Mục lục
Siêu Cấp Hoàng Kim Thủ - Tiểu Tiểu Vũ (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:



-Kỳ quái? Có gì kỳ quái?

Ngô Độ rất ngạc nhiên hỏi một câu, con rối này lúc Lý Dương lấy được thì đã được cho vào hộp tinh xảo, có điều sau đó cái hộp đã được mở ra, Ngô Độ từ bên trên nhìn xuống con rối phía dưới.

Con rối này trong mắt Ngô Độ có thể nói là vô cùng vô cùng bình thường, nó còn không bằng con rối đi đường tùy tiện gặp nữa.

Những người xem không hiểu đồ cổ đoán chừng cũng có suy nghĩ giống như Ngô Độ, thứ này dù sao cũng là vật được chế tạo 2000 năm trước, lớn sơn cũng đã tróc ra rất nhiều, có thể bảo tồn tới bây giờ đã là chuyện không dễ dàng gì rồi.

-Tôi cũng không rõ, phải tìm chỗ nghiên cứu một chút mới biết được.

Lý Dương lắc lắc đầu, bọn họ vẫn còn bên trong khách sạn, những người khách còn lại đều chào hỏi bọn họ, Tôn tổng cũng đang từ xa chạy tới.

-Tốt, bên cạnh có một quán cafe, chúng ta qua đó xem thử.

Ngô Độ lập tức nói một câu, mọi người đều không phản đối, đặc biệt là Hà Kiệt, hắn rất tán thành, từ sau khi Lý Dương mua con rối này, hắn có một loại dự cảm rất mãnh liệt, hắn cảm thấy con rối này không hề bình thường.

Loại cảm giác này vì sao xuất hiện Hà Kiệt cũng không biết, có lẽ là bởi vì Lý Dương giật mình làm cho hắn liên tưởng cũng nên.

-Vương công tử, Hà công tử, Ngô công tử, Lý công tử, mấy vị hôm nay thu hoạch thế nào?

Tôn tổng cười tủm tỉm đi tới trước mặt bọn họ, lúc này hắn cũng đã gộp Lý Dương vào trong đoàn người, trước đó Tôn tổng không biết Lý Dương nên đã đem Lý Dương xem thành em rễ của Vương Phong rồi báo lên cấp trên.

Kết quả là người kia liền dặn dò hắn phài đối đãi như đám người Hà Kiệt, Vương Phong.

Tôn tổng không biết nhưng cấp trên của hắn biết rất rõ thân phận của Lý Dương, người này cũng không dám chậm trễ việc tiếp đón.

-Cũng không tệ, nói cho Tống Dương biết khi nào rãnh thì bào hắn mời bọn này ăn cơm, chúng tôi phải bóc lột hắn một chút, gần đây hắn đã kiếm lời không ít rồi.

Vương Phong thản nhiên cười nói, hắn cũng không để ý tới Tôn tổng, có điều hôm nay hắn mua được bức tượng phật nên tâm trạng rất thoải mái nên mới nói thêm vài câu.

Tống Dương trong lời nói của Vương Phong chính là ông chủ phía sau của buổi đấu giá này.

Tống Dương làm trong ngành thanh tra, coi như là ngành có thực quyền, hắn không có thủ đoạn chính trị gì, trình độ làm quan cũng không có gì tốt, tâm cầu tiến cũng ít có.

Làm quan không được, nhưng hắn chính là một tay rất giỏi kiếm tiền, mấy năm nay kiểm kê tài sản của tham quan làm cho hắn kiếm được không ít.

Mấy thứ này cũng không phải tùy ý có thể tham ô, toàn bộ đều là thông qua cách hợp pháp cả, có điều là chui qua lỗ hổng, hắn chính là dùng những lỗ hổng luật pháp này để bán tang vật đi.

Đây có thể xem là một đặc sắc torng nước, không chỉ có một mình Tống Dương làm việc này, hàng năm tiền bạc, tài sản tham ô theo con đường này chảy ra ngoài không ít đâu.

Mấy thứ thủ tục rất bình thường, nhưng dù sao không phải là hàng torng sạch gì, thứ này chỉ có thể trên tay vài năm, sau vài năm thì phải tìm cách bán đi hoặc là tìm cách chuyển nó sang người khác thì không còn việc gì nữa.

Vài năm sau còn ai mà nhớ những thứ này nữa chứ.

Nguyên nhân chính là vì như thế nên Hà Kiệt và Vương Phong mới có thể tới đây tham gia đấu giá, nước quá trong ắt không có cá, bọn họ khinh thường chút thông minh của Tống Dương nhưng cũng không phản đối việc này.

-Nhất định nhất định, tôi nhất định sẽ nói lại với ông chủ.

Tôn tổng cúi đầu liên tục cười, Vương Phong không muốn nói nhiều với hắn nữa, mọi người quay đầu lại đi ra ngoài.



Tôn tổng tiễn bọn họ tới bãi đổ xe, sau khi thấy bọn họ rời khỏi hắn mới quay trở vào báo cáo, Vương Phong nói đùa, rất có thể khi ra tới ngoài hắn đã quên, nhưng Tôn tổng thì không được quên việc này, hắn phải nhanh chóng đi vào báo cáo lại.

Tình huống của cấp trên mình hắn biết rất rõ, Tống Dương 36 tuổi, nhưng tiền đồ quan trường không cao, quan hệ tốt với Hà Kiệt, Vương Phong mới là quan trọng nhất.

Vương Phong thì còn tốt, tương lai chưa chắc đã là vai chính, nhưng Hà Kiệt thì khác, Hà Kiệt là con lớn của Hà gia, cha hắn đang ở thời kỳ tốt nhất, Hà lão thì vẫn còn khỏe mạnh, thành tựu tương lai của hắn không thể đo lường nổi.

Bốn chiếc xe rời khỏi khách sạn, lúc đi ra Lý Dương còn quay đầu lại nhìn thoáng qua, nơi này có thể xem như là một nơi tụ họp bí mật ở Bắc Kinh.

Hôm nay vật phẩm đấu giá không ít, 69 kiện không có kiện nào không bán được, trngoài trừ vài món trang sức kim cương lặt vặt ra, những thứ còn lại đều là đồ cổ và tranh chữ, tổng kinh ngạch của lần đấu giá này vượt hơn 100 triệu, không hề kém với công ty đấu giá của Lý Dương chút nào.

Mấy thứ này nếu giao cho Lý Dương đấu giá thì kinh ngạch sẽ còn cao hơn rất nhiều.

Về phần Tống Dương kiếm được bao nhiêu tiền thì Lý Dương cũng không biết.

... ...

Quán café mà Ngô Độ nói cách nơi này không xa, chỉ đi hơn 10 phút là đã tới.

Phòng uống café bình thường thì có chút tối, không thích hợp để xem xét vật phẩm nên Ngô Độ cho người của quán café bật đèn lên.

-Lý Dương, thứ này rốt cuộc là có chỗ nào kỳ quái?

Mới vừa đóng cửa lại, Hà Kiệt liền nhịn không được hỏi một câu, hắn càng ngày càng hiếu kỳ, hôm nay Lý Dương không giài thích triệt để thì đoán chừng hắn sẽ ngủ không yên.

-Tôi cũng không rõ lắm, nhìn một chút đã.

Lý Dương lấy con rối gỗ ra, đặt lên bàn rồi cẩn thận nhìn. Con rối này vì thời gian quá dài nên gỗ cũng đã biến thành màu đen, cũng may là không có bị hư, ngoại trừ bị đen ra thì không có hư hỏng gì, sờ vào thì cảm thấy rất cứng rắn.

-Lưu Cương, đao.

Lý Dương đột nhiên vươn tay, Lưu Cương không cần nghĩ ngợi liền lấy thanh đao ra, lúc Lý Dương nói câu này thì hắn đã biết thứ này không bình thường.

Những đồ vật kỳ lạ, đặt biệt là thứ có cất giấu đều trốn không khỏi đôi hỏa nhãn kim tinh của Lý Dương, điểm này làm cho Lưu Cương rất bội phục.

Tình huống này trong mắt Lưu Cương biến thành biểu hiện cẩn thận của Lý Dương, giống như cái khe lần trước vậy, nếu không phải Lý Dương chỉ ra thì hắn cũng không thể phát hiện được, bức tượng cơ quan 12 cầm tinh cũng như vậy.

Lúc này đây, Lưu Cương cũng mở to hai mắt nhìn, hắn muốn xem thứ này rốt cuộc là mang lại sự ngạc nhiên gì cho mọi người.

-Lý Dương, không phải là anh muốn phá nó đó chứ, thứ này dù sao cũng là dùng 30 vạn để mua đó?

Ngô Độ đột nhiên nói một câu, Lý Dương run tay thiếu chút nữa là làm rớt thanh đao xuống, dùng 30 vạn để đập chơi, Lý Dương còn chưa phá của tới mức đó.

-Nhìn kỹ, đừng nói.

Hà Kiệt nhỏ giọng nói, Ngô Độ lập tức ngậm miệng lại, hắn vẫn có chút e sợ người anh họ này, trước kia Hà Kiệt đã không ít lần giáo huấn hắn nên hắn có chút sợ.

Lý Dương một lần nữa tập trung, bên cạnh con rối có một đường màu đen, Lý Dương dùng đao nhẹ nhàng cại ra.

Đường màu đen này không hề có chút quy luật nào cả, thoạt nhìn thì nó giống như là để lâu nên tự biến thành màu đen vậy.



Vài phút sau, Lý Dương đã mở ra một khe hẹp, Lý Dương dùng lưỡi dao nhẹ nhàng cại ra, lộ ra một khoảng trống.

Khoảng trống này không lớn, chỉ khoảng 7, 8 cm thôi.

Bên trong khoảng trống có 3 viên kim loại hình tròn, thoạt nhìn giống thiết, cụ thể là cái gì thì tạm thời chưa thể nhìn ra.

Trong hình ảnh lập thể Lý Dương đã sớm thấy được, thứ này không phải thiết thì cũng là bạc, bên torng còn có một món mà Lý Dương không biết là cái gì.

-Đây là cái gì?

Ngô Độ kinh ngạc, vươn tay chỉ chỉ bốn viên kim loại, những viên này rất nhỏ, đường kính chỉ khoảng 1 cm.

-Không biết, có muốn lấy chúng ra không?

Hà Kiệt nhỏ giọng nói rồi ngẩn đầu nhìn Lý Dương.

Con rối này quả thật là bên trong có bí mật khác, không biết bí mật này rốt cuộc là cái gì đây.

Mặc kệ là cái gì, Hà Kiệt cũng không suy nghĩ nhiều.

Thứ này dù sao cũng chỉ là một món dô chơi, giống như con rối thời hiện đại vậy, chẳng có gì khác cả.

Có lẽ ở thời cổ đại tài nguyên thiếu thốn nên quý tộc thời đó mới dùng con rối gỗ làm đồ chơi cũng không chừng.

-Tốt.

Lý Dương gật đầu rồi dùng 2 ngón tay kẹp lấy viên kim loại ra.

Từ bên trong hình lập thể, Lý Dương đã sớm thấy được những viên kim loại này được kết nối với nhau bằng nhựng sợi dây nhỏ, cho nên mới cố ý mở ở chỗ gần viên kim loại để lấy chúng ra.

Viên kim loại gần ra tới bên ngoài nhưng bỗng nhiên ngừng lại, Lý Dương dùng năng lực đặc thù phân tích một chút, mày có chút nhíu lại.

Sợi dây nối bên torng còn rất dài, hiện tại cũng không có kéo đến đầu, hơn nữa kéo viên kim loại này, những viên còn lại cũng không có động tĩnh gì.

Suy nghĩ một chút, Lý Dương tăng mạnh lực lên, những sợi dây nối này rất nhỏ, Lý Dương quả thật là sợ những sợi dây này bị kéo đứt.

Sauk hi tăng lực, Lý Dương buôn lỏng lại, lần này hắn đã kéo viên kim loại ra được thêm 10 cm, sợi dây bên trong rốt cuộc cũng đã kéo tới đầu.


Răng rắc


Từ bên trong con rối truyền tới tiếng răng rắc, mọi người liền bị âm thanh này hấp dẫn.


Thanh âm từ bên trong con rối truyền ra, ánh mắt mọi người lúc này liền chăm chú nhìn nó không rời.


Ngô Độ há to miệng, Hà Kiệt thì mở to mắt, Vương Phong thì khiếp sợ cứ như là nhìn thấy người ngoài hành tinh vậy, cho dù là Lý Dương và Lưu Cương thường thấy những vật kỳ diệu cũng không nhịn được ngẩn người.


Biểu hiện của Triệu Khuê và Hải Đông càng kém, lúc này bọn họ hoàn toàn không giống bộ đội đặc chủng chút nào, bọn họ đứng thẩn thờ ở đó mà không hề để ý xung quanh.


Giờ khắc này, trong phòng chỉ còn có tiếng động mà con rối phát ra, tám người, mười sáu con mắt, đều bị một màng trước mắt dọa sợ ngây người.


... ...

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK