lúc đi vào đại sãnh thì đã có không ít ngườinơi này mỗi năm chỉ đấu giá vài lần nên mỗi lần đấu giá đều tụ tập rất nhiều người, không chỉ có những thương nhân trong nước tới mà còn có cả những nhà sưu tập nước ngoài tới nơi này, bây giờ trông nó giống như là một cái liên hiệp quốc thu nhỏ vậy.

Những người này có hứng thú khác nhau, cũng có người không tham gia đấu giá, nhưng có một thời gian bọn họ sẽ cùng nhau xuất hiện, đó chính là lúc bắt đầu triễn lãm.

Nơi triễn lãm có phân loại, nhưng mà tất cả đều ở cùng một chỗ, đây cũng là lúc tốt nhất để người tham gia thu thập tin tức.



Nhìn một đoàn người có màu da khác nhau đang dùng vô số ngôn ngữ khác nhau thảo luận Lý Dương liền hâm mộ không thôi, không biết khi bọn họ đấu giá có thể có quy mô như vậy không nữa, nếu có thể mang tất cả bọn họ tới nhà bán đấu giá Trịnh Châu của bọn họ thì tốt biết mấy.

-Lý ca, phòng triễn lãm đồ sứ là phòng bốn, là phòng gần nhất trên lầu

Lưu Cương đi đến bên cạnh Lý Dương rồi nhỏ giọng nói

-Tốt, chúng ta đi lên

Lý Dương lập tức gật đầu, lần này có bán ba mươi tám món đồ sứ các thời kỳ, trong đó thời Thanh có mười hai món, giá trị cao nhất, tốt nhất, hấp dẫn nhất chính là " Cẩm Hương Đình" thời Thanh, đoán chừng là có không ít người chú ý tới món đồ cổ này.

Lý Dương bây giờ rất có tin tưởng với mình, khi biết mình đã có hơn hai trăm triệu, hắn một chút cũng không sốt ruột, cho dù là thứ này có giá một ức năm nghìn vạn hắn cũng phải mua cho được.

Phòng triễn lãm số bốn rất lớn, nơi này không nhỏ hơn nhà bán đấu giá Phỉ Thúy ở Nghiễm Châu chút nào, hơn nữa bố trí ở nơi này càng thêm xa hoa càng thêm cao cấp.

Những món vật phẩm này đều được trưng bài theo một thứ tự vị trí nhất định, Lý Dương không biết nơi này có tìm qua Phong Thủy đại sư hay không, nhưng mà cách sắp xếp ở nơi này làm cho mọi người cảm thấy rất thoải máy, trên cơ bản là cho dù người nào thì cũng có cảm giác sốt ruột, hưng phấn khi vào đây.

-Cẩm Hương Đình

Hai mắt Lý Dương đột nhiên sáng lên, hắn nhanh chóng đi tới phía trước vì cuối cùng hắn đã thấy được mục đích của chuyến đi lần này.

Xung quanh "Cẩm Hương Đình" tập trung không ít người, mị lực của nó quả thật là lớn, trong ba mươi tám món đồ sứ được triễn lãm thì nó là thứ có nhiều người quan sát nhất.

-Thật xinh đẹp a


Lý Dương nhẹ nhàng tán thưởng một tiếng, thứ này cho dù là tạo hình hay trang trí đều vô cùng hoàn mỹ, so sánh những món đồ thời sau thì có chút thua kém nhưng nó được cái là có được phong cách cổ xưa hào phóng mà những món đồ thời sau không thể có được


Đây là Nguyên Thanh Hoa, là Nguyên Thanh Hoa tràn ngập lực hấp dẫn.


Một kiện đồ sứ như thế này được bảo tồn tới bây giờ trên thê giới chỉ còn có tám món, ngoại trừ món Quỷ Cốc Tử Hạ Sơn ra, những thứ khác rất ít được bán đi, món Cẩm Hương Đình trước mắt này cũng là một trong những món hiếm hoi được bán đi.


Cẩm Hương Đinh năm 2005 bị Giai Sĩ Đắc bán một lần, lúc đó nó có giá bốn nghìn hai trăm vạn đô la HongKong, hơn nữa cộng thêm phí thủ tục là bốn nghìn bảy trăm vạn, ở thời điểm đó cái giá này có thể xem là giá trên trời.


Quỷ Cốc Tử Hạ Sơn cũng được bán trong năm 2005, nó được bán sớm hơn Cẩm Hương Đình nữa năm, hai món này có độ cao, đường kính gần như giống nhau nhưng giá cả lại chênh lệch tới 5 lần.


Nguyên nhân của việc này khá nhiều, một trong những nguyên nhân là Cẩm Hương Đình từng có người tu sửa qua, tì vết này người thường căn bản không thể nhìn thấy nhưng tì vết này lại ảnh hưởng nghiêm trọng tới giá cả của nó nên cuối cùng giá cả thấp hơn người huynh đệ Quỷ Cốc Tử của mình rất nhiều.


Thời điểm năm 2005, thứ này bị một người Đài Loan họ Cao mua đi, sau đó nó xuất hiện ở viện bảo tàng tư nhân của Mỹ. Thời gian hai năm kinh tế trì trệ, nó một lần nữa được bán đấu giá, tin tức vừa ra, không chỉ hấp dẫn người trong nước, ngay cả người sưu tầm thế giới đều chạy tới HongKong tham gia tranh giành.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK