Mục lục
Siêu Cấp Hoàng Kim Thủ - Tiểu Tiểu Vũ (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:



Lưu Quan Trương ở đây có nghĩa là Lưu Bị, Quan Vũ và Trương Phi.

Khuôn mặt của Lưu Bị có màu trắng, Quan Vũ thì màu hồng, còn Trương Phi lại màu đen, không phải có bài hát hát rằng khuôn mặt đen của Trương Phi kêu thì thầm sao.

Kê Huyết Thạch Lưu Quan Trương còn thể hiện một nét văn hóa dân tộc, còn ba màu hồng vàng trắng trước mặt tuy là có kém Lưu Quan Trương một tí nhưng nó vẫn là Kê Huyết Thạch tam sắc, giá chắc chắn sẽ vượt xa 1000 tệ.

- Độ đậm không đủ, nếu không thì giá sẽ còn cao hơn nữa, thật là tiếc.

Thầy Thái lắc lắc đầu, độ đậm không đủ cũng là một khuyết điểm của khối Kê Huyết Thạch này, nó làm cho ngọc không tươi sáng.

Lý Quân Sơn thì đang choáng váng, ông không hiểu Lưu Quan Trương là gì nhưng giải được ngọc quý thì ông biết, ông bỏ ra nghìn tệ để mua khối phế liệu này về không ngờ lại kiếm được cả đống tiền.

Mà chính ông cũng không biết là nó giờ đáng giá bao nhiêu nữa.

Hà Ái Linh hơi thẫn người ra, bà cũng nghe những người xung quanh đang bàn tán về nó, lúc này mấy người Mao Lão đã bước đến đứng bên cạnh, lời người khác có thể không tin nhưng lời của ba vị chuyên gia này thì không thể không tin được, họ cũng đang to nhỏ về Kê Huyết Thạch vừa được giải.

- Chúc mừng ba, ba thành công rồi.

Lý Dương cười hi hi, hắn cũng đã đoán trước được mọi chuyện, không giải trúng mới lạ, tuy nhiên nhìn dáng vẻ kinh ngạc của cha hắn cũng thấy thỏa mãn.

- Giải được rồi, thật sự như vậy sao? Dương Dương, chỉ một lúc mà đã giải trúng rồi sao?

Câu nói của Lý Dương lôi Lý Quân Sơn trở về với thực tại, ông vội vàng hỏi con, đây là lần đầu tiên ông nhìn thấy Kê Huyết Thạch, không ngờ lần đầu giải mà trúng, ông cứ nghĩ là mình đang nằm mơ.

- Đúng vậy, trúng rồi, ba, trúng thật rồi, số này toàn là Kê Huyết Thạch, mà không những chỉ có màu hồng, còn có hai màu khác nữa, là Kê Huyết Thạch tam sắc, đắt tiền lắm đó.

Lý Dương lại gật đầu, mới nhát dao thứ nhất mà đã cắt lộ ba màu, vẫn còn hai màu nữa chưa xuất hiện, tuy nhiên đã để lộ ra Kê Huyết Thạch rồi nên phần việc còn lại cũng nhẹ nhàng thôi.

- Dương Dương, cái này đáng giá bao nhiêu tiền vậy?

Hà Ái Linh chợt hỏi một câu, bà rất nhạy cảm với vấn đề tiền bạc, lúc này thì không thể thay đổi thói quen của bà được.

- Trước mắt thì vẫn chưa nhìn ra hết, chỉ nhìn được bề ngoài thôi, nếu bên trong cũng có khối Kê Huyết Thạch to như vậy thì ít nhất cũng được ba bốn mươi vạn.

Lý Dương nghĩ một lúc rồi mới chậm rãi nói, lần này hắn đánh giá khách quan, Kê Huyết Thạch tam sắc rất khó gặp, chỉ tiếc là khối này nhỏ quá, cũng không phải là sản phẩm tinh xảo, chỉ quan sát bề ngoài thì không thể nói giá cao được, tuy nhiên mấy mươi vạn bên trong Kê Huyết Thạch cũng đã không phải là giá thấp.

Nói chung giá của Kê Huyết Thạch không cao bằng Phỉ Thúy.

Thầy Thái cùng mấy người nữa đều gật đầu đồng ý, Lý Dương nói không sai, món đồ này trước mắt cao nhất cũng chỉ hơn 30 vạn, bên trong phải lớn như bên ngoài mới được.

Trước tình hình phức tạp như thế này Hà Ái Linh khó mà hiểu được vấn đề, bà cũng không suy nghĩ nữa, bà hơi sững người, mắt vẫn mở to, nghe Lý Dương nói xong mà kinh cả người.



