Vương Vĩnh Phương đang đứng trước mặt của Lý Dương, nhìn thẳng vào Vương Giai Giai.
Ông từ nhỏ được nuôi dưỡng ở nước ngoài, sống cùng với bác cả của mình, tuy nói bác cả đối xử ông như con trai của mình, nhưng trong lòng ông lại trước sau luôn mang cảm cảm giác tự ti.
Lúc đầu ông được đưa qua bên đón, lúc đó là mười tuổi, chuyện gì cũng không nhớ.
Cuộc sống bên đó cũng không dễ như tưởng tượng, bác cả của Vương Vĩnh Phương không có con trai, nhưng lại có hai cô con gái, vì tranh giành gia sản, hai cô con gái này cũng rất ghết y.
Nếu không phải ông có biểu hiện tốt, lại vô cùng chịu đựng, e rằng sớm đã bị hai cô con gái này đưa về nước rồi.
Đến cuối cùng, ông mới bạo phát, dùng chứng cứ xác thực để vạch trần âm mưu muốn chiếm đoạt gia sản của bác cả, dã tâm dành lấy gia sản, nếu không phải như vậy, e rằng khối gia sản lớn thế này, cũng không để một mình y thừa kế.
Tất cả cái này, đều dựa vào tính kiên trì của ông, luôn kiên trì.
Kỳ thực lòng của ông cũng không tốt gì mấy, lúc cơ thể của bác cả mình không khỏe nhất, vạch trần ra “thanh thiên bạch nhật” như vậy, cũng để bác cả sớm buông tay mà quy ẩn, từ đó ông kế thừa sản nghiệp.
Nhưng cũng vì lí lịch lúc nhỏ, làm ông có cảm giác mẫn cảm, không cho người khác phản đối ông, chất vấn ông.
Hôm nay, vốn chỉ là Vương Trác không cùng đường với Lý Dương, nhưng lời nói của Lý Dương và Vương Giai Giai, lại tác động đến ông, rước lấy phản đạn vào mình.
Cho nên sau khi kết thúc yến tiện, đặc biệt đi đến chất vấn câu này.
Chân mày của Vương Trác chau lại, y đố kỵ chính là Lý Dương, không phải là Vương Giai Giai, chỉ là bây giờ chú đang giận, làm y cũng không dám nói gì.
- Vương tiên sinh, ngài hiểu lầm rồi!
Vương Giai Giai cũng không nói, Lưu Chấn Hoa bước ra trước, vội vàng giải thích cẩn thận, y biết ấn tượng của mình trong mắt mọi người đã giảm đi rồi, nhưng ở đây cũng chỉ có y và Vương Vĩnh Phương quen chút ít, phải đứng ra.
- Tiểu Lưu, trong này không có chuyện của cậu!
Vương Vĩnh Phương nói một câu nhàn nhạt, mắt vẫn nhìn Vương Giai Giai.
Vương Cường đang tiễn khách cách đó không xa nhìn cũng chau mày lại, chuyện xảy ra trong buổi tiệc ông cũng biết, nhưng không xem trọng, chỉ xem là câu nói cuồng vọng của đứa trẻ nhà không có gia giáo.
Chuyện thế này, trước đây không phải là chưa xảy ra, hồi nữa người nhà của bọn họ nhất định sẽ chủ động đến xin lỗi.
Đối với chuyện này, cũng có thể nói àm ông hoàn toàn không chú ý, nhưng từ đầu đến cuối, ông cũng không nghĩ đây là trách nhiệm của bọn họ, là người của bọn họ gây chuyện trước.
Nhiều lúc người có thế lực mạnh cho dù là gây chuyện trước, cuối cùng cùng là người chịu thiệt vẫn là người bị hại, đây cũng là một thông lệ cũ.
Sau khi xảy ra chuyện này trong mắt mọi người, đều là chuyện bình thường, cũng là thuận lý.
- Vương tiên sinh, Lưu Chấn Hoa lại vội vàng gọi.
- Cậu ba, cậu đừng nói nữa!
Lý Dương kéo tay của Lưu Chấn Hoa, mỉm cười lắc đầu, người tượng có ba phần tính nóng nãy của Lý Dương là tốt, nhưng không có nghĩa là hắn không ức hiếp ai.
Càng huống hồ, lần này người khác còn ức hiếp vợ của hắn, chuyện này, bất cứ người đàn ông nào cũng không nhịn được, cũng không lùi bước.
- Ý nghĩa của kiến thức nông cạn rất đơn giản, chỉ là kiến thức của ông quá thấp, không hiểu nhiều chuyện, lại khăng khăng cho rằng người khác không hiểu.
Lần này là Lý Dương nói, Lý Dương cũng không thèm để ý đến người khác nữa.
- Mày nói cái gì?
Vương Trác gọi Lý Dương lớn, Vương Vĩnh Phương cũng quay qua nhìn Lý Dương, Lý Dương mải mai không để ý tiếp tục nói:
- Những món bảo bối này của ông chủ Vương quả thật rất tốt, ông chủ Vương có thể bảo vệ được những bảo bối này cũng là một chuyện rất cực khổ, nhưng thế giới rất lớn, luôn có kỳ tích, bảo bối càng đặc biệt tốt, có gì đáng ngạc nhiên chứ?
Lúc Lý Dương nói còn đang mỉm cười, dường như đang nói một chuyện rất bình thường.
- Hay, hay!
Vương Vĩnh Phương lớn tiếng nói ra liên tục hai từ hay hay, sau khi về nước, người nhìn thấy ông đều nịnh bợ ông, khen ngợi ông, đây là lần đầy tiên có người dám nói với ông như vậy.
Hơn nữa, lần này là hai người trẻ tuổi.
- Bạn học cũ, rốt cuộc cậu có ý gì, chẳng lẽ cậu muốn đấu đầu với nhà họ Vương chúng tôi?
Vương Trác trầm mặt, nói thẳng ra, lúc nói còn nhìn Lý Thành ở bên cạnh, câu nói của y rất độc, thoáng chừng muốn biến Lý Dương thành người đối lập với các nhà bọn họ, mặt khác, cũng có chứa sự uy hiếp và tức giận.
Nhưng y lại là phó cục trưởng thường vụ cục giáo dục, lúc này vẫn đang nhìn Lý Thành, dụng ý rất rõ.
Đối với quan hệ giữa Lý Thành và Lý Dương, lúc nãy y cũng có nghe nói qua, biết hai người là anh em ruột, cái này càng làm y nắm chắc để đối phó Lý Dương.
- Không có nghiêm trọng như cậu nói, chỉ là chuyện tranh luận mà thôi, Lý Dương nhàn nhạt cười, nói ra một câu.
Lưu Cương sau lưng hắn, cũng bắt đầu cười nhỏ, còn cười rất vui.
Ở cái tiểu trấn này, nhà bọn Vương Trác là rất lợi hại, nhưng so với một đại gia tộc nước cộng hòa, thì cái gì cũng không phải rồi, không khéo, hai người trước mặt hắn đều thuộc loại người này, y còn dám ở đây nói ẩu, Lưu Cương muốn cười cũng không khó.
- Còn khéo mồm khéo miệng, còn nói cái gì là tranh luận, vậy các người nói cho rõ xem, rốt cuộc các người nhìn thấy bảo bối thế nào, có bảo bối gì còn mạnh hơn bảo bối ở đây chứ?
Vương Vĩnh Phương lạnh lùng nói, lửa giận trong lòng sắp bốc ra.
Nếu không phải ở đây là chỗ đông người, ông hận không thể cho bọn bảo vệ của mình dạy dỗ đám người trẻ không biết trời cao đất dày này.
Cũng may là ông không ra lệnh, bằng không đám bảo vệ của ông sẽ thê thảm, đừng thấy thấy nhiều người như vậy, đối với Lưu Cương hoàn toàn không đáng gì.
Nói xong, Vương Vĩnh Phương nhìn chằm chằm vào bọn Lý Dương.
Đương nhiên, Vương Vĩnh Phương hoàn toàn không tin mấy người trẻ tuổi bọn họ đã nhìn thấy qua bảo bối tốt gì, phải biết những bảo bối tốt của ông, chính cả trong hội đấu giá cũng không chắc là có thể thấy được, mà nếu trong hội đấu giá bảo bối như vậy, tuyệt đối không phải là trọng khí áp trục.
Vương Cường cuối cùng tiễn một nhóm khách đi, hơi thở dài, chuẩn bị liếc nhìn về phía Vương Vĩnh Phương.
Bên này Vương Vĩnh Phương kiếm tuốt khỏi vỏ, bầu không khí không tốt lắm, làm ông có chút lo lắng, nhưng không phải lo Vương Vĩnh Phương sẽ bị ức hiếp gì, mà sợ mấy người này chọc tức em trai này của mình.
Lúc này, em trai đối với ông rất quan trọng, không có sự gia trì tài lực của ông ấy, chính mình không dễ thăng làm bí thư huyện ủy nhanh như vậy.
Hơn nữa con đường tiền đồ của mình phải tiếp tục phát triển, còn phải có sự ủng hộ của em trai, lòng ông chính là rất lớn, tương lai muốn làm thị trưởng, còn phải có một tay trong thành phố.
Cái cấp bậc đó mới chính là cán bộ cao cấp thật sự.
- Chúng tôi nhìn thấy quá nhiều thật sự nhất thời không nói ra được!
Lần này chính là Vương Giai Giai nói, trên mặt của Vương Giai Giai còn đang cười nhạt, nhưng cô nói cũng không sai, trên tay Lý Dương còn nhiều hơn so với những món đồ tốt như thế này, càng đừng nói, lúc bọn họ ở Canada trong đại hội bảo khố đã thấy qua những bảo bối đó.
Ở đó có rất nhiều, còn hơn những cái trước mặt.
Bảo vật khắp thế giới đều ở tề tụ, người tham gia hoạt động lần này cũng xem là một lần được mãn nhãn, Vương Giai Giai nói nhìn thấy qua rất nhiều, không phải là nói hoàn toàn trong quá khứ.
- Ha ha!
Vương Vĩnh Phương bỗng nhiên cười lớn, lửa giận trong lòng ông lúc này càng thêm tăng, xém chút nữa không ngăn được bộ lộ ra.
Lời nói của Vương Giai Giai quả thật lại được bọn họ cho rằng là cố ý khiêu khích, không chỉ là ông, tất cả mọi người bên cạnh ông đều nghĩ như vậy, nếu Vương Giai Giai không phải là cô gái xinh đẹp, e rằng cũng có người đứng ra giúp Vương Vĩnh Phương mắng cho cô một trận rồi.
Trên mặt Lưu Chấn Hoa có chút lo lắng.
Thời gian y tiếp xúc với Vương Vĩnh Phương khá dài, biết một chút tính cách của ông, y cũng biết nhiều chuyện quan trường của ông.
Người Lý Dương đắc tội không phải là người bình thường, bây giờ xem ra là đắc tội chiếu tử rồi, những ngày tháng sau này ở đây của Lý Dương không chừng khó mà qua nổi, đặc biệt là anh của hắn, còn đang mở trường học, tương lai còn khó.
Nghĩ tới đây, Lưu Chấn Hoa lại liếc nhìn Lý Dương, liền sửng sốt một chút.
Trên mặt của Lý Thành, cư nhiên không nhìn thấy một chút lo lắng Lưu Chấn Hoa thậm chí hoài nghi, Lý Thành rốt cuộc có biết tình cảnh của bọn họ hiện tại không? Đợi qua mấy ngày, cục giáo dục mượn cớ có thể đuổi bọn họ không cho bọn họ xây trường học.
Cho dù hiện tại sẽ không đóng cửa, tương lai cũng đừng nghĩ sẽ tuyển sinh được, trường học của Lý Thành sẽ từ từ mà chờ đóng cửa.
Mà tất cả cái này, Lý Dương dĩ nhiên không có chút lo lắng, thực sự quá cổ quái rồi.
- Ông cũng không cần cười khoa trương như vậy, không chứng minh cho các ông thấy, các ông còn cho rằng tôi mạnh miệng, hôm nay tôi là phá lệ lần đầu, để mọi người nhìn thấy món bảo bối tốt thật sự.
Vương Giai Giai vẫn đang cười, nhẹ giọng nói, lúc nói, còn giơ cánh tay lên.
Lý Dương rất kinh ngạc nhìn cô, Vương Giai Giai bình thường không có tính cách như vậy, không ngờ hôm này lại kiêu ngạo cao giọng.
Vương Giai Giai muốn làm gì Lý Dương đương nhiên rõ, những món đồ tốt đó thấy qua nhiều rồi, quả thật không thể nói ra hết, nhưng trên người của Vương Giai Giai đang mang một món chí bảo thật sự.
Đây không phải là Tùy Hầu Châu, cũng không phải Lan Đình Tự, hai món bảo bối này đều không có ở Minh Dương.
Trên người của Vương Giai Giai, là chiếc vòng tay của Trần Vô Cực làm ra, chiếc vòng tay này sau này thuộc về Lý Dương, vẫn luôn được Vương Giai Giai mang trên người, có chiếc vòng tay này, Lý Dương có thể cảm nhận được Vương Giai Giai luôn ở bên cạnh.
Hai người cho dù là xa nhau cũng giống như là ở cùng nhau.
Rõ ràng, lúc này là Vương Giai Giai tháo chiếc vòng tay Hắc Long ra để bọn họ xem, chiếc vòng tay này vừa lấy ra, không cần nói gì, cũng hoàn toàn chứng minh những lời bọn họ nói lúc nãy.
Nhưng chuyện cao giọng này Vương Giai Giai quả thật làm rất ít, giống như cô nói, là là đây là lần ngoại lệ.
Đám người Vương Vĩnh Phương, Vương Trác đều nhìn Vương Giai Giai, trong mắt bọn họ còn có chút nghi ngờ.
Vương Giai Giai chầm chậm tháo vòng tay từ trên tay xuống, cái vòng tay này vừa tháo ra mắt của Vương Vĩnh Phương hơi căng một chút, ông là người biết nhìn hàng, vừa nhìn thì nhận ra chiếc vòng tay này không bình thường.
Ông không nhận ra chất liệu gỗ làm ra vòng tay, nhưng ông biết, chiếc vòng tay này, trong số bảo vật của ông không có cái nào có thể sánh được, bảo vật của ông có bảo vệ đang canh giữ, bảo bối của người ta lại mang theo bên mình, cái này có chút đối lập.
- Vĩnh Phương, xảy ra chuyện gì?
Vương Cường đang đi tới trước mặt bọn Vương Vĩnh Phương, chau mày, trực tiếp hỏi một câu, vừa hỏi xong, lại quay đầu mạnh lại, nhìn trước mặt chằm chằm, há hốc mồm, một câu cũng không nói ra.