Mục lục
Siêu Cấp Hoàng Kim Thủ - Tiểu Tiểu Vũ (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:



Nghe được Lý Dương muốn giải thạch ngay tại hiện trường, Lưu Cương lập tức ôm tảng đá bước nhanh đi, Tư Mã Lâm cùng Trịnh Khải Đạt lôi kéo Lý Dương ở phía sau cùng nhau tiến tới máy giải thạch.

Mỗi mấy quầy hàng thì có một cái máy giải thạch, có một vài máy giải thạch thì là do người bán mang tới, cũng có vài cái là ở bên Nam Dương mang tới. Người tới giải thạch ở ngay hiện trường cũng tương đối nhiều, chân chính đồng ý mang đổ thạch trở về thường là những ông chủ kinh doanh ngọc thạch mà thôi, đương nhiên ngoại trừ Lý Dương ra.

Máy giải thạch đều để ở không gian trống một chút, tiện cho người chung quanh vây xem, có rất nhiều người mới không nhịn nổi mê hoặc khi nhìn thấy người khác đổ trước, mới đi mua đổ thạch, cho nên khán giả càng nhiều, lại càng làm tăng việc buôn bán đổ thạch cho mấy người bán.

Phía sau Lý Dương, khán giả tới xem nhiều hơn so với các nơi khác nhiều, hai người trẻ tuổi tranh đấu một khối đổ thạch chuyện này đã được truyền ra rộng khắp rồi. Nếu như truyền ra mà nói, người tới quan sát Lý Dương giải thạch càng nhiều hơn.

Mấy trăm người vây quanh bên cạnh máy giải thạch, rất nhiều người còn nghị luận chuyện vừa xảy ra. Quá trình tranh đấu của người thanh niên cùng với Lý Dương vừa rồi có tới vài phút lận, người nhìn thấy cũng không nhiều, đại đa số đều là nghe thấy mới chạy tới, chờ khi bọn họ tới thì Lý Dương đã đổ thạch xong rồi.

-Lý Dương, cậu tới giải sao?

Tư Mã Lâm vừa mới dọng xong đổ thạch, lập tức lớn tiếng kêu Lý Dương tới. Lý Dương nhẹ nhàng lắc đầu, khối đổ thạch này do tranh đấu mà mua được, tuy nói không lỗ tiền, nhưng hắn đúng là không có tâm tình gì đi giải cả.

Tư Mã Lâm nháy mắt cho Trương Vĩ cùng Trịnh Khải Đạt, ý bảo bọn họ thay Lý Dương đi giải đổ thạch, còn mình đi tới bên cạnh Lý Dương.

-Nghĩ cái gì? Hối hận không có lòng tin với đổ thạch sao?

Tư Mã Lâm cười cười vỗ vai Lý Dương, chuyện tranh đoạt vừa rồi hắn đã nghe nói rồi. Tư Mã Lâm trong lòng kỳ thực tán thành hành vi vừa rồi của Lý Dương. Người bắt đầu cũng không phải là Lý Dương, không phản kích mới bị người tôi khinh thường à.

-Không có, chỉ là tâm tình có chút không vui.

Lý Dương lắc đầu cười khổ.

-Cậu thắng rồi, có cái gì mà không vui đây, nếu như là tôi, tôi sẽ không nhượng hắn đi, để cho hắn nhìn tôi giải thạch, sau đó giải ra đại trướng làm hắn tức giận.

Tư Mã Lâm lập tức oán hận nói một câu, vẻ mặt hoàn toàn không cam lòng, dường như việc Lý Dương để thanh niên kia chạy đi mà cảm thấy đáng tiếc.

-Ha ha, hắn nếu đụng phải Tư Mã đại ca thì thảm rồi.

Tư Mã Lâm khoa trương lập tức làm cho tâm tình của Lý Dương chuyển biến tốt đẹp hơn nhiều. Kỳ thực Lý Dương cũng lần đầu tiên gặp phải chuyện tình không chịu thua kém này.

Tâm tình Lý Dương không dậy nổi chỉ là trong tiềm thức tác quái mà thôi, Lý Dương sinh ra trong gia đình phổ thông, trong tiềm thức không chấp nhận được hành vi đấu giá như vậy. Hắn cũng không biết hành vi như vậy trong đám đệ tử con nhà phú hào rất bình thường.

-Đúng vậy, tôi nói cho cậu, năm đó tôi cũng chỉnh vài người.

Tư Mã Lâm dào dạt đắc ý, đang chuẩn bị tiếp tục nói khoác, đột nhiên nghe thấy tiếng hét của của Trịnh Khải Đạt.

-Lục, ra lục rồi.

Lý Dương cùng Tư Mã Lâm đều sửng sốt một chút, rồi nhìn thoáng qua, lúc này mới được vài phút làm sao lại ra lục nhanh như vậy.

Lý Dương cùng Tư Mã Lâm vội vàng chạy tới cái máy giải thạch, Lý Dương rất quan tâm tới khối đổ thạch này. Dù sao chính mình cũng đã bỏ ra năm mươi vạn mua tới, theo đổ thạch mà nói, đây chính là khối đổ thạch đắt nhất mà Lý Dương đã bỏ tiền ra mua.



Tới bên cạnh máy giải thạch, vừa lúc thấy Trịnh Khải Đạt cười hưng phấn, Tư Mã Lâm đi bên cạnh Lý Dương, người đổ thạch chính là Trịnh Khải Đạt. Đây là đổ thạch mà qua một hồi tranh đoạt mới đạt được, ý nghĩ lớn hơn nhiều, vừa thấy ra lục thì Trịnh Khải Đạt đã hô to lên, sau đó tâm tình hưng phấn vô cùng.

Lý Dương còn lại đang ngơ ngác nhìn khối đổ thạch vừa bị cắt ra một góc, lộ ra một sợi sương màu lục mờ ảo.

Trịnh Khải Đạt cắt cái này cũng không phải không có ý tứ, lúc Trịnh Khải Đạt giải thạch cố ý một chút, muốn chậm rãi cắt, cắt một bên góc, nếu như không ra phỉ thúy sẽ không giải tiếp nữa. Như vậy cho dù đổ khóa cũng sẽ không làm cho Lý Dương nhìn quá khó khăn. Vậy mà một đao của hắn cắt xuống vừa lúc tới gần địa phương có phỉ thúy, thoáng cắt đã cắt ra lục rồi.

-Lý lão đệ, ra lục rồi, ra lục rồi.

Thấy Lý Dương đi vào, Trịnh Khải Đạt lập tức hét lớn với Lý Dương, Lý Dương đi ra tỉ mỉ kiểm tra một chút, nhẹ nhàng lắc đầu.

Lục đi ra rồi, thế nhưng chỉ là lục vụ, coi như là lục chân chính, thì hiện giờ loại phỉ thúy bên trong cũng không nhìn ra.

Nhưng mà như vậy cũng có lợi, một đao này có thể cắt dọc theo bên cạnh, có thể bảo trì độ hoàn chỉnh của phỉ thúy ở bên trong được tốt nhất, giá trị của nó còn có thể tăng hơn một chút.

-Không tồi, Trịnh đại ca, tay rất tốt, ngươi tiếp tục giải đi.

Lý Dương biết tất cả, nhưng sẽ không nói ra, Trịnh Khải Đạt cũng thật tâm muốn tốt cho hắn, Lý Dương có thể cảm thụ được.

-Được, tôi tiếp tục giải.

Tuy rằng còn không tính cắt ra hoàn toàn, nhưng Trịnh Khải Đạt đã có tinh thần mười phần, đây là đổ thạch của Lý Dương mua, hắn đối với Lý Dương có lòng tin tuyệt đối.

Nhìn thấy ra lục, người chung quanh nghị luận còn lớn hơn nữa, chuyện vừa rồi chậm rãi truyền qua miệng của mọi người, rất nhanh đều thay đổi hình dạng.

Trịnh Khải Đạt lúc giải thạch, Lý Dương bắt đầu tỉ mỉ nhớ lại người thanh niên vừa rồi. Người thanh niên thoạt nhìn rất cao ngạo, nhưng Lý Dương có cảm giác rất không giống nhau, hắn cuối cùng buông tha cũng không dễ dàng, người này tính tình cũng rất cuồng, nhưng cũng rất có chừng mực.

Thứ hai, người này dường như xác định được giá cả rành mạch của phỉ thúy bên trong, Lý Dương có cảm giác này, hơn nữa phi thường mãnh liệt.

Cũng không biết hắn có phải giống như mình nhìn thấu bên trong đổ thạch. Nhưng mà hắn hẳn là cân nhắc lại, phỉ thúy loại này chỉ có thể bán được trên dưới 50 vạn, nếu thêm tiền dù giành được thắng lợi cũng không đủ, cho nên hắn sẽ không cùng mình đấu tiếp.

Ngẩng đầu nhìn theo phương hướng người thanh niên rời đi, Lý Dương cuối cùng lắc đầu, Lý Dương tin tưởng hắn sẽ còn gặp lại người thanh niên này.

-Là Can Thanh Chủng, không tồi.

Phỉ Thúy rốt cuộc cũng lộ ra rồi, Tư Mã Lâm lập tức lớn tiếng kêu lên. Can Thanh Chủng Phỉ Thúy này cũng không đắt lắm, biểu hiện này chắc có giá trị hơn mười vạn, bên trong còn chưa giải ra hoàn toàn. Một khi giải ra toàn bộ thì Lý Dương cũng không phải lỗ bao nhiêu cả, còn có thể có cơ hội kiếm một chút tiền.

Can Thanh Chủng Phỉ thúy cũng không tồi, nhưng mà cũng không thể làm mọi người thỏa mãn, nếu như giải khối đổ thạch này ra một khối Thủy Tinh Chủng Phỉ Thúy thì câu chuyện này sẽ càng lớn hơn. Tới lúc đó thậm chí có nhiều phiên bản của chuyện này nữa.

Quá trình giải thạch Lý Dương cũng không có tham dự, hắn chỉ lẳng lặng nhìn, người tập trung ở máy giải thạch này càng lúc càng nhiều, còn có người ở hiệp hội ngọc thạch cũng tới. Chỉ tiếc người nhiều lắm, căn bản không thể đi vào được, cho nên không biết trong đám người bọn họ có một người trong hai người trẻ tuổi vừa mới vừa rồi tranh đấu đổ thạch.

-Rầm!

Khối Phỉ Thúy rốt cuộc cũng được giải ra toàn bộ, Trịnh Khải Đạt hít một hơi thật sâu, khối phỉ thúy này xem ra Lý Dương sẽ không phải lỗ tiền rồi, còn có thể kiếm được một ít nữa.

-Nếu mang đi đấu giá, giá sẽ từ 55 vạn tới 60 vạn, Lý Dương, khối đổ thạch này buôn bán lời rồi.



Tư Mã Lâm cười ha hả một chút, nói xong vẻ mặt của hắn hơi cứng nhắc một chút. Năm mươi năm vạn tới sáu mươi vạn, cái giá này cũng quá xảo diệu đi. Lúc trước vừa mới tới 50 vạn thì mọi người bắt đầu tăng giá chậm hơn, mà Lý Dương nhắc tới 60 vạn sẽ không tranh đấu nữa. Người thanh niên vừa nghe thấy thế lập tức bỏ qua, hai người dường như đã sớm biết được phỉ thúy bên trong đổ thạch sẽ không vượt qua được sáu mươi vạn.

Nếu thật là như vậy, quả thực là đáng sợ, có thể tính ra giá của Phỉ Thúy chuẩn như thế, ngoại trừ vị Phỉ Thúy Vương trong truyền thuyết ở Vân Nam kia, chưa nghe thấy có ai làm được.

Tư Mã Lâm suy nghĩ về vấn đề này, tất cả đều là trùng hợp, nhất định là trùng hợp.

Phỉ Thúy là tại chỗ giải ra, nhất định phải tham gia buổi bán đấu giá tối nay, từ ngày đổ thạch đầu tiên, đấu giá hội mỗi buổi tối đều cử hành một lần.

Chung quanh có mấy ông chủ muốn mua, Trịnh Khải Đạt chỉ nói một câu bọn họ là thành viên hiệp hội ngọc thạch tỉnh Hà Nam thì không ai cạnh tranh giá nữa. Những người thu mua nguyên liệu này đều hiểu được quy củ, mạnh mẽ thu mua không được còn có thể bị đuổi ra ngoài, đây chính là địa bàn của người ta.

Phỉ Thúy để cho Lưu Cương cầm, Lý Dương mang theo mọi người ra khỏi đoàn người, hướng quầy đổ thạch khác đi dạo qua. Chuyện tranh đấu với người thanh niên bị hắn quên rồi, loại tụ hội đổ thạch này vất vả lắm mới được gặp một lần, thật sự là lãng phí thời gian, thực sự rất không nên rồi.

Đổ thạch ngày thứ hai quả thực so với ngày đầu tiên tốt hơn nhiều, Lý Dương đã nhìn thấy vài nơi còn đang bán đổ thạch. Nhưng là hiện nay không có phát hiện ra phỉ thúy loại kim ti, loại kiền thanh thật ra đã có vài khối, đều không phải là loại đổ thạch có giá rất cao thì là phỉ thúy quá nhỏ, không dậy nổi hứng thú của Lý Dương.

-Lý lão đệ, Lý Dương lão đệ.

Đang đi tới, đột nhiên có người lớn tiếng gọi Lý Dương, nhìn theo hướng thanh âm đang gọi, nhận ra người bán hàng lần trước ở Thanh Đảo đang huy tay chào hắn.

Nhìn thấy người này, Lý Dương lập tức nở nụ cười, người này cũng là phúc tinh của hắn, từ hắn mà mua được một vài đổ thạch tốt.

-A, có người quen.

Lý Dương bắt chuyện một tiếng, rất nhanh đi tới cửa hàng đó. Ngô Hiểu Ly kinh ngạc nhìn người bán hàng kia, Ngô Hiểu Ly có chút ấn tượng với hắn, lúc ở Thanh Đảo cũng đã gặp qua.

-Lý lão đệ, ngươi thành thật nói cho tôi biết, khối Thủy Tinh Chủng Phỉ Thúy hôm qua có phải là cậu lấy ra từ trong đổ thạch phải không?

Lý Dương còn chưa kịp đi tới, người bán hàng đã lớn tiếng hỏi, vừa hỏi xong, làm cho ánh mắt của mọi người chung quanh tập trung vào hắn.

Ngày hôm qua, hiệp hội ngọc thạch bán ra Thủy Tinh Chủng, chuyện này đã truyền khắp quảng trường rồi. Lý Dương lần thứ hai giải ra Thủy Tinh Chủng nên đại danh đã truyền xa, người bán hàng này nghĩ chính là Lý Dương đã đổ thạch được nên có chút tâm ngứa. Chỉ tiếc rằng ngày hôm qua hắn tới muộn, lúc tìm Lý Dương thì bọn họ đã đi rồi.

-Đúng vậy, không sai, hay là anh bán cho tôi mấy khối đi.


Lý Dương gật đầu, thần sắc người bán hàng kích động kêu lên:


-Thực sự, thực là là ở chỗ tôi mà ra mà, tôi nói đúng không, khẳng định là như vậy. Bọn họ không tin, Lý lão đệ, cậu nói cho bọn họ, cậu đổ thạch ra khối Thủy Tinh Chủng chính là mua ở đây đi.


Thanh âm người bán rất lớn, có chút kích động mà run run, đối với một ngưới có thể bán ra phỉ thúy mà nói, được một khối loại pha lê cũng là chuyện không dễ dàng.


Lý Dương cười khẽ lắc đầu, với tính tình của Lý Dương, hắn không có khả năng tuyên truyền chuyện này.


-Sớm biết có thể ra Thủy Tinh Chủng thì sẽ không cho câu đi ở đây giải là tốt rồi.


Người bán hàng đột nhiên ảo não một trận, Lý Dương sửng sốt một chút, cười hoạt kê, trong lòng thầm nghĩ. Nếu như anh biết có Thủy Tinh Chủng sẽ không bán cho tôi rồi, tôi cũng chẳng có phần đi giải thạch.


:73: :73: Mọi người vào đây (http://4vn/forum/showthread.php?79511--Goi-Cac-Manh-Thuong-Quan-ung-ho-tai-tro-Share-Truyen) ủng hộ để truyện ra nhanh hơn nào :99: :99:

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK