- Tiên sinh, đồ vật này là chúng ta vừa mới mua lại không lâu, bởi vì nguyên nhân đặc thù mới được liệt vào hàng không bán, nhưng ngài đề nghị vô cùng hay, cảm ơn ngài đã đưa ra ý kiến quý giá!
Nhân viên bán hàng tuổi còn trẻ cười vô cùng sáng lạn, trong cửa hàng thái độ phục vụ mỗi người đều đáng khen ngợi, Thụy Tường Trai có thể có cục diện hôm nay, không thể chỉ là dựa vào danh tiếng Lý Dương.
Nếu không có một người nào, không có một chế độ quản lý tốt nhất cùng với môi trường phục vụ làm cho khách hàng thỏa mãn, mọi người cũng không thể tới nơi này.
Nhân viên bán hàng nói xong, lập tức đem cổ kiếm lấy xuống, nhưng cũng không thu lại, mà đặt ở chính giữa chỗ trống dễ thấy bên cạnh, trước kia là chỗ xếp đặt món đồ rửa bút Nhữ Diêu.
Phía dưới vị trí này, có ba chữ to rõ nét “hàng không bán”.
Nhân viên bán hàng xử lý rất tốt, ngay lập tức giải thích nguyên nhân, lại biểu lộ thân phận thanh cổ kiếm này, nếu là hàng không bán, vậy không có khả năng có thêm người hỏi giá rồi.
- Vị tiên sinh này, ngài còn muốn xem vật gì đó khác không? Nếu như thích, tôi giới thiệu tỉ mỉ hơn cho ngài.
Nhân viên hướng dẫn liên tục đi theo Lý Dương, lại mỉm cười hỏi một câu.
- Cám ơn, không cần!
Lý Dương nhẹ nhàng gật đầu, trong cửa hàng có chút đồ vật này nọ không tệ, nhưng thật sự làm cho Lý Dương gợi lên hứng thú, cũng chỉ có cổ kiếm này, ở trong này gặp được một thanh kiếm như vậy, chỉ có thể nói là vui mừng ngoài ý muốn.
Lý Dương đột nhiên quay đầu lại nhìn về phía thang lầu, hai người đi xuống trên bậc thang.
Quản lý Thụy Tường Trai là Tô Đào, đang cùng một nam trung niên bộ dáng hơn ba mươi tuổi đi xuống, trên tay người trung niên còn cẩm cái rương, mặt cười thật sáng lạn.
- Ông chủ Lưu, hoan nghênh ngài lần sau lại đến!
Tô Đào tiễn người này tới cửa, nhìn thấy khách rời đi, lúc này mới quay vào trong cửa hàng.
Hiện giờ danh tiếng Thụy Tường Trai vang dội hơn so với trước, khách hàng có thể để cho Tô Đào tự mình tiếp đãi, lại coi trọng như vậy, đều là người mua đồ cổ giá trị năm mươi vạn trở lên.
Rất nhiều khách hàng nhìn ngắm đồ, đều là dự định.
Những khách hàng này, cũng không toàn bộ thật sự yêu thích sưu tầm, rất nhiều người mua sau đó đều làm lễ vật tặng người khác, Thụy Tường Trai danh tiếng tốt, không bán đồ giả này nọ, giá so với Vinh Bảo Trai rẻ hơn rất nhiều, hiện tại rất nhiều khách hàng lớn đều chuyển đến nơi đây.
Đương nhiên, trong chuyện này Lý Dương cũng có một phần, việc Lý Dương làm chủ cửa hàng, càng giống hình ảnh người phát ngôn, có vài người muốn thông qua Thụy Tường Trai, đến để làm quen Lý Dương.
Đáng tiếc điểm này chưa từng có người toại nguyện.
Tô Đào vừa mới quay trở lại hai bước, đột nhiên sững sờ tại chỗ.
Hắn còn dùng sức dụi hai con mắt, lúc này mới bước nhanh đi đến phía trước, trên mặt của hắn, còn mang theo sự kích động.
Phương hướng hắn di chuyển, chính là nơi Lý Dương đang đứng, lúc này Lý Dương đã tháo mắt kính và mũ xuống, hắn cũng không có ý đặc biệt hóa trang, chỉ là muốn che dấu.
Hiện giờ bỏ đi che dấu, Tô Đào tiếp tục nhận không ra ông chủ của mình, hắn cũng không cần làm người quản lý nơi này nữa.
- Ông …
- Lên lầu nói!
Tô Đào mới vừa kích động nói ra một chữ, đã bị Lý Dương cắt đứt, hắn cũng không muốn tin tức mình tới nơi này làm cho cả thành đều biết, chỉ cần một mình Tô Đào là được rồi.
- Được, được, trước hết mời ngài!
Tô Đào rất hiểu ánh mắt người, lập tức đứng ở bên cạnh Lý Dương, mời Lý Dương lên trên lầu.
Trước mặt ông chủ cửa hàng, Tô Đào cũng không dám có bất kỳ hành động suồng sã, huống chi, Lý Dương cũng là người Tô Đào kính nể nhất, còn trẻ như vậy, ngay tại trong giới, tên tuổi nổi lên lớn như vậy, Lý Dương chính là đệ nhất từ xưa đến nay.
Ít nhất là đệ nhất trong giới đồ cổ này.
Lý Dương lại mang mắt kính, ở trong cửa hàng có nhiều người phục vụ, dưới ánh mắt kinh ngạc của nhân viên bán hàng, Lý Dương đi lên bậc thang đầu tiên, Tô Đào đã đi cuối cùng, nhưng không có bất kỳ ý kiến, ngược lại còn có vẻ phi thường hưng phấn.
Sau khi mấy người đi lên, dưới lầu nhân viên lúc rảnh rỗi còn nhỏ giọng nghị luận.
Tô quản lý của bọn họ, ngày hôm nay biểu hiện có chút khác thường.
Bình thường đối mặt với khách hàng quan trọng hơn nữa, biểu hiện của Tô quản lý cũng chỉ có thêm khiêm tốn, có lễ phép, nhưng tuyệt đối không giống như hôm nay, bộ dạng có chút nịnh hót.
Điều này cũng làm cho mọi người đều tò mò thân phận Lý Dương, đoán người tới đây rốt cuộc thân phận gì, làm cho Lão Đại của bọn họ bối rối như vậy.
Lúc bình thường, khi không làm việc, các nhân viên đều kêu Tô Đào là Lão Đại, Tô Đào rất giỏi trên phương diện quản lý.
- Ông chủ, ngài đã tới sao không nói một tiếng, tôi đi đón tiếp ngài!
Đi vào phòng khách quý, Tô Đào đi trước chuẩn bị nấu nước pha trà, lập tức cung kính đứng ở trước mặt Lý Dương, nhỏ giọng nói một câu.
- Đúng lúc tôi không có việc gì, liền đến xem!
Lúc nói chuyện, trong đầu Lý Dương còn nổi lên món hàng không bán dưới lầu kia, ở nơi này gặp được một thanh cổ kiếm như vậy, làm cho Lý Dương bất ngờ, vừa mừng vừa sợ.
- Ông chủ, những bảo bối kia của ngài thật quá tốt, làm cho người ta xem thế là đủ rồi, đời này có thể chứng kiến nhiều bảo bối như vậy, đáng giá!
Ánh mắt tôn kính của Tô Đào nhìn lên Lý Dương, đồ rửa bút Nhữ Diêu là bản thân hắn đưa đi, hơn nữa ngày hôm sau triễn lãm hắn còn đặc biệt chạy tới tham quan một lần, lần tham quan này, thực để lại cho hắn một phen rung động.
Bình tiên âm, bát Trường Sinh, thật đúng là giống như nghe đồn, thần kỳ như vậy.
Ngọc bài Tử Cương Huyễn, Tùy Hầu Châu, càng làm cho hắn vô cùng cảm thán, sau đó là ngũ đại thần kiếm, mỗi một thanh cũng làm cho nội tâm mỗi người có cảm giác kính sợ.
Đến cuối cùng thi họa song tuyệt, càng làm cho hắn như si như say, thật lâu không muốn rời đi.
Hầu như mỗi một chỗ, đều là thời gian ngưng lại, dưới sự thúc giục của nhân viên mới rời đi, thời gian triển lãm có hạn chế, nếu là không có hạn chế thời gian, hắn đã muốn ở bên trong xem cả ngày, nhìn cho đã.
Cái này không phải chỉ là một mình hắn muốn, rất nhiều khách hàng đi tham quan những bảo bối này cũng đều nghĩ vậy.
Lần này đi tham quan, cũng làm cho hắn thật sự hiểu biết đối với Lý Dương, ông chủ của mình, không hổ là một trong những nhân vật kiệt xuất nhất trong nước, những bảo bối này, chính là những lão tiền bối đó cũng không so bằng.
Mà lúc trước, Lý Dương lấy đồ rửa bút Nhữ Diêu làm bảo bối của cửa hàng, hắn đã nghĩ nó là bảo vật hiếm có trên tay Lý Dương, dù sao cái đồ rửa bút đó cũng là bảo bối giá trị mấy ngàn vạn.
Sau khi đi thăm quan, hắn mới biết được, lúc trước bản thân chính là ếch ngồi đáy giếng.
Không nói những thần khí này, đồ sứ như bình Nguyên Thanh Hoa - Qủy Cốc Tử xuống núi, vạc lớn Vạn Lịch, giá trị cũng không phải kém so với đồ rửa bút Nhữ Diêu,thậm chí còn cao hơn gấp nhiều lần.
Điều này cũng làm cho hắn đối với Lý Dương càng thêm kính ngưỡng, càng thêm sùng bái.
Trên mặt Lý Dương lộ ra vẻ tươi cười, nhẹ giọng hỏi:
- Anh đã đi xem qua?
Tô Đào lập tức gật đầu:
- Đã đi, may mắn đã đi, nếu không đi, tôi sẽ hối hận cả đời!
- Tối hôm nay tôi sẽ sắp xếp cho mọi người một chút vé vào cửa, vé vào cửa triển lãm ngày mai và ngày mốt, anh thu xếp cho nhân viên, có thời gian rảnh, tất cả cũng đi xem một chút đi!
Lý Dương cười gật đầu, đây vốn là hắn vừa nghĩ qua lúc trước, đúng lúc đưa ra thông báo.
- Thật sao, thật tốt quá, ông chủ, rất cảm tạ ngài!
Tô Đào hơi sửng sốt, lập tức vui mừng kêu lên, để cho các nhân viên đi thăm quan những thứ Lý Dương sưu tầm được trong viện bảo tàng, đối với bọn họ mà nói tuyệt đối là một lần khích lệ thật lớn.
Đối với nội lực cửa hàng trong tương lai, lại được nâng cao một bước, lòng hăng hái của mỗi nhân viên cũng sẽ càng lớn.
- Cái này không có gì, đúng rồi, thanh kiếm phía dưới kia, tại sao là hàng không bán?
Lý Dương mỉm cười, cuối cùng đem trọng tâm câu chuyện chuyển tới thanh kiếm kia, thật ra vừa rồi hắn luôn luôn muốn hỏi vấn đề này, chỉ là xấu hổ không biết mở miệng thế nào.
- Thanh kiếm kia?
Tô Đào mở to hai mắt nhìn, ngay sau đó lộ ra thần sắc giật mình.
Tô Đào cười cười, nhỏ giọng nói:
- Thanh kiếm kia, là ta đặc biệt lưu lại vì ngài, không bán đi, là muốn cho ngài nhìn kĩ hẵng nói!
- Lưu cho tôi?
Lần này người bất ngờ biến thành Lý Dương, hắn không nghĩ tới, thanh kiếm hàng không bán này không ngờ nguyên nhân chính là mình.
- Đúng rồi, thanh kiếm này hôm qua tôi mới thu được, chuyên gia đồ cổ nói đây là kiếm cổ thời kì Tần Hán, tôi nhìn cũng giống như vậy, nhưng cuối cùng tôi còn có chút cảm giác không phải, tôi nghĩ, ngài thích sưu tầm kiếm cổ, chi bằng trước hết để cho ngài nhìn qua, nếu như ngài có thể vừa ý, sẽ lưu lại, không nhìn trúng, chúng ta tiếp tục bán đi!
Chuyên gia đồ cổ của Thụy Tường Trai là chuyên gia tọa trấn tại cửa hàng, trong cửa hàng rất nhiều đồ vật này nọ đều là từ tay hắn xem xét, nhưng vị chuyên gia đồ cổ này cũng không phải đều ở đây mỗi ngày, chuyên gia giống như hắn, thông thường cũng sẽ phục vụ không chỉ cho một cửa hàng đồ cổ, đồng thời sẽ xem cho nhiều cửa hàng đồ cổ.
Thụy Tường Trai dù sao cũng không phải Vinh Bảo Trai, không có sức mạnh to lớn như vậy, có thể trực tiếp mời chuyên gia chỉ phục vụ chính mình.
- Tôi thích sưu tầm cổ kiếm?
Vẻ mặt của Lý Dương lại biến thành có chút cổ quái, hắn yêu thích sưu tầm còn chưa bao giờ đặc biệt phân loại qua, nếu quả thật cần phân loại, hắn yêu thích ngọc khí hơn.
Ban đầu khi Lý Dương tiếp xúc đồ cổ, chỉ có một lọ thuốc hít bằng Phỉ thúy đời Thanh.
- Đúng, xem đồ sưu tầm trong triển lãm kia của ngài, kiếm là loại bảo bối nhiều nhất, tốt nhất!
Tô Đào mất tự nhiên gật đầu, Lý Dương triển lãm mười một kiện quốc bảo thần khí đỉnh cao, trong đó năm vật đều là kiếm, điều này thật dễ dàng làm cho người ta liên tưởng đến cái gì.
Không chỉ Tô Đào có ý nghĩ này, các chuyên gia cũng đều cho rằng Lý Dương đặc biệt thích cổ kiếm.
Bởi vì thích, nên mới sưu tầm nhiều thần kiếm như vậy, thập đại thần kiếm trong nước, một nửa đều trong tay Lý Dương.
- Là như vậy!
Lý Dương mỉm cười gật đầu, cũng không có ý phủ nhận, trong những thừ hắn sưu tầm đích thật kiếm là loại quốc bảo nhiều nhất, nhưng cái này cùng hoàn cảnh lịch sử Trung Hoa có quan hệ.
Lịch sử Trung Quốc là một lịch sử chiến tranh, thay đổi triều đại đặc biệt thường xuyên, thời đại vũ khí lạnh, kiếm là tượng trưng cao quý, hơn nữa kỹ thuật đúc kiếm cổ đại cực kỳ phát đạt, mới xuất hiện nhiều thần kiếm như vậy được truyền xuống.
Khi nói chuyện, nước đã sôi, Tô Đào vội vàng chạy tới pha trà.
- Tô quản lý, ngươi bây giờ có thể đem thanh kiếm kia mang lên không?
Chờ Tô Đào đem trà pha xong, Lý Dương mới nhẹ nhàng nói một câu, thanh kiếm này, hắn đã dùng năng lực đặc thù đoán được thân phận của nó, nhưng vẫn chưa thật sự tận mắt nhìn một cái.
- Không thành vấn đề, ngài chờ một lát, tôi lập tức đi lấy!
Tô Đào lập tức đứng lên đi ra ngoài, thanh kiếm này, chính là bản thân hắn lưu lại cho Lý Dương, Lý Dương đến nơi này, không cần Lý Dương chủ động nói, hắn cũng sẽ lấy ra.