Mục lục
Siêu Cấp Hoàng Kim Thủ - Tiểu Tiểu Vũ (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:



Phòng làm việc của Trương Ưng vẫn như vậy không có chút thay đổi nào, nhìn Trương Ưng luống cuống tìm trà lại tìm nước, Lý Dương nhịn không được lắc lắc đầu.

Thân phận của hắn từ từ thay đổi, thái độ của những người bạn củ cũng thay đổi theo, muốn nói không có thay đổi thì cũng chỉ có Lý Xán, Liễu Tuấn, Ngô Hiểu Lỵ và một số ít người mà thôi.

Nhớ ngày đó, lúc vừa mới vào An Thị, Lý Dương mỗi lần nhìn thấy Trương Ưng trong lòng đều có chút không yên, khi đó Trương Ưng đã là một tồn tại để hắn phải ngẩn đầu nhìn.

Sau đó vì chuyện ngoài ý muốn, Lý Dương trở thành trợ lý, cũng thành công trở thành lãnh đạo công ty, lúc đó quan hệ của hắn và Trương Ưng đã hòa hợp hơn không ít.

Nhưng mà khi đó Trương Ưng vẫn là cấp trên của hắn, tuy là không còn loại tâm lý không yên tâm nữa, nhưng mà uy nghiêm của Trương Ưng vẫn còn tồn tại.

Mà hiện tại, người tâm thần không yên lại đổi thành Trương ưng, Lý Dương cũng không thể cảm thụ loại uy nghiêm lúc trước nữa.

-Trương quản lí, không cần vội, tôi không khát

Trương Ưng pha trà, bởi vì thấy Lý Dương nên hắn bỏ dư không ít lá trà, thấy một màn như vậy Lý Dương không nhịn được thở dài rồi nói một câu.

-Không có việc gì, lập tức xong ngay ấy mà

Pha trà xong, Trương Ưng vội vàng bưng tới cho Lý Dương và Lưu Cương mỗi người một ly rồi ngồi xuống hưng phấn nhìn Lý Dương.

-Lý cố vấn, chuyện của cậu ở Bình Châu tôi đã nghe nói qua, lợi hại a, Ngọc Thánh đó, đây chính là danh hiệu còn lợi hại hơn Phỉ Thúy Vương nữa

-Trương quản lí, ngài đang chê cười tôi đúng không, cái gì mà Ngọc Thánh chứ, đây chỉ là dnah hiệu mà người ta gọi lung tung thôi

Lý Dương bất đắc dĩ lắc lắc đầu, cái danh hiệu Ngọc Thánh này hắn không dám nhận, báo đồ ngọc Bình Châu lúc trước phong danh hiệu này cho hắn, hắn không ngờ danh hiệu này lại được mọi người thừa nhận, càng không ngờ là dnah hiệu Ngọc Thánh bây giờ của Lý Dương còn vang dội hơn nhiều danh hiệu Phỉ Thúy Vương của Thiệu Ngọc Cường nữa.

-Cái gì mà kêu lung tung chứ, thành tích của cậu như vậy, chậc chậc, ngẫm lại tôi thấy rất khủng bố, ba khối Thủy Tinh Chủng, torng đó còn có một khối cực phẩm Phỉ Thúy Thủy Tinh Chủng Huyết Mỹ Nhân nữa chứ, chỉ sợ sau này không thể có người nào có thể vượt qua cậu được đâu

Trương Ưng lập tức lắc lắc đầu rồi bội phục nhìn Lý Dương, lúc nói những điều này trong lòng hắn rất cảm thán.

Người từng làm nhân viên nghiệp vụ tạm thời ở công ty, nếu không phải bởi vì vận khí tốt cứu con thị trưởng thì rất có thể là một trong những người không đủ điều kiện nên bị loại khỏi công ty không ngờ bây giờ ngay cả tiền tài và danh tiếng đều rất vang dội rồi.

Nhớ tới lúc ở Thanh Đảo hắn còn muốn Lý Dương thoát khỏi vũng bùn đổ thạch, hiện tại ngẫm lại Trương Ưng còn có chút đỏ mặt, nếu Lý Dương thật sự rời khỏi chỉ sợ là không thể nào có được một cái Ngọc Thánh rồi.

-Trương quản lí, không nói việc này nữa, hôm nay tôi tới đây là có một thứ cho ngài xem

Lý Dương thần bí lắc đầu rồi lấu ra một cái gói lớn, tiếp theo từ bên trong lấy ra một cái hộp gấm, chiếc hộp không nhỏ hơn nữa còn rất tinh xảo.

Trương Ưng nghi hoặc nhìn thoáng qua Lý Dương, hai mắt lập tức sáng ngời, hắn vội vàng hỏi:

-Có phải là cậu lại có được bảo bối gì hay không, cậu đem tới để cho tôi xem một chút phải không?

-Có được bảo bối?

Lý Dương hơi hơi sửng sốt, lập tức lắc lắc đầu, hắn thiếu chút nữa đã quên Trương Ưng cũng là người ham mê đồ cổ, hơn nữa Trương Ưng còn là thành viên của hiệp hội đồ cổ Minh Dương, có ý nghĩ này cũng không có gì kỳ lạ.

-Đó là cái gì?



Trương Ưng ngẩn người rồi nghi hoặc nhìn Lý Dương, trong lòng có chút ngứa ngáy, hắn rất muốn mở cái hộp ra xem bên trong là cái gì.

Nhưng mà Trương Ưng vẫn nhịn xuống cỗ dục vọng này, hiện tại Lý Dương không còn là cấp dưới của hắn nữa, cho dù là trong giới đồ cổ hay trong giới đổ thạch, Lý Dương đều có thanh danh cực cao, sau lưng lại có một chỗ dựa vững chắc, cho dù là cao tầng công ty tới đây cũng không dám có chút bất kính với Lý Dương.

-Đoán một chút đi?

Lý Dương cười một tiếng, Lưu Cương thì quay đầu qua cười trộm, hắn không ngờ Lý Dương cũng có lúc trẻ con như vậy, không ngờ lúc này lại khơi dậy sự tò mò của Trương Ưng.

-Không phải là cái Trường Sinh Bát của cậu đó chứ?

Hai mắt Trương Ưng sáng lên. Lý Dương ở đây Bắc Kinh lấy ra Trường Sinh Bát làm kinh động tất cả mọi người, chuyện ngay tại chỗ có người ra giá 500 triệu để mua nó đã trở thành một giai thoại, Trương Ưng rất muốn thấy thứ tạo thành giai thoại này.

-Không phải, Trương quản lí, anh đừng đoán trên phương diện đồ cổ

Lý Dương bất đắc dĩ lắc đầu, Trương Ưng nhìn cái hộp rồi há miệng nói:

-Chẳng lẽ là Phỉ Thúy tốt nào đó?

-Mở ra xem là biết thôi mà

Lý Dương cười một tiếng, có Lý Dương cho phép, Trương Ưng lập tức kéo cái hộp lại trước mặt mình rồi mở hộp ra.

Bên trong hộp là một khối Phỉ Thúy màu xanh biết, ánh sáng từ bên ngoài chiếu vào viên Phỉ Thúy làm cho người ta có cảm giác như đang ngắm nhìn những đợt song ngoài biển khơi vậy.

-Băng Chủng, Hải Dương Lam?

Trương Ưng há to miệng, hắn đã đoán được đây là một viên Phỉ Thúy tốt nhưng không ngờ nó lại là Băng Chủng Hải Dương Lam lớn như vậy, giá trị của khối này so với khối Băng Chủng mà Lý Dương giải ra ở Thúy Ngọc Hiên còn lớn hơn nhiều

-Đúng vậy, đây là khối Phỉ Thúy tôi ngẫu nhiên giải ra ở Bắc Kinh, có người ra giá 2750 vạn nhưng tôi không bán mà để lại cho ông

Lý Dương cười khẽ gật gật đầu, Trương Ưng thì ngây người vương một ngón tay chỉ chỉ mình.

-Giữ lại cho tôi?

Lý Dương lại gật gật đầu, Trương Ưng ngơ ngác nhìn Lý Dương, torng lòng hắn bây giờ chỉ có sự cảm kích.

Lúc này Trương Ưng xem như đã hiểu được Lý Dương lấy khối Phỉ Thúy này ra là để giúp hắn, nếu không thì Lý Dương có thể trực tiếp đưa khối Phỉ Thúy này cho An Văn Quân, không chỉ có thể giảm bớt phiền toái mà còn có thể thu được tiền trong thời gian ngắn nhất.

Trương Ưng không ngốc, người có thể làm quản lý thì không ai là ngốc cả, Lý Dương lưu lại khối Phỉ Thúy này cho hắn là vì Lý Dương giúp đở hắn. Có viên Phỉ Thúy này, hắn không những có thể giúp cho công ty tìm được một khối Phỉ Thúy tốt mà còn có thể làm cho cao tầng công ty biết được hắn và Lý Dương có quan hệ không bình thường, như vậy thì công ty càng coi trọng hắn hơn.

Đối với Lý Dương việc này có thể chỉ là việc dễ như trở bàn tay không đáng bận tâm nhưng đối với Trương Ưng thì việc này có trợ giúp rất lớn.

-Cám ơn, cám ơn cậu, Lý Dương

Trương Ưng cảm kích nhìn Lý Dương, phần lễ vật này của Lý Dương quá quan trọng, Lý Dương không đưa cho Trương Ưng một món trang sức bằng ngọc nào nhưng giá trị của nó còn lớn hơn nhiều.

Lý Dương thở dài, lại nói tiếp:

-Trương quản lí, ông không cần khách khí vậy, lúc trước ông cũng không ít lần giúp tôi, mà tôi thì chưa giúp ông được cái gì. Tôi biết ông rất muốn tiến thêm một bước, rất muốn trở về tổng công ty, khi ông đưa viên Phỉ Thúy này cho An Văn Quân thì nói cho cô ta biết trên tay tôi có một số Phỉ Thúy không tệ, số Phỉ Thúy này đủ để tôi mở một lần đấu giá Phỉ Thúy

-Còn một số Phỉ Thúy nữa



Trương Ưng lại sửng sốt, sắc mặt càng thêm kích động, bởi vì kích động nên giọng của Trương Ưng có chút rung rẫy:

-Lý, Lý Dương, ý của cậu là?

-Số Phỉ Thúy này không bán đấu giá cũng được nhưng phải xem việc làm của ông là như thế nào đã

Lý Dương gõ gõ bàn rồi cười nói một câu, Trương Ưng gật mạnh đầu, sự cảm kích đối với Lý Dương càng tăng thêm.

Lý Dương đã nói tới mức này cũng đã rõ, Lý Dương muốn hắn mang số Phỉ Thúy này bán cho công ty, An Thị muốn trực tiếp mua hay là mua thong qua đấu giá thì phải xem biểu hiện của bọn hắn với Trương Ưng rồi.

Nhìn Trương Ưng đang kích động, Lý Dương khẽ thở dài một hơi.

Hắn chỉ có thể giúp Trương Ưng bấy nhiêu thôi, có điều nhiêu đây cũng đủ để Trương Ưng trở về tổng công ty rồi, hơn nữa ở tổng công ty hắn cũng sẽ có một chức vụ không tệ.

Về phần số Phỉ Thúy kia thì vẫn chưa có giải ra, bên trong những khối nguyên thạch ở nhà có không ít Phỉ Thúy tốt, chỉ cần giải một nữa thôi thì cũng đủ để mở một lần đấu giá Phỉ Thúy rồi, việc này quả thật là Lý Dương không hề mạnh miệng.

Những khối Phỉ Thúy này tin tưởng An Thị không dám mua với giá thấp, bọn họ còn muốn họp tác lâu dài với Lý Dương nên trên mặt giá cả họ không những không giảm bớt mà còn có ưu dãi cho Lý Dương nữa.

Tuy bán đấu giá thì có thể kiếm nhiều hơn một ít, nhưng không Thủy Tinh Chủng thì cũng sẽ không lời được bao nhiêu, chỉ là Băng Chủng thôi thì bọn họ vẫn không liều mạng để trah đoạt làm gì.

Huống hồ đấu giá Phỉ Thúy thì phải giao một ít thuế, tính luôn tiền thuế nói không chừng còn kiếm không nhiều bằng trưc tiếp bán đi, tính như vậy thì giao chúng cho Trương Ưng có thể giúp hắn một chút lại không bị thu lỗ gì, một công đôi việc dại gì mà không là.

Về phần khối Thủy Tinh Chủng nhỏ Lý Dương không định bán, Lý Dương không thiếu chút tiền ấy, lần này dùng một khối Thủy Tinh Chủng nhỏ đổi lại 12 cái chai biết ca hát đã làm cho hắn biết rõ giá trị của những khối Thủy Tinh Chủng nhỏ này, nếu mang nó theo bên mình nói không chừng hắn còn có thể kiếm được vài món bảo bối bằng cách thế này nữa.

Lúc này Trương Ưng đã kích động nói không thành lời, có những khối Phỉ Thúy này thì việc trở về tổng công ty là không thành vấn đề.

Sau khi đưa Băng Chủng Hải Dương Lam cho Trương Ưng, Lý Dương liền rời khỏi An Thị, lúc đi khỏi, Lý Dương quay đầu lại nhìn nơi mà mình đã công tác gần nữa năm.

Trước cửa, Trương Ưng cảm kích nhìn Lý Dương, Trương Ưng kiên trì muốn tiễn Lý Dương ra ngoài, lần này Lý Dương đưa cho hắn một phần lễ vật quá lớn, hắn muốn báo đáp Lý Dương nhưng không có phương pháp nên chỉ có thể dùng hành động nho nhỏ của mình để thể hiện lòng biết ơn.

-Đi thôi, Lưu Cương

Lên xe, Lý Dương nói với Lưu Cương một tiếng, xe lập tức chạy đi, lúc này đi không biết khi nào sẽ có cơ hội trở lại nơi này nữa, khi Trương Ưng trở về tổng công ty có lẽ hắn sẽ không bao giờ tới nơi này nữa.

-Lý ca, anh làm tốt lắm


Lưu Cương đột nhiên quay đầu lại nói với Lý Dương một câu, Lý Dương sửng sốt, vội vàng phanh xe lại rồi quay đầu lại kinh ngạc nhìn Lưu Cương.


-Ý của tôi là Lý ca là người tốt


Lưu Cương mỉm cười nhìn Lý Dương, Lý Dương thì trừng mắt nhìn Lưu Cương, nhìn nửa ngày không thấy Lưu Cương có biểu hiện gì nên hắn chỉ có thể lắc lắc đầu.


-Chẳng biết tại sao nữa


Lý Dương nói một câu rồi tiếp tục lái xe trực tiếp tới dương cao tốc, lần này ra ngoài lâu như vậy còn chưa có liên hệ với người nhà, nhân dịp hôm nay không có việc gì làm trở về thăm nhà một chút cũng tốt.


-o0o-


:73: :73: Mọi người vào đây (http://4vn/forum/showthread.php?79511--Goi-Cac-Manh-Thuong-Quan-ung-ho-tai-tro-Share-Truyen) ủng hộ để truyện ra nhanh hơn nào :99: :99:

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK