Mục lục
Siêu Cấp Hoàng Kim Thủ - Tiểu Tiểu Vũ (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:



Lý Dương đưa đổ thạch có Kim Ti Chủng giải ra toàn bộ, hai bên cạnh hắn có tới hơn ngàn người, rậm rạp thành mảng lớn.

Kỳ thực phía dưới có rất nhiều người còn không nhìn thấy Lý Dương giải thạch ở giữa. Chỉ có thể nghe thấy tin tức bên bên trong truyền ra ngoài mà thôi. Nhưng mà như thế họ đã thỏa mãn rồi, biết được kết quả ở bên trong.

Người quản lý cho rằng ở đây xảy ra chuyện gì loạn cơ, vội vàng chạy tới hơn mười người. Mãi tới khi biết được Lý Dương đang giải thạch tất cả mới dở khóc dở cười. Lý Dương này thật lợi hại, vừa mới về đã làm cho bọn họ lo lắng một hồi rồi.

Đồng thời với đám người quản lý đang cảm thán này, Lý Dương rời đi ba ngày, nhân khí không những không giảm đi còn tăng hơn trước rất nhiều. Cho dù là Thiệu Ngọc Cường lúc giải thạch cũng không dẫn tới đông người như vậy.

Một gã lãnh đạo trong đám quản lý đột nhiên chuyển con mắt, chỉ trong chốc lát lộ ra nụ cười kỳ quái. Hắn chạy nhanh tới phòng làm việc của mình, hắn có một cái chủ ý thế nhưng phải thông qua lãnh đạo đồng ý mới được.

Kim Ti Chủng được Trương Vĩ ôm vào trong lòng, những người khác trong hiệp hội ngọc thạch biết được Lý Dương giải ra Kim Ti Chủng liền chạy tới nơi này. Đặc biệt là các thành viên chủ lực kinh doanh ngọc thạch. Trong lòng họ đều có tính toán nhỏ nhặt, nhìn xem có thể mất bao nhiêu để lấy được khối Kim Ti Chủng của Lý Dương. Lý Dương ngay cả Thủy Tinh Chủng cũng bán đi, Kim Ti Chủng tự nhiên sẽ không giữ lại.

Bên kia, Thiệu Ngọc Cường nghe thấy tin tức Lý Dương giải ra Kim Ti Chủng cũng nhẹ nhàng lắc đầu, trên mặt dáng cười chưa từng biến mất.

Thiệu Ngọc Cường lúc này đang ôm một khối đổ thạch, đây là hắn vừa mới dùng 38 vạn để mua xuống. Nhìn khối đổ thạch trên tay, Thiệu Ngọc Cường cười lạnh nói:

-Kim Ti Chủng sao, cái này muốn thắng tôi còn chưa đủ tư cách. Lý Dương cậu không đưa ra một chút bản lĩnh thật sự thì quán quân ngoại bỉ hôm nay chính là tôi rồi.

Thiệu Ngọc Cường ôm đổ thạch, Thiệu Ngọc Cường đi giải thạch thì mọi người đứng quanh cũng không ít. Tất cả mọi người đều không thích tính cao ngạo của hắn, thế nhưng trên phương diện đổ thạch quả thực hắn là người có năng lực.

Lý Dương giải ra Kim Ti Chủng, người tụ tập chung quanh rời đi không ít, cũng có một số người theo dõi Lý Dương, về phần nghĩ như thế nào thì cũng không ai biết.

Nhưng mà có một số người chạy đi xem Thiệu Ngọc Cường giải thạch, hai người nổi dạnh nhất của hoạt động này rốt cuộc cũng va chạm với nhau, ngẫm lại mà kích động.

-Đi thôi!

Lý Dương lôi kéo Trương Vĩ. Trương Vĩ lúc này đang chăm chú nhìn vào đoàn người bên kia, đó chính là nơi Thiệu Ngọc Cường giải thạch.

-Được, đi, có khối Kim Ti Chủng này hôm nay nội bỉ cũng được vài tích phân rồi, ngươi còn phải nỗ lực lên, nội bỉ hay ngoại bỉ đều phải là quán quân.

Trương Vĩ vừa đi vừa nói chuyện, phảng phất như còn có thể đổ thạch tốt như Lý Dương vậy.

Lý Dương cười khổ một tiếng nói:

-Trương tổng, tôi tận lực rồi.

Trương Vĩ thỏa mãn cười cười, trên mặt lộ ra nụ cười cổ quái:

-Lý huynh đệ, một hồi nữa tôi phải chọn một khối đổ thạch, cậu nhất định phải nhìn giúp tôi đấy.

Theo một cao thủ đổ thạch như Lý Dương, không cho hắn đi chọn vài khối đổ thạch thì quá xin lỗi mình rồi. Hiện giờ Trương Vĩ đã hiểu được vì sao Tư Mã Lâm cùng Trịnh Khải Đạt có thể đổ được, đó là vì đi theo Lý Dương. Tài năng của Lý Dương lợi hại thế nào ai cũng biết à.



Đáng tiếc là Trương Vĩ cũng không biết chút gì, Lý Dương giúp đỡ Tư Mã Lâm cùng Trịnh Khải Đạt, nhưng bọn họ đều lấy cớ là mình chọn đổ thạch chính xác. Bọn họ quả thực có vận khí trong người, Trương Vĩ không chọn được đổ thạch tốt mà nói, Lý Dương cũng không có biện pháp biến ra khối đổ thạch có phỉ thúy bên trong à.

Lý Dương đi đầu, tất cả mọi người theo sau, chậm rại tới một chỗ tiêu thụ đổ thạch ở quảng trường. Lưu Cương vẫn đi theo bên người Lý Dương, phảng phất thờ ơ với tất cả mọi người chung quanh.

Trong nhiều đổ thạch như vậy mà chọn được đổ thạch có chứa phỉ thúy bên trong quả thực không dễ dàng gì. Lý Dương đi một vòng, loại kiền thanh, loại hoa thanh cũng thấy một chút, nhưng mà đều không lớn. Ngẫm lại ngày hôm nay muốn thắng được Thiệu Ngọc Cường Lý Dương phải giải vài hòn đá mới được, chỉ mua hai khối có giá trị cao chuẩn bị mang đi.

Lý Dương trong lòng cũng khát vọng có thể thắng được Thiệu Ngọc Cường, nhưng mà Thiệu Ngọc Cường quả thực là cao thủ. Có danh hiệu truyền nhân của phỉ thúy vương, người như vậy mà thắng được thì Lý Dương càng có thêm cảm giác thành tựu.

-Xôn xao.

Bên phía Thiệu Ngọc Cường giải thạch đột nhiên truyền tới tiếng nổ vang. Đám người Lý Dương nhìn nhau một chút, đều cho rằng Thiệu Ngọc Cường chắc giải được ngọc gì tốt rồi.

-Tôi tới xem.

Vương Hạo Dân nói một tiếng rồi chạy tới.

Lý Dương nhẹ nhàng lắc đầu, mình vừa đổ được thì Thiệu Ngọc Cường bắt đầu giải thạch lập tức. Phỉ thúy giải ra được chắc chất lượng không kém, nếu không Thiệu Ngọc Cường cũng không mạnh mẽ giải khai ngay lúc này. Có đi coi hay không kết quả cũng như vậy thôi.

-Lý Dương, cậu xem khối này thế nào?

Trương Vĩ đột nhiên quay lại gọi Lý Dương. Chuyện của Thiệu Ngọc Cường làm tâm của hắn chút nóng nảy. Bên cạnh nhìn thấy một quầy hàng đổ thạch liền lập tức lao vào chọn, rồi kéo Lý Dương tới hỏi.

Trương Vĩ lần này hỏi chính là đổ thạch Hắc Ô Sa Bì. Đổ thạch như vậy mà nói có thể là rất phiêu lưu, nhưng theo phiêu lưu thì thường thu hoạch rất cao, nếu không phải là hỏng thì quả là một đại phú à.

Đặt toàn bộ khối nguyên thạch lên trên, Trương Vĩ bình thường với đổ thạch rất là thận trọng. Cũng không dám tùy tiện chọn lựa ra. Nhưng ngày hôm nay Lý Dương đang ở bên người, hắn hiện giờ đối với Lý Dương tràn ngập lòng tin.

Lý Dương tỉ mỉ liếc mắt nhìn qua, tỉ lệ đổ được quả thực có cao hơn một chút, đây là khối đổ thạch khá tốt, có đổ ra hay không cũng không mất bao nhiêu tiền.

Lý Dương lắc đầu, người bán hàng vẻ mặt đau khổ, Lý Dương không xem trọng đổ thạch này sợ rằng hôm nay khó bán hàng được rồi.

-Quên đi, tới tới phía trước nhìn coi.

Trương Vĩ lộ ra vẻ thất vọng, hắn tuyệt đối tin tưởng Lý Dương.

-Xôn xao.

Bên phía Thiệu Ngọc Cường lại truyền tới tiếng kêu to. Trúng lớn khẳng định là trúng lớn nếu không bầu không khí không thể náo nhiệt như vậy.

Chỉ trong chốc lát, Vương Hạo Dân chạy về trên mặt mang theo vẻ không càm lòng.

-Lý huynh đệ, tiểu tử này vận khí đúng là quá tốt, giải ra một khối Phù Dung Chủng, chính là Diễm Dương Lục thuần khiết.

Vương Hạo Dân vừa nói như vậy, sắc mặt đám người Tương Vĩ lập tức thay đổi, loại phù dung diễm Dương lục, phẩm chất cao hơn không ít. Chí ít còn mạnh hơn khối Kim Ti Chủng của Lý Dương không chỉ một đẳng cấp. Khẳng định Lý Dương không thể so được với Thiệu Ngọc Cường rồi.

-Không có việc gì, thời gian còn sớm, từ từ sẽ tới.



Lý Dương cười khẽ một tiếng, trong lòng mọi người đều âm thầm sốt ruột, nhưng mà bọn họ lập tức kinh ngạc mà phát hiện ra. Lý Dương đóng vai chính nhưng chưa từng nóng ruột, so sánh với mọi người mà nói, chênh lệch quả nhiên quá lớn. Thảo nào Lý Dương còn trẻ như vậy mà lại có thành tích cao như thế.

Thời gian chậm rãi trôi qua, mãi cho tới buổi trưa, Lý Dương cũng chưa chọn được đổ thạch gì tốt cả. Nhưng thật ra giúp được Trương Vĩ lấy được một khối Can Thanh Chủng. Rốt cuộc cũng thỏa mãn nguyện vọng của Trương Vĩ. Vương Hạo Dân có chút cúi lưng, mỗi lần nhìn đổ thạch đều không được tốt lắm. Mặc dù gặp phải thứ tốt, nhưng Lý Dương cũng giúp Vương Hạo Dân tiết kiệm một món tiền, hắn nhảy vào đám đổ thạch này mà nói, đổ cái nào thì lỗ cái đó.

Ngô Hiểu Ly cùng Tư Mã Lâm đều mua một khối, Ngô Hiểu Ly nhờ Lý Dương hỗ trợ, không ngờ ra tiểu trướng, đổ liên tục ba lần tiểu trướng, làm mọi người kinh ngạc.

Tư Mã Lâm lần này vận khí lại không được tốt như vậy, lúc hắn hỏi Lý Dương đổ thạch kết quả là một nửa, đền bù mất hai vạn đồng.

Buổi trưa ăn ở ngay gần đó, ngày hôm nay rất bình thản, ngoại trừ loại phù dung của Thiệu Ngọc Cường cùng với Kim Ti Chủng của Lý Dương ra. Những người còn lại cũng đổ ra một ít loại phù dung và tôi khối Kim Ti Chủng. Nhưng mà quảng trường này quá rộng lớn, quầy hàng đổ thạch cũng quá nhiều đi. Có những người khác đụng phải vận khí là bình thường, Lý Dương cùng Thiệu Ngọc Cường đổ thạch lại hoàn toàn khác.

Hơn một giờ chiều, Lý Dương mấy người quay trở về quảng trường. Đứng ở sát biên giới quảng trường, tất cả mọi người kinh ngạc nhìn thoáng qua. Trung tâm quảng trường không biết từ lúc nào đã xuất hiện một cái đài cao giản dị chừng hơn một mét. Trên đài cao ở giữa bày một bàn đổ thạch, chung quanh còn có ngươi đứng xem cái đài cao này.

Xa xa, một người bước nhanh tới bên cạnh Lý Dương, chỉ trong chốc lát đã tiến tới rồi.

Người này mặc bộ quần áo đồng phục của người quản lý, tới bên cạnh Lý Dương, thở hổn hển mấy hơi rồi nói:

-Lý, Lý tiên sinh, ngài đã tới. Lãnh đạo của chúng tôi vừa phân phó, để đảm bảo an toàn cho ngài, sau đó giải thạch, có thể tới cái đài cao kia. Ngoại trừ ngài và Thiệu Ngọc Cường ra, những không khác không ai có thể sử dụng đài cao này.

Lý Dương cùng những người khác hai mặt nhìn nhau, cái đài cao này là chế tạo riêng cho Lý Dương cùng Thiệu Ngọc Cường đi. Nhưng mà đài cao này quả thực cũng rất tiện đi. Bọn họ không cần phải đi chung với nhiều người như vậy, hơn nữa chung quanh còn có thể nhìn thấy rất nhiều người giải thạch.

Nhưng mà, quản lý cũng không hề tìm cách để cho Lý Dương cùng Thiệu Ngọc Cường đi lên võ đài này, có võ đài như vậy thì sẽ đề thăng danh khí trong hoạt động lần này. Hai người số lần đại trướng đều nhiều hơn hẳn người khác. Có thể kéo theo việc tiêu thụ đổ thạch, có thể nói là phương pháp tiếp thị rất tốt.

Chủ ý này chính là của vị quản lý duy trì trật tự vừa rồi, hắn đưa lên cho thượng cấp, rất nhanh liền được phê duyệt. Nhưng là yêu cầu bọn họ phải xem trọng cái đài cao này, ngàn vận lần không được để xảy ra cái gì ngoài ý muốn.

Thừa dịp lúc ăn trưa có ít người, quản lý đã dựng lên cái đài cao. Thời gian rất ngắn, thế nhưng rất vững chắc, lần này bọn họ là dụng tâm mà làm rồi.

-Được, cảm tạ các ngươi, tôi sẽ dùng máy giải thạch ở đó để giải đổ thạch.

Lý Dương suy nghĩ xong trực tiếp gật đầu, đây là hảo ý của người quản lý. Mặc kệ có mục đích gì đi nữa, đối với hắn tiện lợi là được rồi. Kỳ thực đây cũng là một loại vinh dự, chưa từng có người nào có thể lên được đài giải thạch cao thế này.


-Không, không có gì, tôi đi trước.


Nhân viên kia gật đầu rồi quay trở lại quảng trường.


-Lý Dương, không nghĩ tới cậu còn có đãi ngộ đặc thù như vậy.


Tư Mã Lâm cười ha hả nói một câu, đám người Trương Vĩ ngược lại có chút ê ẩm rồi. Bọn họ tham gia hoạt động nhiều như vậy mà đám quản lý cũng chưa bao giờ chiếu cố đặc thù cho bọn họ. Lý Dương lần đầu tiên đi tới, đã được có máy giải thạch chuyện dụng rồi.


-Cái gì mà đãi ngộ đặc thù, chỉ là một cái lôi đài mà thôi, thời gian gấp rút, tìm không được đổ thạch tốt là hôm nay không thắng được Thiệu Ngọc Cường rồi.


Lý Dương cười cười lắc đầu, đi nhanh tới bên trong quảng trường. Thiệu Ngọc Cường ngay khi hắn giải được Kim Ti Chủng liền đưa ra một khối loại phù dung. Lý Dương cảm giác được Thiệu Ngọc Cường này có ý muốn khiêu chiến với hắn. Cái khiêu chiến này Lý Dương đã tiến nhận rồi, so đổ thạch, Lý Dương không sợ Thiệu Ngọc Cường, dù cho hắn là truyền nhân của phỉ thúy vương đi nữa.


:73: :73: Mọi người vào đây (http://4vn/forum/showthread.php?79511--Goi-Cac-Manh-Thuong-Quan-ung-ho-tai-tro-Share-Truyen) ủng hộ để truyện ra nhanh hơn nào :99: :99:

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK