Mục lục
Siêu Cấp Hoàng Kim Thủ - Tiểu Tiểu Vũ (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:



- Được.

Lưu Cương hét lớn một tiếng, phần lớn các thành viên của Hiệp hội Ngọc thạch cũng đều dồn dập vỗ tay không ngớt, ai cũng không thể ngờ rằng Lý Dương lại có thể chọn trúng vào quán quân, dù cả Trương Vĩ và Tư Mã Lâm lúc này cũng đang ngơ ngác, vận đỏ của tên Lý Dương này, đúng thật là quái dị.

Lúc này, bọn họ đều nghĩ năng lực đặc biệt của Lý Dương là do vận may, cược lên cược xuống là số anh ta hên, chọn đúng vật giành giải quán quân cũng là số anh ta may mắn.

Trương Vĩ và Cố lão thoáng nhìn nhau, trong ánh mắt hai người nhìn nhau hiện lên niềm vui bất ngờ. Vận may của Lý Dương vẫn như cũ, đối với bọn họ mà nói đây đúng là một tin tức tốt lành. Có vận khí của Lý Dương ở đây, Minh Dương bọn họ lần này muốn không lộ diện cũng khó.

Còn với nhãn lực của Lý Dương thì căn bản không hề có ai nghĩ tới, lúc giành lựa chọn tác phẩm thì nhãn lực đúng là có chút tác dụng, nhưng lại rất hạn chế. Có được kết quả như thế này thì sự may mắn mới là nhân tố lớn nhất.

Sau khi Lý Dương nhận lấy một tờ giấy chứng nhận, tác phẩm đoạt giải và cùng mọi người chụp vài kiểu ảnh liền bước xuống bục Chủ tịch, còn chưa bước tới chỗ của bọn Trương Vĩ liền bắt đầu có người muốn mua tác phẩm ngọc mà anh ta đang cầm trong tay. Miếng ngọc điêu khắc trong mua sắm cạnh tranh với giá ba trăm tệ thì giờ đã có người ra giá ba ngàn tệ rồi.

Những người ra giá đều bị Lý Dương từ chối, chút tiền này anh ta đâu có thiếu, nét chạm trổ miếng ngọc này quả thực là rất khá, hơn nữa còn vô cùng có ý nghĩa là vật kỉ niệm, Lý Dương sẽ giữ lại, là một tác phẩm trong bộ sưu tập của mình.

- Được lắm, Lý Dương, hôm nay cậu nhất định phải mời một chầu.

Lý Dương vừa tiến đến, Tư Mã Lâm liền đấm Lý Dương một phát thật mạnh. Trong lòng của Tư Mã Lâm thực sự là vui mừng thay cho Lý Dương.

- Không thành vấn đề, anh Tư Mã, anh không nhẹ tay một chút được sao, tôi sắp bị anh đánh tới nội thương rồi đây.

Lý Dương cười khổ một tiếng, tất cả mọi người đều haha cười lớn, không giống như buổi sáng tất cả mọi người đều cười sảng khoái vì trò hề của Lý Dương, còn bây giờ lại vui mừng thay cho anh ta. Trong hoạt động lần này, Minh Dương đã đoạt được giải cao nhất, trên nét mặt bọn họ cũng có chút gì đó rất vinh dự.

Diễn đàn Nam Dương lại chấn động rầm rộ cả lên, bài buổi sáng post tin về Lý Dương còn chưa kịp lắng xuống, buổi chiều tin tức Lý Dương đã mua sắm cạnh tranh được tác phẩm đoạt giải quán quân, chỉ cần liên quan vấn đề gì đó về Lý Dương là lại rôm rả cả lên. Những người trên mạng đều không biết họ tên của Lý Dương, có nickname ‘Vua tìm kiếm’ bắt đầu hỏi thăm tin tức xung quanh.

Bọn Lý Dương còn chưa ăn cơm tối thì danh tính của Lý Dương đã triệt để được đưa ra ngoài. Ngay lập tức thì cái thành tích cược thạch của anh ta cũng đã bị khai quật cả. Các bạn bè trên mạng Nam Dương phần lớn cũng đều biết chút ít về cược thạch, đối với Lý Dương lại càng thêm tò mò.

Buổi tối, Lý Dương từ từ mời mọi người đánh chén một bữa. Bữa cơm này đủ để Lý Dương tiêu tốn hơn ba ngàn tệ, nghĩ hồi trước, ba ngàn tệ này đối với hắn mà nói là cả một tháng trời làm việc vất vả mới có được, còn bây giờ chỉ với một bữa cơm liền ra đi ngần đấy, lại cũng chẳng thấy tiếc cho lắm, Lý Dương cảm nhận thấy bản thân quả thật là sa đọa rồi.

Sáng sớm hôm sau, Trương Vĩ tập trung mọi người tới từ Minh Dương, hoạt động hôm nay chính là đọ ngọc, kì thực nói trắng ra chủ yếu là nhiệm vụ của Trương Vĩ hắn. Hội trưởng ở các nơi sẽ tìm kiếm những viên đá ngọc vừa có giá trị vừa có hình thức đẹp để tiến hành so sánh. Nếu giành được thành tích cao nhất thì sẽ được thưởng tập thể. Hiệp hội Ngọc thạch của tỉnh cũng sẽ đề ra một giải thưởng không tệ, những giải thưởng này đều là giấy chứng nhận. Đối với hội trưởng bọn họ mà nói thì cái này mới có sức hấp dẫn lớn nhất.



Đương nhiên, giải thưởng của Hiệp hội Ngọc thạch tỉnh sẽ không chỉ có vậy. Yêu cầu của hoạt động so ngọc là không nhiều, nhưng có một điểm then chốt quan trọng nhất chính là miếng ngọc mà đem ra so sánh phải là ngọc của thành viên Hiệp hội Ngọc thạch có được, nếu như phát hiện làm giả, không những hủy bỏ thành tích, còn có thể chịu sự trừng phạt của Hiệp hội Ngọc thạch tỉnh.

Nếu tính kĩ ra thì lần tụ tập ở Nam Dương lần này chỉ có một hoạt động là hoạt động của các thành viên của Hiệp hội Ngọc thạch tự đứng lên tổ chức. Trận so ngọc khắc kì thực là tiết mục của Nam Dương, trận cá cược ngọc sau đó lại là toàn dân tham gia, so ngọc dù có nhân tố hiệu quả và lợi ích nhưng xét cho cùng cũng đều là trong hoạt động nội bộ. Tất cả các thành viên của Hiệp hội Ngọc thạch đối với hoạt động lần này vẫn là rất chờ mong.

Khách sạn lớn của Nam Dương, trong một phòng hội nghị cũng rất lớn, hơn ba trăm người của Hiệp hội Ngọc thạch tỉnh Hà Nam đều đã tụ tập bên trong, cộng thêm đoàn tham gia góp vui, thành ra cũng gần bốn trăm người, khiến cho phòng hội nghị trở nên chật kín.

Trương Vĩ mặc âu phục, trong lòng tràn đầy tự tin, trận so ngọc lần này anh ta đúng là rất tự tin, thậm chí còn có rất nhiều kì vọng đối với quán quân kia.

Lý Dương sau khi nhìn thấy Trịnh Khải Đạt đưa cho Trương Vĩ một hộp sắt nhỏ được thiết kế rất tỉ mỉ liền hiểu ngay vì sao Trương Vĩ lại tự tin đến vậy. Miếng Phỉ Thúy hình bông sen của Trương Vĩ đã được anh ta làm vô cùng tinh xảo. Giá trị của bộ Phỉ Thúy này đã lên hơn năm triệu tệ, thêm vào đó lại là bộ hiếm có, chả trách mà Trương Vĩ lại có vẻ tự tin đến như vậy.

Tư Mã Lâm đột nhiên ghé vào tai Lý Dương, nói nhỏ:

- Trước đây lấy một khối ngọc tốt nhất để làm cũng chưa tới bốn, năm triệu tệ, lần này nhờ có tên Trịnh trợ giúp, Trương Vĩ muốn giành thưởng thì tuyệt đối không thành vấn đề, nếu mà may mắn thì còn có thể giành được giải quán quân.

Lý Dương gật gật đầu, bốn, năm triệu gì đó đã là một giá trị rất lớn rồi, nhân vật của Hiệp hội Ngọc thạch dù có rất nhiều đại gia, nhưng giá trị đồ vật mà con số lên tới năm triệu tệ thực lại không nhiều, hơn nữa mỗi một đồ vật chỉ có thể tham gia bình xét một lần. Mấy năm gần đây, những vật có giá trị càng ngày càng ít.

Người chủ trì lần này là một vị chủ trì chuyên nghiệp ở Nam Dương, khăn trải bàn và tiết mục tivi cũng na ná như nhau, các vị giám khảo chuyên gia ngồi một bên, người chủ trì đứng một bên, lát nữa, lần lượt từng hội trưởng sẽ mang ngọc mà mình tham gia lên bục để giám khảo đánh giá. Đợi sau khi tất cả các đồ vật đều được đánh giá thì cũng lại do các vị chuyên gia chọn ra giải nhất, nhì, ba.

Mỗi nơi ít nhất phải đem ra được một tác phẩm ngọc , nhiều nhất là ba tác phẩm, một số tỉnh có vật nắm chắc phần thắng thì không cần phải chuẩn bị cái khác nữa, giống như Trương Vĩ chỉ chuẩn bị có một bộ Phỉ Thúy của Trịnh Khải Đạt, những đồ vật khác không đủ trình để có thể so sánh với nó được.

Chỉ cần là đồ làm từ ngọc thạch thì đều có thể mang tới tham gia. Trong lịch sử so ngọc thì phần lớn đều sẽ xuất hiện những tác phẩm tinh xảo nhất, loại Phỉ Thúy ngọc mỡ dê, ngọc lưu ly đều đã từng xuất hiện. Khi người chủ trì tuyên bố bắt đầu thì những người bên dưới đều lặng ngắt như tờ, nhìn chằm chằm lên bục Chủ tịch hoặc là màn hình lớn ở đằng sau để tiện cho những người đứng sau có thể coi được rõ ràng, lần này người ta đặc biệt chuẩn bị thêm một màn hình lớn.

Người đầu tiên lên bục là hội trưởng của Hiệp hội Ngọc thạch Nam Dương, một vị trung tuổi khoảng hơn năm mươi tuổi, người này rất có tiếng trong các Hiệp hội Ngọc thạch toàn quốc, ngoài hội trưởng của Hiệp hội Ngọc thạch Nam Dương ra còn là Phó hội trưởng của Hiệp hội Ngọc thạch tỉnh kiêm Thường vụ của hiệp hội.

Vị hội trưởng này đã đem tới một miếng ngọc trang trí rất lớn, điêu khắc chính là hình một bắp cải trắng, phần màu trắng trong suốt sáng lóng lánh, màu xanh thì xanh mướt ướt át, sự phối hợp màu sắc trắng, xanh vô cùng hợp lí, cái bệ là tro ngọc, bên trên còn khắc bốn chữ ‘Tài tùy nhân ý’.

Bất kể là nhìn từ phương diện nào, ngọc cải trắng này cũng là một tác phẩm vô cùng tinh xảo, đặc biệt là trên mặt lá bắp cải còn điểm thêm vài giọt sáng lấp lánh như những viên pha lê óng ánh, ai không biết thì còn thật nghĩ là bắp cải vừa rửa qua.

Ngọc Phỉ Thúy bắp cải vừa xuất hiện, sự tự tin trên mặt Trương Vĩ dường như mất đi một chút, các tác phẩm tốt ở đây không thiếu, chỉ có điều vừa mới xuất chiêu thì chủ nhà liền đưa ra một vật chấn động tới như vậy, quả thực là không cho những người ở nơi khác tới một con đường sống mà.

- Ngọc liệu của ngọc bích Bạch Thái này là Sơn Ngọc đặc biệt của Nam Dương chúng tôi, nặng mười lăm cân, là do đích thân điêu khắc gia vô cùng nổi tiếng của Nam Dương chúng tôi là Triệu Vinh Quang ‘bế quan’ tạo ra, giá thị trường là sáu triệu, mời các vị đánh giá.



Sau khi đợi hội trưởng hội Nam Dương nói xong ngồi yên ở đó, có thể thấy anh ta đối với Ngọc bích Bạch Thái này khá tin tưởng.

- Tác phẩm của Triệu Vinh Quang, e là lần này Nam Dương lại đoạt giải quán quân rồi.

Tư Mã Lâm khẽ lắc lắc đầu, trong nước thì Triệu Vinh Quang là một tay điêu khắc gia cừ nhất cả nước, tuy không phải là nhất trong số bốn người kia nhưng cũng không có kẻ khác dám so sánh với ông ta. Tác phẩm này còn là ông ta ‘bế quan’ tạo ra, vô cùng có ý nghĩa. Cho dù là bộ ngọc Phỉ Thúy kia của Trương Vĩ có đắt tiền hơn bộ Bạch Thái này thì cuối cùng vẫn sẽ là bại bởi nó, dù sao thì so ngọc không chỉ so về giá trị, trong đó còn là ý nghĩa.

Vẻ mặt âu sầu không chỉ có mình Trương Vĩ, những vị hội trưởng ở các khu vực khác vừa rồi còn tràn đầy tự tin thì giờ cũng mang bộ mặt rầu rĩ như vậy. Chủ nhà Nam Dương vừa xuất chiêu liền khiến cho mọi người một cơn chấn động như thế, nếu không còn đồ nào tốt hơn đồ của họ thì giải quán quân trận này cũng khỏi mơ tưởng tới nữa.

Hơn nữa, đây mới chỉ là tác phẩm đầu tiên mà Nam Dương bỏ ra, mỗi một nơi khác còn có thể đem ra ba bộ tác phẩm ngọc thạch, chẳng ai biết là Nam Dương còn cho xuất hiện một tác phẩm ‘kinh khủng’ nào đằng sau nữa.

Chuyện như vậy cũng không phải là chưa từng xảy ra, đem tác phẩm tốt một chút ra trước đánh giá, nếu như qua một vòng mà cảm thấy không nguy hiểm thì lập tức sẽ tung ra tác phẩm còn tốt hơn ra. Như vậy cũng coi như là bảo hiểm kép, nếu mà tác phẩm tiếp sau còn có thể cất giấu được nữa thì đợi năm sau tiếp tục đem đi tham gia đánh giá.

Các vị chuyên gia cẩn thận nhìn Ngọc bích Bạch Thái này đều gật gật đầu, hội trưởng Hiệp hội Ngọc thạch Nam Dương cẩn thận đem Ngọc bích Bạch Thái trở về. Cuối cùng sau khi đánh giá xong xuôi thì nó mới lại được lại lần nữa tỏa sáng.

Người tiếp theo lên bục chính là Hiệp hội Ngọc thạch Tháp Hà, vẻ mặt của vị hội trưởng hội này cũng không lấy gì làm tốt, bọn họ tham gia đánh giá là một khối ngọc điêu mỡ dê, đầu thì không lớn bằng bắp cải lớn, nhưng giá trị cũng không hề kém cạnh, tự báo giá là bốn triệu rưỡi. Nếu mà không có Bạch Thái kia xuất hiện thì tòa ngọc điêu mỡ dê này tuyệt đối là một đồ vật tốt làm rung động lòng người.

Người thứ ba và thứ tư thì cũng không khác nhau là mấy, sau khi hết mười hai người thì Trương Vĩ mới đem Phỉ Thúy lên bục, anh ta đã không còn mơ tưởng tới giải quán quân nữa rồi, có thể đoạt được một giải thưởng nào khác cũng rất là khá, ít nhất vẫn hơn là không có gì.


Tỉnh Trịnh Châu là khu vực cuối cùng lên bục, người đại diện cho Tỉnh Trịnh Châu là người khiến cho mọi người bất ngờ nhất.


Không phải bởi vì anh ta là hội trưởng mà là một thanh niên rất trẻ. Mấy vị giám khảo nhìn đi nhìn lại tư liệu, chàng trai này tên là Thẩm Hạo, mới chỉ có hai mươi tư tuổi, là người vừa mới gia nhập hiệp hội Ngọc thạch, tuy nhiên chức vụ cũng không hề thấp, nổi danh là phóng viên của tòa soạn báo.


Đột nhiên nhìn thấy Thẩm Hạo xuất hiện ở đây, Lý Dương và Ngô Hiểu Lỵ đều hơi sửng sốt, nhất là Lý Dương. Lúc Thẩm Hạo nói trên bục, Lý Dương rõ ràng cảm nhận thấy Thẩm Hạo đang nhìn mình. Trên khuôn mặt còn có vẻ khiêu khích thách thức.


- Trịnh Châu chúng tôi năm nay mang đến buổi so ngọc là Mã ngọc mỡ dê. Loại này xuất hiện từ triều nhà Minh do sáu vị điêu khắc gia nổi tiếng nhất lúc đó tạo ra, bất kể là chất ngọc hay là điêu khắc thì cũng là hàng thượng thượng phẩm, chúng tôi tính chút giá cho nó thì khoảng trên sáu triệu.


Thẩm Hạo khom người thật sâu chào vị Chủ tịch trước, sau đó mới từ từ giới thiệu sản phẩm mà mình mang tới đánh giá. Những vị chủ tịch đều chậm rãi gật gật. Chàng trai này tuổi tác thì có phần nhỏ một chút nhưng rất lễ phép. Ít nhất thì ấn tượng đầu tiên đối với hắn cũng ko tồi.


-o0o-


:73: :73: Mọi người vào đây (http://4vn/forum/showthread.php?79511--Goi-Cac-Manh-Thuong-Quan-ung-ho-tai-tro-Share-Truyen) ủng hộ để truyện ra nhanh hơn nào :99: :99:

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK