Tiếng pháo làm cho mọi người càng thêm hưng phấn, tất cả mọi người đều đã đứng mấy giờ, nhưng không ai cảm giác mệt, mỗi người vẫn như cũ vô cùng có tinh thần.
Lý Dương cũng lộ ra vẻ tươi cười, bên ngoài vang lên tiếng pháo, bên trong ắn bắt đầu hạ đạo.
Bởi vì khối Phỉ Thúy bên trong đặc thù nên chỉ có thể giải như vậy, mỗi một lần đều phải trước cắt sau mày, như vậy mới có thể đảm bảo viên Phỉ Thúy bên trong.
Phỉ Thúy vốn không lớn, lại là trân bảo khó có, cho dù là ai thì cũng không được phép lãng phí.
Tiếng pháo vang lên đã thu hút sự chú ý của những người bên cạnh, những người gần nhất thì trực tiếp chạy qua, nghe nói Lý Dương đang giả thạch bên trong, hơn nữa còn gải ra Thủy Tinh Chủng, những người này ngay lập tức cắm rễ không chịu đi.
Chỉ chốc lát, xung quanh nhà xưởng đã có rất nhiều người.
Cũng may lúc này đã là hơn 12 giờ, rất nhiều người đã tan ca về nhà, nếu không thì sẽ còn đông hơn nữa
Trong số những người mới tới có cả 2 ông chủ bên cạnh, khi ông chủ xưởng nói chuyện với hai người, sự đắc ý của hắn làm cho 2 người kia ê ẩm, đồng thời cũng là phi thường hâm mộ.
Ngọc Thánh Lý Dương, còn có Hồng lão, đây đều là đại sư có danh tiếng, có thể thỉnh một người đã là chuyện vô cùng khó, người này ngược lại, hai vị đại sư đứng đầu không ngờ chủ động lại chỗ này.
Vận may của người này không thể không làm người ta đố kỵ.
Nhóm người bên ngoài sau khi tiến vào cũng không có ngừng lại, có rất nhiều người nghe được tiếng pháo nên đã đi tới, nếu còn đứng bên ngoài thì một lát nữa họ sẽ không đi vào được.
Tiếng pháo ngừng lại, Lý Dương đã cắt xong một đao, tiếp theo hắn như trước chuyển sang máy mài.
-Ông chủ Vương, ông cũng tới đây à! . . .
Ba ông chủ xưỡng đang đứng ngoài nói chuyện thì có một người đi tới, lần này là một ông chủ của xưỡng chạm khắc ngọc, xưởng chạm khắc của người này khá lớn, 3 ông chủ xưởng cộng lại cũng chỉ bằng một nửa của người ta.
Xưởng của ông chủ Vương cũng có thể xem là có danh tiếng trong cả Kiết Dương này.
-Ông chủ Cơ, có chuyện gì mà đốt pháo thế? . . .
Ông chủ Vương nhìn còn trẻ, chỉ hơn 40 tuổi, lúc tới hắn liền cười hỏi một câu, ông chủ Vương biết bên trong xưởng có rất nhiều người, nhưng tại sao như thế thì hắn lại không biết.
Ông chủ Cơ chính là ông chủ của nhà xưởng này, thấy có người hỏi nên hắn liền trả lời:
-Ha ha, cũng không có gì, Ngọc Thánh cùng với Hồng lão đang ở trong này, vừa rồi Ngọc Thánh giải ra Thủy Tinh Chủng nên chúng tôi đốt pháo chúc mừng thôi!
Nói xong hắn liền yên lặng, nhưng nhìn vẽ mặt hắ thì mọi người đều biết hắn đang rất đắc ý, mà hai ông chủ bên cạnh thì ghen tị tới mức hận không thể đánh hắn một chầu.
-Ngọc Thánh, Hồng lão tiên sinh!
Ông chủ Vương nhíu mày, hắn lập tức nhớ tới tin tức cấp dưới báo cáo.
Chuyện Ngọc Thánh Lý Dương xuất hiện ở Kiết Dương không phải là chuyện bí mật gì với những ông chủ lớn, trong hiệp hội ngọc thạch đều có người của bọn họ, chuyện Lý Dương và Đỗ hội trưởng có mâu thuẩn đã sớm truyền tới tai bọn họ.
Lý Dương là Lý sự của Trung Bảo Hiệp, lần này đoán chừng Đỗ Chi Quý sẽ không hay ho, có điều chuyện này không có liên quan gì tới những thương nhân bọn họ. Đỗ Chi Quý thế mạnh, nhưng đối vói những thương nhân tài sản trăm triệu, thậm chí là thương nhân tài sản 10 triệu thôi thì sức ảnh hưởng cũng là rất nhỏ.
Với bọn họ mà nói, có lẽ đổi một hội trưởng mới mới là chuyện có lợi, tốt nhất là có thể đổi một hội trưởng nghe lời tới đây.
-Đúng, bọn họ đều đang ở bên trong! . . .
Ôn chủ Cơ gật đầu, trong lòng hắn thì cảm thấy vô cùng đắc ý. Mời, nhất định mời Hoa Thiên, không chỉ mời mà còn phải mời hắn ăn một bữa tiệc lớn, hơn nữa còn cho tiền lì xì, chuyện tốt như vậy chỉ có thể gặp chứ không thể cầu, không có bọn họ, hắn làm sao có thể nở mày nở mặt như bậy giờ.
-Ông thật là may mắn, có thể mang chúng tôi đi vào không? . . .
Ông chủ Vương cười cười, ông chủ Cơ càng thêm đắc ý, hắn lập tức mang bọn họ đi vào, ông chủ Vương đi theo, phía sau hắn còn có 2 tên bảo tiêu.
Mấy người bọn họ đi tới nơi, Lý Dương vẫn còn đang mài nguyên thạch.
Khối nguyên thạch này cắt vài đao, diện mạo của nó cũng đã lộ ra một phần, khối Phỉ Thúy này không lớn, nhưng nó là Hắc Bạch Vô Thường, lại còn là Thủy Tinh Chủng, giá trị của nó không thể do lường dược.
-Hắc Bạch Vô Thường!
Vừa mới đi vào, ông chủ Vương liền sửng sốt hô lên, ánh mắt cũng chuyển thành ngơ ngác, hắn khác với những người khác, lúc đầu hắ làm giàu bằng Phỉ Thúy, sau đó mới sửa sang làm chạm khắc.
Vì vậy hắn cũng có trình độ nhất định, sự hiểu biết của hắn về Phỉ Thúy cũng nhiều hơn những người khác.
Hắc Bạch Vô Thường, loại Phỉ Thúy hiếm có này hắn cũng biết, hai mươi năm trước hắn còn gặp qua một lần, đó là lúc hắn làm thương nhân nguyên thạch, lúc đó hắn đã tận mắt thấy được loại Phỉ Thúy này được giải ra.
Hắn còn nhớ rõ khối Phỉ Thúy lọa này được một thương nhân mua với giá cực cao.
-Ông chủ Vương, Hắc Bạch Vô Thường là có ý gì?
Ông chủ Cơ nhỏ giọng hỏi một câu, vừa rồi Hồng lão nói tới cái tên này, đáng tiếc hắn không hiểu gì, lại không dám đi hỏi Hồng lão.
Hiện tại ông chủ Vương cũng biếtkhông cần phải hỏi thăm người khác, trực tiếp hỏi hắn là được.
Ông chủ Vương có chút phức tạp nhìn ông chủ Cơ, không ngờ Lý Dương lại giải ra cực phẩm Phỉ Thúy Hắc Bặc Vô Thường, hơn nửa còn là Thủy Tinh Chủng, chỉ điều này thôi cũng đủ để hắn hâm mộ ông chủ Cơ rồi.
-Hắc Bạch Vô Thường ...
Hắn từ từ giải thích, một lát sau hắn đã nói ra lai lịch của viên Phỉ Thúy này, thậm chí chuyện của Phỉ Thúy Vương và Trác lão hắn cũng nói, ông chủ cơ, hai ông chủ bên cạnh và những người công nhân bên cạnh khi nghe được câu chuyện đều cảm thấy sững sốt.
Hắc Bạch Vô Thường không ngờ lại có lai lịch như thế.
Thì ra viên Phỉ Thúy có màu sắc kỳ lạ này không phải là viên Phỉ Thúy bình thường, nó là cực phẩm Phỉ Thúy, giá trị sẽ cao hơn Phỉ Thúy bình thường rất nhiều.
Những người không có nghe ông chủ Vương giải thích thì nhỏ giọng hỏi người bạn bên cạnh, một lát sau, mọi người đều đã hiểu ý nghĩa của khối Phỉ Thúy này.
Điều này làm cho bọn họ nghị luận càng nhiều, cũng lớn hơn nữa.
-Bùm bùm bùm! . . .
Bên ngoài lại có tiếng pháo vang lên, hai tên mua pháo vừa rồi đã trở về, hai người giao cho những người khác châm pháo, hai người bọn họ thì chạy trở về.
Hoàn hảo, Lý Dương còn chưa giải thạch xong, điều này làm cho hai người nhẹ nhàng thở ra.
-Hai người đi mua pháo đi
Ông chủ Vương suy nghĩ một chút rồi quay đầu lại nói với 2 tên bảo vệ, trong đó có một người chạy ra mua pháo.
Phỉ Thúy như vậy đáng giá để chúc mừng, nếu có người liên lạc với với truyền thông thì nói không chừng nhờ hoạt động lần này có thể nâng cao địa vị của Kiết Dương lên, ông chủ Vương là một thương nhân, thứ đầu tiên hắn nghĩ tới là làm thế nào để có được lợi ích lớn nhất.
Đương nhiên, việc này phải được Lý Dương đồng ý, hắn cũng biết thân phận của Lý Dương, Lý Dương không đồng ý, ai cũng không dám làm như vậy.
Mười phút sau, tiếng pháo ngừng lại, khối Thủy Tinh Chủng này cũng đã giải ra hoàn toàn.
Khối Phỉ Thúy này Lý Dương dùng khoảng 40 phút mới giải xong, viên Phỉ Thúy này đặt lên bàn, ngay lập tức nó liền làm cho nhửng viên Phỉ Thúy còn lại trở bên ảm đạm.
Tất cả mọi người đều si mê nhìn khối Phỉ Thúy này, nó chỉ to như một nắm tay trẻ em thôi nhưng trong mắt mọi người ngoài nó ra thì không còn gì cả.
Hiện tại phần lớn mọi người trong này đều đã biết về Hắc Bạch Vô Thường, mà lúc này, xung quanh máy giải thạch đã có 7, 8 chục người, hơn nữa càng ngày càng đông.
Lưu Cương đi lên, từ từ thu hồi những khối Phỉ Thúy lại, mang những khối Phỉ Thúy này về thì đơn giản hơn mang nguyên thạch rất nhiều.
Hải Đông và Triệu Khuê cảnh giác nhìn 4 phía, những Phỉ Thúy này có giá trị không thấp, mà bảo tiêu thì chỉ có 3 người bọn họ, không thể không cảnh giác được.
-Khoang Khoang! . . .
Lưu Cương đang muốn thu hồi thì Hoàng Hạo đột nhiên lên tiếng.
Lưu Cương quay đầu lại nhìn nhìn Lý Dương, Hào Hạo lúc này cũng có chút khẩn trương.
-Lý Dương, khối Phỉ Thúy này cậu có bán hay không, nếu bán thì tôi nguyện ý dùng 80 triệu để mua!
-80 triệu?
Những người xung quanh lập tức nghị luận, khối Phỉ Thúy này không đủ để làm vòng tay, thế nhưng lại có giá cao tới 80 triệu, lai lịch của Hắc Bạch Vô Thường quả nhiên là thật, thứ này so với Thủy Tinh Chủng bình thường còn đắt hơn.
Lý Dương không nói gì mà chỉ cầm khăn lau mặt, vừa rồi giải thạch đã làm cho hắn mệt chết đi được.
-80 triệu có chút thấp, tôi ra giá 85 triệu! . . .
Một giọng nói đột nhiên vang lên, mọi người trong nháy mắt đều tập trung về phía người ra giá, người này chính là ông chủ Vương vừa mới tới.
80 triệu quả thật không cao, Hoàng Hạo cười khổ, sở dĩ hắn ra cái giá này là vì hắn không có nhiều hơn con số này, hắn không ngờ nữa đừa lại có người quấy phá.
Hoàng Hạo trong lòng có chút mất hứng, nhưng hắn cũng không thể làm gì, đây là Kiết Dương chứ không phải địa bàn của hắn.
-88 triệu!
Hoàng Hạo khẽ cắn môi, lại tuôn ra giá mới, lúc này hắn đang rất hối hận, lúc đầu nếu hắn kiêng trì thì tốt rồi, 5 lần không được thì hắn ra giá gấp 10 lần, 10 lần không được thì ra 20 lần, ra giá như thế Lý Dương cũng sẽ bán mà thôi.
Lúc này hắn lại càng hối hận vì mình không tới sớm hơn, nói không chừng mấy khối nguyên thạch này là của hắn.
Đây cũng là tâm lý bình thường, khối nguyên liệu này có sức hấp dẫn rất lớn với hắ, thậm chí còn vượt qua đỉnh cấp Phỉ Thúy, vì lo được lo mất nên hắn mới có suy nghĩ như vậy.
Đáng tiếc hắn không biết là cho dù hắn ra giá tới đâu Lý Dương cũng sẽ không bán cho hắn, những thứ này trong mắt Lý Dương đã là hàng không bán.
-90 triệu!
Ông chủ Vương trực tiếp ra giá 90 triệu, 90 triệu với hắn cũng có chút cố hết sức, nhưng đây là địa bàn của hắn, hắn muốn xoay sở số tiền này cũng không phải là chuyện gì khó
Hắn biết giá trị của khối Phỉ Thúy này, đặc biệt khối Phỉ Thúy này còn là Thủy Tinh Chủng, đó chính là vật báu vô giá.
-Tôi ra giá 1 trăm triệu
Phía sau đột nhiên có một giọng nói xa lạ vang lên, ông chủ Vương, Hoàng Hạo và những người khác đều nhìn ra phía sau, phía sau có một tên mập, bộ dáng khoảng 50 tuổi đang đi tới, ông chủ Vương vừa nhìn thấy hắn liền nhịn không được có chút nhíu mày.