- Nhiều vậy hả, Dương Dương, có thật là nhiều như vậy không?

Hình như Hà Ái Linh thấy tim mình đập nhanh hơn, nhà họ có tiền, nhưng chỉ là trong thời gian gần đây, thực tế thì họ vẫn sống rất tiết kiệm, không phải vì giàu có mà đi hoang phí.

Ngoài việc xây lại ngôi nhà, tuy nhiên đó là lòng hiếu thuận của Lý Dương, có tiền xây nhà mới cũng là việc làm mà tất cả mọi người đều muốn.

Ngoài ra cuộc sống của họ vẫn như thế, lúc xây trường Lý Quân Sơn lo việc tiền bạc, nhưng chi khoản gì đều có ghi rõ ràng khoản đó, ông cũng không nghĩ là dùng số tiền đó để cải thiện cuộc sống của mình.

Hai người bọn họ đều nghĩ ngôi trường này cuối cùng cũng của hai anh em nó, chỉ cần chúng nó sống tốt là được.

Giờ tự nhiên có mấy mươi vạn từ trên trời rơi xuống trước mặt, Hà Ái Linh không thể không bàng hoàng.

- Mẹ, một vài nguyên thạch đều như vậy, Kê Huyết Thạch cũng coi như là một loại Bảo thạch, nó nằm ẩn trong đá, chúng ta tìm được chắc chắn phải tăng giá trị rồi, ba con dùng tiền mua đá để mua một khối Bảo thạch cũng là do ba may mắn thôi.

Lý Dương cười một tiếng, có giải thích nữa cũng không có tác dụng, chi bằng viện cớ là nhờ vận may vậy, chỉ cần hai người họ có thể chấp nhận số tài sản này là được.

Số tiền nằm ngoài mong đợi này cũng giống như trúng số thôi, không ai nói được gì cả.

Tâm lý của Lý Quân Sơn vẫn vững hơn Hà Ái Linh, ông cũng đã lấy lại được tinh thần, sau khi biết được vì không nhẫn tâm mà bỏ ra một nghìn tệ mua phế liệu này về để rồi trúng được bảo thạch, ông vô cùng vui mừng.

Người xem từ 30 người đã tăng lên trên 50 người, người ta nghe tin ở đây giải trúng thì lũ lượt kéo nhau đến, không ai tin từ một khối phế liệu mà giải ra được Kê Huyết Thạch.

Đặc biệt là những người tận mắt chứng kiến Kê Huyết Thạch được cắt ra, đến bây giờ họ vẫn chưa thể chấp nhận được điều đó, nếu sớm biết như vậy thì họ đã mua nó về rồi, đừng nói là một nghìn, một vạn cũng đáng.

Lý Dương lại cầm dao cắt, Kê Huyết thạch bên trong cắt đã dễ dàng hơn nhiều.

Sau khi nhắm chính xác vị trí, hắn giúp Lý Quân Sơn ấn lưỡi dao xuống, lần hai coi bộ đã thành thạo hơn lần đầu, cắt đá thì cũng không cần kĩ thuật nhiều, chủ yếu là tâm vững tay vững, nhát cắt lần này của Lý Quân Sơn tiến bộ hơn lần trước rất nhiều rồi.

Người xem mỗi lúc một đông, có người không biết là lúc nãy giải lỗ, những người vừa đến sau khi biết giải được Kê Huyết Thạch từ khối phế liệu thì kinh ngạc vô cùng, xác suất giải trúng còn nhỏ hơn so với phế liệu đổ thạch rất nhiều.

Tiếng cắt đá truyền rất xa, hiện trường của buổi triển lãm cũng trở nên vắng vẻ hơn, cũng sắp 12h trưa rồi, người ta còn phải về ăn cơm, có người thì đi chuyển hàng,hoặc là đi ăn mừng vì vừa kí được hợp đồng mới.

Địa khai thạch không cứng lắm, nhưng toàn là đá, muốn cắt cũng phải có thời gian, cũng may là Kê Huyết Thạch này trước đó đã được Chúc công tử cắt đi một nửa, nửa còn lại không to lắm.

Vài phút sau đã cắt xong, phía bên trong lại để lộ ra Kê Huyết Thạch.

- Màu đen, thêm màu đen.

nữa,đây không phải là Kê Huyết Thạch tam sắc, mà là tứ sắc.

Có người kinh ngạc nói lớn, Kê Huyết Thạch tứ sắc còn khó kiếm hơn tam sắc nữa, tăng thêm một màu là tiền lại tăng lên gấp đôi. Hơn nữa thêm màu đen sẽ được xử lý như loại Lưu Quan Trương rồi, màu vàng chỉ cần làm tốt một tí là có được đồ trang trí rất đẹp.

Nhược điểm vẫn là độ đậm không cao, diện tích quá nhỏ.



Lý Quân Sơn biết giá tăng thêm bậc nữa thì quay lại nhìn Lý Dương, trước mắt chỉ cần giải được bốn Kê Huyết Thạch thì giá ít nhất cũng trên 70 vạn.

- Ba, lại trúng nữa rồi, chúng ta giải tiếp đi

Lý Dương cười giúp cha cố định lại nguyên thạch, Bạch Minh, Mao Lão và thầy Thái lại nhỏ to với nhau, họ cũng không còn nhớ vụ cá cược lúc nãy nữa.

Đặc biệt là Bạch Minh, hắn cho rằng tất cả đều là nhớ Lý Dương, Lý Quân Sơn chỉ nhờ một chút may mắn của con trai mà thôi.

Mao Lão và thầy Thái cũng đồng ý với Bạch Minh, Lý Quân Sơn mà biết được thì không biết ông sẽ cảm thấy như thế nào, khối nguyên thạch này đúng là Lý Dương giúp ông giải, nhưng người mua là ông, hơn nữa lúc mua ông không hề nghĩ đến Lý Dương.

Sau hai nhát cắt, Kê Huyết Thạch đã hiện rõ hơn, giá trị chắc chắn sẽ tăng, cho dù là bên trong không có gì đi nữa thì chỉ riêng hai miếng Kê Huyết Thạch này cũng đáng giá trên 10 vạn rồi.

Rất nhiều người nhìn Lý Dương với ánh mắt ngưỡng mộ, Chúc công tử chưa giải xong đã bỏ đi, nhường lại niếng mồi ngon cho Lý Dương.

Lý Dương lại cẩn thận cố định nguyên thạch, đặt dao vào đúng vị trí, lần này hắn không giúp cha cắt nữa.

Hắn hiểu được niềm vui giải đá, chỉ khi tự mình giải trúng mới cảm nhận được thành quả đạt được, nếu không thì cũng sẽ không có nhiều người có tâm nguyện một lần giải được Thủy Tinh chủng. Đặc biệt là những người yêu thích đổ thạch, tự tay giải ra được Thủy Tinh chủng là ước nguyện lớn nhất của cuộc đời họ.

Lý Quân Sơn nhìn Lý Dương, hắn cũng đưa ánh mắt khích lệ nhìn ông.

Ông tự mình ấn lưỡi dao xuống, tiếng cắt lại phát ra xa, Hà Ái Linh thì đang rất vui mừng, bà cũng không còn thấy bất ngờ quá sức chịu đựng như lần trước nữa, biết được món đồ trước mắt mỗi lúc một tăng giá trị thì sung sướng vô cùng.

Không ai chê tiền nhiều cả, đặc biệt là một người cả đời sống tiết kiệm như bà.

Giờ đã có trên 80 người đứng xem, vẫn chưa đông bằng lúc Chúc công tử giải đá, tuy nhiên số người đứng xem lúc này cũng đã chật kín máy giải đá rồi, giải lỗ rồi lại trúng, đúng là một kì tích.

Có rất nhiều người biết được đây là lần đầu tiên Lý Quân Sơn giải đá, điều này càng làm cho câu chuyện trở nên thần bí hơn.

Bất kể là thế nào, hình như những người mới đến đều có được sự may mắn đặc biệt, cũng giống như đánh mạt chượt vậy, đừng nghĩ là người mới không biết đánh, họ lúc nào cũng thắng cả đấy.


Người ta càng bàn tán nhiều hơn, nhát dao thứ ba của Lý Quân Sơn cuối cùng cũng đã xong.


- Đây là, màu tím?


Lại xuất hiện thêm một màu nữa, một người chắc chắn nói, nhiều người cẩn thận cúi đầu quan sát, thì ra là màu tím.


Lúc nãy là màu tím hồng, cũng hơi giống màu tím, vì vậy ban đầu họ không dám chắc chắn, giờ để hai màu lại với nhau thì dễ phân biệt rồi, nhìn thấy màu tím mọi người xôn xao cả lên.


Kê Huyết Thạch ngũ sắc, không ai ngờ được khối phế liệu này lại cho ra một sản phẩm tinh xảo như vậy.


-o0o-


:73: :73: Mọi người vào đây (http://4vn/forum/showthread.php?79511--Goi-Cac-Manh-Thuong-Quan-ung-ho-tai-tro-Share-Truyen) ủng hộ để truyện ra nhanh hơn nào :99: :99:

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK