Mục lục
Siêu Cấp Hoàng Kim Thủ - Tiểu Tiểu Vũ (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:



- Bộ tưởng chúng tôi ngốc à? Đây rõ ràng là nguyên thạch giả, còn bảo chúng tôi tiếp tục giải. Chờ giải xong rồi thì ông ta lúc đó lại càng không thừa nhận.

Gã đàn ông trung niên lập tức cười nhạo một tiếng. Khối nguyên thạch này đã gần như không có gì. Hiện tại khối nguyên thạch đã bị cắt thành một lớn một nhỏ. Mặt cắt đều là lớp màu trắng nham thạch vôi. Cho dù khối nguyên thạch này là thật thì phỏng chừng cũng không giải ra được Phỉ Thúy tốt.

Lúc này Lý Dương nhìn chằm chằm vào hai khối nguyên thạch bị cắt ra. Khối nguyên thạch này Lý Dương cũng cảm giác nó không phải là giả, chứ không phải là hắn chỉ tin vào lời nói của ông chủ Ngưu.

Tuy rằng có rất nhiều loại nguyên thạch Tân Trường Khẩu không đáng giá nhiều tiền nhưng không phải loại nào cũng giống như nhau. Loại nguyên thạch có lớp bên trong màu trắng này mật độ có vẻ lớn hơn, chứ không phải hoàn toàn là nguyên thạch Tân Trường Khẩu.

Tiếp theo đó chính là lớp da. Lớp da màu đen này là lớp da thuộc loại thượng đẳng. Có muốn tạo ra lớp da giả như thế này thật không có khả năng. Có những dấu vết hóa thạch không thể làm giả được.

Nhưng đối với khối nguyên thạch kỳ lạ như thế này thì đây là lần đầu tiên Lý Dương nhìn thấy. Ở Bình Châu hắn cũng đã thấy qua nhiều nguyên thạch nhưng chưa từng thấy cái nào giống cái này.

Hắn lặng lẽ thi triển năng lực đặc thù và hình ảnh lập thể lập tức xuất hiện.

Sau khi che chắn hết những vật xung quanh, chỉ còn lại hình ảnh hai khối nguyên thạch bị cắt ra. Đồng tử Lý Dương căng ra, ánh mắt tự nhiên mở to rất nhiều.

Khối nguyên thạch này chính là nguyên thạch ở Trường Khẩu nhưng lại là một nguyên thạch biến dị. Ai cũng sẽ không nghĩ đến sự biến dị bên trong lại nhiều như vậy.

- Các người có giải tiếp hay không, khó hiểu hay không thì cũng mặc kệ. Cái đó của tôi là thật. Tôi không thể trả tiền.

Ông chủ Ngưu bình tĩnh nói một câu. Tiền tài không thành vấn đề. Vấn đề chính là nguyên tắc làm ăn. Cho nên ông không thể nhượng bộ.

- Không nhượng bộ phải không. Thế thì ông đừng có hối hận. Em họ của tôi là người của cục Công thương. Bây giờ tôi gọi điện thoại đến cho nó. Cửa hàng của ông chờ bị niêm phong đi.

Một người trong số bốn người cũng hơi lớn tuổi một chút vừa nói vừa rút di động ra. Sắc mặt của ông chủ Ngưu cũng có chút thay đổi.

Việc này nếu đến tay cục công thương thì đối với ông cũng có ảnh hưởng rất lớn. Hiện tại, ông chủ Ngưu cũng chưa có biện pháp nào tốt để giải quyết. Ông không có chứng cứ chứng minh khối nguyên thạch này không phải là giả, trừ phi là dùng đến kỹ thuật để kiểm tra.

Nhưng có dùng đến kỹ thuật để kiểm tra cũng chưa chắc đã tốt. Nguyên thạch Trường Khẩu là nguyên thạch đổ thạch. Nghiêm khắc mà nói thì chẳng phải hàng giả. Chẳng qua là không đáng giá mà thôi.

- Chờ một chút!

Lý Dương từ phía sau đột nhiên đi tới. Những người vây quanh máy giải thạch đều quay đầu nhìn lại. Ông chủ Ngưu nhìn thấy Lý Dương cũng sửng sốt một chút nhưng phản ứng của ông so với cô bé Ngưu Linh thì mau hơn.

- Lý tiên sinh, ngài đến đây lúc nào?

Ông chủ Ngưu rất là cung kính bước lên chào hỏi. Những người chung quanh đa phần đều đã gặp qua Lý Dương. Khi nhận ra Lý Dương thì sắc mặt bọn họ cũng đều tỏ ra cung kính. Lý Dương hiện tại có thể nói là người nổi tiếng nhất trong giới ngọc thạch.

Bốn người kia nhìn Lý Dương một cách khó hiểu, đặc biệt là cái gã trung niên hơn năm mươi tuổi kia. Sắc mặt thay đổi của các ông chủ ông ta đều nhìn thấy rõ.



Ông ta là một người rất khôn khéo, liếc mắt một cái cũng có thể nhìn ra được đám ông chủ ngày rất là cung kính chàng thanh niên này. Thậm chí có một số người trong ánh mắt còn toát ra sự sùng bái.

Điều này có thể nói, chàng thanh niên trước mắt này rất được mọi người tôn kính.

Một người chỉ mới hơn hai mươi tuổi lại có thể thuyết phục nhiều ông chủ kinh doanh ngọc như thế này thì gã đàn ông trung niên cũng cảm thấy rất kỳ lạ.

- Chào mọi người, ông chủ Ngưu nói đúng đấy. Khối nguyên thạch này đích xác không phải là giả để lừa lấy tiền. Điều này tôi có thể cam đoan.

Lý Dương cười ha hả, nhìn bốn người kia nói một câu. Ông chủ Ngưu trên mặt lập tức lộ ra vẻ cảm kích. Địa vị của Lý Dương có thể nói là so sánh với Phỉ Thúy Vương ở Vân Nam. Lời nói của hắn khẳng định là có sức thuyết phục.

Lý Dương nói như vậy cũng giống như đã làm chứng cho ông. Cũng khó trách ông chủ Ngưu nhìn Lý Dương cảm kích.

- Cậu là ai? Cậu có chứng cứ gì có thể chứng minh đây không phải là nguyên thạch giả?

Gã đàn ông trung niên hơn năm mươi tuổi kia có chút cẩn thận nói. Bản thân ông ta cũng là một chuyên gia đổ thạch bí mật. Khối nguyên thạch này ông ta nhìn cũng không phải là giả. Nếu là giả thì ông ta sẽ không mua với giá đó đâu.

Nếu không phải là giải ra không có gì, đồng thời cắt ra tầng nguyên thạch có màu trắng kỳ dị như vầy thì ông ta sẽ không yêu cầu trả lại tiền.

Hình dáng của khối nguyên thạch lúc này chỉ là cái cớ cho ông ta lấy lại tiền mà thôi. Hơn nữa, ông ta cũng tin tưởng với biểu hiện như vầy thì ông ta tin rằng ông chủ Ngưu nhất định sẽ nhượng bộ. Với lại còn có thể làm cho ông chủ Ngưu bị tổn thất nhiều hơn nữa.

Nhưng ông ta đối với Lý Dương cũng có điểm cảnh giác. Biểu hiện của những người chung quanh đã nói cho ông ta biết. Chàng thanh niên trước mắt này tuyệt đối không đơn giản.

- Chứng cứ thì hiện tại tôi không có. Tôi chỉ muốn hỏi ông mua khối nguyên thạch này bao nhiêu tiền?

Lý Dương nhẹ nhàng lắc đầu. Hắn đương nhiên là có chứng cứ, chỉ là không nói ra thôi. Khối nguyên thạch này chưa chắc đã không có gì, biết đâu chừng trong đó lại cất giấu một bảo bối thì sao.

- Một trăm tám mươi ngàn.

Người đàn ông trung niên do dự một chút rồi nói ra giá cả. Từ biểu hiện bên ngoài của khối nguyên thạch thì cũng đáng giá một trăm tám mươi ngàn. Ở Vân Nam thì có thể ít có. Chứ ở Bắc Kinh thì cũng xem như là giá cả hợp lý.

- Được, tôi đưa cho ông một trăm tám mươi ngàn, khối nguyên thạch này ông tặng lại cho tôi nhé?

Lý Dương cười khẽ gật đầu. Lời nói của hắn làm cho mọi người xung quanh đều ngẩn cả người, đặc biệt là ông chủ Ngưu.

- Lý tiên sinh, ngài không cần làm vậy. Khối nguyên thạch này nếu là giả thì tôi sẽ đền tiền lại cho bọn họ.

Ông chủ Ngưu vội vàng tiến lên nói một câu. Vừa rồi, ông ta nghe Lý Dương vì mình mà lên tiếng thì cứ tưởng rằng khối nguyên thạch này không phải là giả là hoàn toàn chính xác. Ông không nghĩ rằng Lý Dương lại bỏ tiền ra mua lại nó.

Lúc này, ông chủ Ngưu trong lòng đã nghĩ rằng Lý Dương muốn giúp ông ấy. Hiện tại thì khối nguyên thạch này ai cũng không rõ, có người thứ ba mua nó quả là biện pháp tốt nhất. Những vị khách hàng này sẽ không nổi loạn lên đòi tiền nữa. Ông chủ Ngưu cũng không muốn vì khối nguyên thạch này mà sinh ra cãi cọ.



Ngoài ông chủ Ngưu thì các ông chủ khác cũng có chung suy nghĩ. Dù sao thì vừa rồi Lý Dương cũng đã nói, hắn không có chứng cứ gì chứng minh khối nguyên thạch này là thật.

Lúc này bọn họ nhìn ông chủ Ngưu một cách hâm mộ. Có thể làm cho Ngọc Thánh Lý Dương tự mình giúp đỡ thì xem là quá nể mặt rồi.

- Cậu nói là thật?

Người đàn ông trung niên do dự một chút rồi lại hỏi một câu. Lý Dương cười khẽ gật đầu.

Những lời này Lý Dương nói tuyệt đối là thật. Bên trong có bảo bối tốt như vậy thì nhất định không nhường cho bọn họ rồi. Nếu bọn họ không cần thì Lý Dương đương nhiên đồng ý tiếp nhận. Mua bán vẫn không lỗ mà còn có lời nữa mà.

- Lý tiên sinh, ngài không cần làm như vậy. Tôi sẽ đền tiền lại cho bọn họ.

Ông chủ Ngưu đột nhiên phất tay. Ông ta cho rằng Lý Dương muốn mua lại khối nguyên thạch chính là để giúp mình. Ông chủ Ngưu cảm thấy Lý Dương quả thật là một người rất tốt.

Ông chủ Ngưu cũng là người lương thiện. Bằng không thì sẽ không nhận nuôi Nhị Căn lâu như vậy. Cho nên, ông ta không thể để cho Lý Dương vì ông ta mà chịu tổn thất. Muốn trách thì chỉ có thể trách ông ta kém may mắn, khi nhập hàng lại mua phải một khối nguyên thạch như vậy.

- Không, ông chủ Ngưu. Ông hiểu lầm ý của tôi rồi. Tôi đã thích khối nguyên thạch này và tôi muốn mua nó.

Lý Dương lại lắc đầu. Khối nguyên thạch này hiện tại không ai nhìn ra. Đây chính là thời cơ tốt nhất để mua nó. Nếu không thì hắn không ra giá để mua lại nó đâu.

- Ngài thật sự muốn mua?

Ông chủ Ngưu kinh ngạc nhìn Lý Dương. Thái độ của Lý Dương không phải là đang giả vờ, cũng không giống như là vì muốn giúp ông ta mà mua khối nguyên thạch.

Lý Dương gật đầu, còn lấy ra tấm chi phiếu một trăm tám mươi ngàn. Tấm chi phiếu này không giả. Người đàn ông trung niên nhìn tấm chi phiếu rồi gật đầu, sau đó gọi điện thoại đến ngân hàng hỏi thăm một chút.

- Chi phiếu không thành vấn đề. Vậy khối nguyên thạch này là của cậu.


Người đàn ông trung niên thu hồi tấm chi phiếu. Kỳ thật thì trước khi nhận tấm chi phiếu thì ông ta còn có chút do dự. Ông ta thấy chàng thanh niên xem trọng khối nguyên thạch này thì ông suy nghĩ không biết có nên tạm thời không bán mà tiếp tục giải xem sao.


Nhưng nhìn thấy biểu hiện bên trong của khối nguyên thạch, thì người đàn ông trung niên không còn do dự nữa. Ông ta cũng có nhiều năm kinh nghiệm trong lãnh vực đổ thạch. Khối nguyên thạch như thế này ông ta chưa từng gặp qua. Nếu nói đến việc giải ra được tăng giá thì tỷ lệ thật sự là rất thấp. Hiện tại có thể thu lại được tiền vốn thì đã không sao rồi.


Hơn nữa, người đàn ông trung niên không dám cam đoan là việc này có phải là đối phương liên kết với nhau mà làm không, cố ý lừa gạt ông ta, khiến ông ta phải giải ra cái khối phế liệu này. Nói gì là một trăm tám mươi ngàn, một đồng cũng chưa chắc có.


- Cậu có phải hay không không hiểu về đổ thạch mà mua khối nguyên thạch này. Cậu và ông chủ này có mối quan hệ gì?


Người mà lúc trước đòi gọi cho người ở cục công thương không nhịn được hỏi Lý Dương một câu. Những người ông chủ xung quanh cũng trở nên mạnh mẽ lạ thường. Lý Dương nếu như không hiểu về đổ thạch thì sợ là không dám đánh cuộc như vậy.


-o0o-


:73: :73: Mọi người vào đây (http://4vn/forum/showthread.php?79511--Goi-Cac-Manh-Thuong-Quan-ung-ho-tai-tro-Share-Truyen) ủng hộ để truyện ra nhanh hơn nào :99: :99:

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK