Mục lục
Siêu Cấp Hoàng Kim Thủ - Tiểu Tiểu Vũ (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:



-Mẹ, đây là những thứ con mua mang về, đặc biệt là mấy đồ bổ này, mọi người phải ăn hết đó, những thứ này tốt cho sức khỏe lắm.

Lý Dương và Lưu Cương cùng bước ra xe bê đồ đạc xuống, lần này hắn mua cho không sót một ai, ngoài bố mẹ ra, anh cả chị dâu và đứa cháu đều có quà, cả xe đồ này tiêu mất của hắn hơn một vạn, tuy nhiên mua quà cho người thân thì dù có tốn nữa hắn cũng không tiếc.

-Con xem con đó, nhà có thiếu gì đâu mà con lại mua về nhiều thế này, Tiểu Lưu, sao cậu cũng không nhắc nhở nó vậy.

Nhìn mấy túi to túi nhỏ này mẹ hắn vui lắm, nhưng miệng thì vẫn quở trách Lý Dương, cũng có thể đây là khuyết điểm chung của tất cả những người làm mẹ.

-Dì, đây là tấm lòng của anh Lý, dì cứ vui vẽ nhận đi, anh Lý bây giờ cuộc sống cũng tốt rồi, dì phải để cho anh có cơ hội hiếu thảo với bố mẹ chứ.

Lưu Cương bị trách thì cười ha ha nói, Lý Dương biết là mẹ ngoài mặt như thế thôi nhưng trong lòng thì vui lắm, Lưu Cương cũng biết nịnh đó chứ, chẳng trách mà mọi người đều thích anh ta.

-Mẹ, đồ con đã cất xong rồi, giờ con ra công trường đón bố, mẹ ở nhà chuẩn bị món gì ngon ngon nhé, hôm nay con phải uống với bố vài ly mới được.

Lý Dương nói với mẹ xong liền đi ra, trước khi đi hắn quay đầu lại nhìn ngôi nhà của mình rồi nhẹ nhàng lắc lắc đầu.

Lần này nhất định phải xây nhà mới cho gia đình, bây giờ hắn không thiếu tiền, đầu tư mở công ty xong hắn vẫn còn khoảng hơn nghìn vạn, bỏ ra một trăm vạn làm nhà không thành vấn đề.

Lý Dương lái xe chạy thẳng ra công trường, ngôi trường so với vị trí cũ có lệch đi một chút, nhưng diện tích thì lớn hơn trước rất nhiều, đi lại thuận tiện, điều này làm cho mấy người Lý Thành vô cùng thích thú.

Người ta đã xây xong tường rào bao quanh ngôi trường, phía trong cũng có xây được một vài căn phòng đơn giản cho mấy người quản đốc ở tạm, ngoài ra phần móng cũng đã được làm xong, tiến độ cũng không đến nỗi chậm lắm.

Cổng chính ngôi trường nằm trên con đường giao thông chính, bình thường có rất nhiều xe cộ qua lại, tuy nhiên huyện đã ra chỉ thị, sau khi ngôi trường xây xong họ sẽ bố trí công an giao thông ở khu vực này để đảm bảo an toàn cho học sinh.

Lý Dương dừng xe bên đường rồi đi bộ vào công trường, phía trong toàn là đất tơi xốp, xe khó mà đi được, cứ dừng bên đường cho tiện.

-A?

Lý Dương bỗng quay đầu nhìn lại, người con gái mặc quần bò vừa bước ngang qua hắn trông thật quen, hình như là đã gặp ở đâu rồi.

-Sao vậy, anh Lý?

Lưu Cương quay đầu lại nhìn nhưng hắn chẳng nhận ra điều gì bất thường cả

-Không có gì, người vừa đi qua nhìn quen quá, không biết là đã gặp ở đâu rồi.

Lý Dương lắc lắc đầu rồi bước thẳng vào trong trường.

-Người quen? Cũng bình thường thôi, đây là quê của anh mà, có khi người đó là bạn học của anh cũng nên.

Lưu Cương cười nói, hắn cũng không để ý đến chuyện đó.

-Không phải bạn học đâu, chắc chắn là đã gặp ở đâu đó, mà thôi, ở Minh Dương tôi gặp không biết bao nhiêu người con gái, cô ta cũng có thể là một trong những khách hàng của tôi cũng nên.

Lý Dương lắc đầu, không nghĩ đến người con gái vừa rồi nữa.

Sau khi hai người bọn họ bước vào trong trường, người con gái lúc nãy đột nhiên quay đầu nhìn lại, khuôn mặt vẻ nghiêm nghị lắm. Cô ta mặc quần bò nhìn rất trẻ trung, nếu cô ta thay bộ đồng phục cảnh sát thì chắc có lẽ Lý Dương đã nhận ra, đây là cô gái mà hắn đã gặp ở Thanh Đảo có tên là Châu Hạ.



-Bố, anh!

Lý Dương gọi to khi nhìn thấy anh trai và bố mình, trường đang trong giai đoạn xây dựng, ngày nào Lý Thành cũng phải ở đây

-Dương Dương, em về lúc nào đó?

Hai người quay đầu lại vui mừng khi nhìn thấy Lý Dương. Lý Quân Sơn luôn tự hào về hai đứa con trai của mình.

-Em vừa về, mẹ đã chuẩn bị thức ăn ngon ở nhà, chúng ta về nhà làm vài ly đi.

Lý Dương cười nói.

-Ha ha, được, về nhà uống vài ly, Dương Dương, lần này em về được bao lâu?

Lý Thành cười lớn một tiếng, sau khi ngôi trường được khởi công xây dựng, Lý Thành có vẽ phấn chấn lắm, hắn chưa bao giờ nghĩ là có ngày mình lên làm hiệu trưởng, hơn nữa ngôi trường này lại của chính gia đình mình, nên hắn càng thêm năng nổ.

-Cũng ở lại được vài ngày, em nghỉ việc rồi, bây giờ đang làm kinh doanh với thêm hai người bạn nữa, công việc đang trong giai đoạn chuẩn bị, lúc nào bận thì em về.

Lý Dương nhún vai, hắn cũng không định giấu gia đình về chuyện nghỉ việc, tuy nhiên hắn cũng không nói cụ thể công việc hiện tại của mình, nếu nhà hắn biết hắn bỏ ra hơn sáu nghìn vạn đầu tư vào công ty bán đấu giá chắc họ chết khiếp mất.

-Tự mình kinh doanh? Hay đó, cũng không thể làm thuê cho người ta cả đời được.

Lý Quân Sơn gật gật đầu, con cái thành đạt là ông vui rồi.

-Tuy nhiên con phải nhớ là mình có bốn phần cổ phần trong ngôi trường này, thỉnh thoảng cũng về xem nó một tí.

Lý Quân Sơn nhìn Lý Dương nói.

-Con biết mà, sắp trưa rồi, chúng ta về nhà thôi

Lý Dương cười hi hi, từ khi có công ty bán đấu giá,cổ phần trong ngôi trường này hắn sớm không để tâm đến rồi, sau này tìm cơ hội giao lại cho ba hoặc anh cả.

-Uhm, về nhà thôi.

Lý Quân Sơn gật đầu cười nói, đứa con út về thăm nhà làm ông ta rất vui, về sớm một chút cũng không sao.

Lý Thành lái chiếc Audi mà Lý Dương đã mua cho hắn, Lý Dương và Lưu Cương thì đi chiếc Volvo, hai xe chạy nhanh ra khỏi trường.

Sau khi bọn họ rời đi, chiếc rèm cửa trong căn nhà đối diện ngôi trường được kéo ra, một người thanh niên trẻ có nốt ruồi đen trên cổ đặt chiếc ống nhòm xuống bàn, nhếch miệng cười nham hiểm.

-Cuối cùng thì cũng về rồi, ông trời đúng là đang giúp mình, hà hà.

Hắn nói xong há miệng nốc cạn chai rượu đặt trên bàn.

Buổi trưa ba bố con Lý Dương uống hết hai chai rượu trắng, Lưu Cương thì không uống giọt nào, nên chiều nay ra công trường sẽ giao cho hắn nhiệm vụ lái xe.

Bữa cơm diễn ra rất vui vẽ, Lý Dương nói với mọi người là hắn sắp đi Trịnh Châu, mọi người nghe xong cũng không có phản ứng gì đặc biệt. Trịnh Châu xa hơn Minh Dương một tí, tuy nhiên có thể đi về trong ngày được, hơn nữa đã có đường cao tốc để đi đến đó, chạy xe khoảng ba tiếng là tới thôi.

Lý Dương không sử dụng khả năng đặc biệt của mình khi uống rượu, hắn bắt đầu thấy hơi chóng mắt, tinh thần phấn khích.

Uống rượu xong Lý Quân Sơn đi nghỉ, chiều nay ông không đến công trường nữa, chỉ có Lý Dương đi cùng anh trai thôi.



Lưu Cương lái xe, hai anh em nhà họ Lý ngồi phía sau trò chuyện rôm rã, họ cảm động khi nhắc đến những kĩ niệm thời thơ ấu, đã lâu rồi hai người không được nói chuyện vui vẽ như thế.

Xe dừng lại trước cổng công trường, mấy người phụ trách ở đây đều biết Lý Thành là ông chủ, Lý Thành và Lý Dương vừa bước xuống xe đã có mấy người chạy đến chào.

Ba người bọn họ vừa bước vào cổng chính chợt có ba người đàn ông chạy đến trên tay cầm thanh sắt lớn đánh tới tấp vào anh em Lý Dương.

Sự việc xảy ra bất nhờ làm cho một vài người đứng sững lại, ba người xuất hiện phía trước thì đằng sau một chiếc xe bánh mỳ trắng dừng gấp bên đường, thêm hai người nữa xuống xe chạy về phía Lý Dương.

-Bịch bịch bịch!

Người xem vẫn chưa kịp phản ứng thì Lưu Cương đã đánh bật ba người cầm thanh sắt, làm cho hai người chạy lại từ phía sau đứng khựng người lại một lúc.

Lý Dương và Lý Thành cũng đứng sững người lại, cả hai người đều thấy sửng sốt, tuy nhiên Lý Dương vẫn giữ được bình tĩnh hơn, hắn chợt nhìn thấy một cái thuổng sắt đặt bên tường chổ cổng chính, hắn phóng nhanh đến chổ cái thuốc, dù sao có vũ khí trên tay vẫn an toàn hơn.

Trong ba người bị Lưu Cương đánh ngã đã có một người đứng dậy được, hai người từ trên chiếc xe xuống nhìn nhau một cái rồi cùng xông lại chổ Lý Dương.

-Không được!

Lưu Cương vội lao đến chổ Lý Dương, mấy người này chẳng là gì đối với hắn, nhưng nếu Lý Dương đứng xa hắn một tí thì phiền phức to.

-Bịch

Lưu Cương vội lăn xuống đất, kinh hãi nhìn về phía chiếc xe, tấm cửa kính chổ ghế ngồi được kéo xuống, một khẩu súng đen ngòm đang chĩa về phía hắn.

-Bịch

Lưu Cương lại lăn thêm một vòng nữa, bụi bay mù mịt, vì Lưu Cương phải tránh viên đạn nên càng cách xa chổ Lý Dương đứng hơn. Hai người lúc nãy đã tiến đến chổ Lý Dương, một người bị Lý Dương cầm thuổng đánh bật ra, nhưng hắn lại bị người kia cầm thanh sắt đánh trúng cổ, chiếc thuổng rơi xuống đất, người Lý Dương nghiêng ngã.

-Bịch

Lại một phát súng nữa, bắn xong người thanh niên ngồi trên xe gọi lớn, bảo mấy người phía dưới mau bắt người lên xe.

Lưu Cương nấp ở một góc vô cùng lo lắng, lần này về nhà cùng Lý Dương hắn không mang theo súng, nếu biết trước chuyện này hắn nhất định không để súng ở nhà Hà Lão rồi.

Ba người bị Lưu Cương đánh ngã lúc nãy đều đã đứng dậy, cùng với hai người nữa cùng xông lại bắt Lý Dương, Lý Dương cố vùng vẫy như nửa thân hắn như tê liệt, sức hắn cũng không đọ lại sức năm người này.


Lưu Cương vội lăn hai cái đã đến trước mắt năm người đó, hắn vung dao chém trúng cổ một người, người hắn cần bảo vệ đang gặp nguy hiểm, hơn nữa đối phương lại có súng, nên hắn đánh không nương tay.


-Bịch


Lại một phát súng nữa, Lưu Cương lấy người vừa bị hắn chém làm bia đỡ đạn, máu phun ra tung tóe nhưng hình như người đó chẳng có phản ứng gì. Thì ra hắn đã chết dưới lưỡi dao của Lưu Cương lúc nãy rồi.


-Nhanh lên xe!


Người lái xe gọi lớn, hắn có linh cảm không lành trước phản ứng của Lưu Cương, hắn chưa gặp ai như thế, nếu có súng thì những người kia sớm đã chết dưới tay Lưu Cương rồi.


Vì tránh đạn nên Lưu Cương không thể đuổi theo bốn người đó được, Lý Dương bị bọn chúng bắt lên xe, xe nổ máy ầm ầm, phóng như bay về phía trước.


:73: :73: Mọi người vào đây (http://4vn/forum/showthread.php?79511--Goi-Cac-Manh-Thuong-Quan-ung-ho-tai-tro-Share-Truyen) ủng hộ để truyện ra nhanh hơn nào :99: :99:

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK