Vừa qua khỏi sáu giờ chiều, Lý Dương nhận được điện thoại của Vương Phong, bảo hắn ở biệt thự mới chờ mình, một chút nữa sẽ tới đón hắn.
Sau khi từ giã bọn người Triệu Vĩnh, Lý Dương lái chiếc Hồng Kỳ tới chân núi chờ Vương Phong, tòa biệt thự này cũng ở trên núi, nhưng cảnh vật không bằng so với bên cha mẹ của Giai Gia, bên đó mới là nơi tốt nhất.
Nhưng bên đó bị phóng bế, người bình thường căn bản không được vào.
Triệu Vĩnh và Hải Đông đi theo sau Lý Dương, ban đầu Lý Dương định không để bọn họ đi theo, nhưng Triệu Vĩnh kiên quyết, bọn họ đến đây, an toàn của Lý Dương cũng là một phần trong cung việc của bọn họ.
Xe chạy được nữa giờ, Vương Phong chạy vào cái nhà không để mắt tới bãi đậu xem của khách sạn, khách sạn này gọi là khách sạn đại phú gia, tên rất tầm thường, khách sạn cũng không lớn, cao khoảng tám chín tầng, một tòa lầu trơ trọi.
Nhưng cái bãi đậu xe ngược lại không nhỏ, đậu một trăm chiếc xe không thành vấn đề, khách sạn có quy mô này, ở nội thành tuyệt đối không có bãi đậu xe lớn như thế.
Đây là đâu?
Vừa mới xuống xe, Vương Giai Giai hỏi một câu rất nghi hoặc, cái nơi này không sáng sủa lắm, nơi này còn hoang vu, cô ấy nghĩ không ra tại sao anh hai nhà mình muốn dẫn Lý Dương tới đây, còn muốn tham gia loại hình đấu giá nhỏ gì chứ.
- Anh cũng không biết, một chút anh hỏi thử anh hai.
Lý Dương nhìn sơ qua xung quanh, hắn và Vương Giai Giai giống nhau, cũng không biết tại sao lại chạy tới một nơi như thế này.
- Lý Dương, Giai Giai chúng ta đi vào trong đi.
Vương Phong cũng xuống xe, trên tay còn đang cầm cái điện thoại, y xuống sau bọn người Lý Dương vì một cuộc điện thoại, sau khi xuống xe trên mặt Vương Phong còn mang nụ cười khoái trá.
- Anh hai, đây rốt cuộc là nơi nào?
Đi tới bên cạnh Vương Phong, Vương Giai Giai lập tức hỏi.
- Đi vào trong anh nói cho hai người biết
Vương Phong cũng không trả lời, vẫn cười bí hiểm.
Lý Dương nhìn sơ xung quanh, cuối cùng lắc đầu đành chịu, nắm bàn tay nhỏ nhắn của Vương Giai Giai đi vào trong khách sạn, Lưu Cương đi cạnh Lý Dương, Triệu Khuê và Hải Đông đi sau mấy thước.
- Vương công tử, ngài đến rồi, bên trong mời.
Vừa vào đại sảnh, một người hơn bốn mươi tuổi, một người đàn ông trung niên đeo kính vàng tơ gương mặt tràn đầy nét hoan hỉ, ông ấy đối với Vương Phong vô cùng tôn kính.
- Tôn tổng, đây là chồng sắp cưới của em gái tôi, phía sau là bạn của họ, bọn họ lần đầu tiên đến.
Thái độ nói chuyện của Vương Phong tùy ý hơn, chỉ chỉ Lý Dương, nói xong cũng không để cho vị Tôn tổng này trả lời tiếp tục đi về phía trước, Tôn tổng liếc nhìn Lý Dương và Vương Giai Giai một cái rồi vội vàng đi theo.
- Ngài yên tâm, tất cả tất cả tôi đều sắp xếp tốt cho ngài.
- Được rồi, ngài đừng đi vội, tôi không cần ngài nhọc lòng, cũng không phải là lần đầu tiên đến.
Lúc đi đến trước thang máy, Vương Phong phất phất tay, Tôn tổng cuối đầu cười mấy tiếng, vẫn tiếp tục đưa bọn người Vương Phong đi tiếp
Lần này Vương Phong không có cự tuyệt, y có thể không quan tâm, người trung niên lại không dám sơ xài bất cứ chuyện gì, Vương Phong có thể dùng thân phận của người tối cao.
Đương nhiên, thân phận tối cao này không phải là cấp bậc trong công việc của hắn mà là gia thế của y.
Từ thang máy đi thẳng lên lầu tám, lúc ra khỏi thang máy còn mấy người đàn ông cao lớn vạm vỡ mặt áo vest đen đang đứng trước cửa, nhìn thấy Vương Phong và Tôn tổng, mấy người này liền cúi đầu hành lễ, đầu Tôn tổng ngẩng lên cao cao.
Cửa thang máy là một dãy hành lang bình thường, từ thang máy rẽ phải, đi không được mấy bước thì quẹo, sau khi quẹo qua, Lý Dương và Vương Giai Giai đều sửng sờ, chỉ là cái ngã rẽ, tất cả trong này hoàn toàn thay đổi không giống nhau.
Bên này giống như hành lang, nhưng bố trí vô cùng xa hoa, vách tường mạ vàng, ánh đèn tươi đẹp, còn có đèn chụp thủy tinh, trong này vừa thoạt nhìn còn muốn huy hoàng hơn khách sạn năm sao.
Hành lang không dài, không tới mười thước là một đại sảnh rộng mênh mông, trong đại sảnh còn bày rất nhiều bàn tròn, ở giữa là khoảng trống, bàn xung quanh đã có không ít người ngồi trước.
Sau khi đi vào đại sảnh, có không ít người đứng lên nghênh đón Vương Phong, Vương Phong chỉ gật đầu đáp lại, cũng không nói gì, cùng với Lý Dương và Vương Giai Giai đi thẳng vào cái bàn ở giữa và xuống.
Triệu Khuê và Hải Đông chần chờ một chút, thấy Lý Dương vẫy tay với bọn họ nên cũng ngồi xuống theo.
- Anh hai, bây giờ anh có thể nói rốt cuộc là chuyện gì chứ?
Nhìn khắp chung quanh, Lý Dương quay đầu hỏi lại Vương Phong, nơi này có chút cổ quái, bên ngoài thoạt nhìn rất bình thường, ai ngờ trong này lại chứa đựng một nơi xa hoa tráng lệ như vậy.
Chuyện xảy ra khác thường tất có mờ ám, nếu nói trong này là nơi bình thường, làm thế nào Lý Dương cũng không tin.
Vương Phong cười cười, nhẹ nhàng nói:- Cũng không có gì, đây là một loại hình đấu giá nhỏ, không định kỳ tổ chức đấu giá hội, cái gì cũng có, lần này nghe nói có không ít đồ tốt, cậu là chuyên gia đồ cổ, nên muốn nhờ cậu giúp tôi xem xem, giá trị những món đồ nào cao, tôi muốn mua một số.
Lý Dương quay đầu lại nhìn mấy lần, vẻ mặt nghi hoặc vẫn không biến đổi, hắn chính là người của công ty chụp ảnh bán đấu giá, chỗ này không giống như chỗ đấu giá, ngược lại giống như hội trường tiệc rượu xa hoa tráng lệ.
- Anh hai, Anh nói đây là chỗ đấu giá, có phải là chuyên đấu giá những món đồ chưa từng nhìn thấy không?
Vương Giai Giai đột nhiên hỏi, Lý Dương cũng quay đầu lại nhìn Vương Phong, câu hỏi của Vương Giai Giai cũng giống như điều hắn đang suy nghĩ, nhìn thế nào chỗ này cũng không giống như một phòng đấu giá bình thường.
- Đương nhiên không phải, nơi đó anh cũng không thể đến, ông cụ biết cũng không đánh gãy chân anh.
- Vương Phong liền lắc đầu, ngẩng đầu nhìn Vương Giai Giai một cái, rồi nói tiếp:- Nhưng đồ ở trong này thật sự rất phức tạp, nhưng lại là thật, có một ít đồ phi pháp, còn có thứ hải quan cấm lưu giữ, còn có những đồ phong hiểm rất cao, một chút các người nhìn thấy sẽ rõ.
Vương Phong không giải thích tỉ mỉ, nói xong thì không nói thêm nữa, Lý Dương và Vương Giai càng tỏa ra hiếu kỳ, hội đấu giá này thật sự không đơn giản như vậy.
Món đồ phi pháp và những thứa hải quan cấm lưu giữ, trong tình huống bình thường nếu xử lý cũng xử lý trong công ty đấu giá chính quy, sao có thể chọn một nơi thần bí như vậy?
Vương Phong không giải thích nữa, Lý Dương cũng không hỏi thêm, chỉ quan sát trước rồi nói, vốn hắn vẫn cho rằng trong này không khác gì hội đấu giá chợ đen, bây giờ xem ra cũng có chút không giống, đấu giá chợ đen không thể làm xa hoa như vậy.
- Lý tiên sinh.
Lý Dương vội vàng quay đầu lại, hai người Thường Thịnh và Thường Phong đứng sau lưng hắn, nhưng bị Triệu Khuê chặn lại, Hải Đông bên cạnh nhìn bọn họ như con hổ rình mồi.
- Thường tổng, các ông cũng ở đây?
Lý Vương đứng dậy, nhìn thấy hai người này Lý Dương cũng rất kinh ngạc, Vương Phong thản nhiên liếc nhìn bọn họ một lượt, cuối đầu tiếp tục nhấp nháp ly cà phê trong tay, không nói gì.
- Đây là, trưởng phòng Vương.
- Thường Thịnh lại chú ý Vương Phong, ở Bắc Kinh Vương Phong là người rất nỗi tiếng, trên danh nghĩa sở hội cùng Hà Kiệt là bốn người cùng xây dựng, nhưng bình thường quản lý chủ yếu là Hà Kiệt.
Trong bốn người này, có một người là Vương Phong, Thường Thịnh gặp qua y vài lần, thái tử đảng đối với hoàn cảnh này rất thân thuộc, Thường Thịnh gặp qua mấy lần đều nhớ rõ hết.
- Thì ra các người quen biết rồi, vậy ta không cần giới thiệu với các người, Thường tổng, đây là hai người bạn của ta Triệu Khuê và Hải Đông.
Lý Dương cười cười, giới thiệu Triệu Khuê và Hải Đông cho Thường Thịnh, hai người nghe Lý Dương nói, chú ý lắng nghe, nhưng cũng không nói gì thêm với Thường Thịnh.
Trong lòng hai người còn có chút cảm động, lúc Lý Dương giới thiệu bọn họ, nói bọn họ là bạn hữu mà không nói là vệ sĩ.
Thường Thịnh cũng không nói gì nhiều với bọn họ, trong lòng có chút kinh ngạc về mối quan hệ giữa Lý Dương và Vương Phong.
Có thể đứng sau lưng Vương Phong Thường Thịnh vô cùng rõ ràng, nó là một quái vật lớn có thể so sánh với Hà Gia, Lý Dương và Dương Phong cùng ngồi chung một bàn, hơn nữa có vẻ thân thiết như vậy, điều này làm cho Thường Phong có chút tò mò trong lòng.
Thường Thịnh cũng không biết mối quan hệ giữa Vương Phong và Triệu gia đã sức mẻ, chuyện này chỉ có bọn cấp cao biết, Thường Thịnh chưa tới cấp cao đó, lại thấy hai người Vương Phong và Vương Giai Giai, không chừng với tài trí của y thì có thể đoán được mối quan hệ giựa Lý Dương vùa Vương Phong rồi.
- Lý Dương.
Thường Thịnh vẫn chưa đi, từ cửa truyền ra tiếng gọi, hội trường rất nhiều người đều quay lại nhìn, rất đông người đứng quanh lại
Những người đó đang đứng trước cửa nhanh chóng đi về hướng Lý Dương, lần này Vương Phong cũng đứng dậy, người đến là Hà Kiệt.
Bên cạnh Hà Kiệt còn có một người, người đó đang vẫy vẫy tay mỉm cười với Lý Dương, đối với người này Lý Dương không hề lạ lẫm, lúc ở Thụy Điển hai người từng sống chung một thời gian, đuổi tới Thụy Điển tìm Lý Dương người đó là Ngô Độ.
Tôn tổng mang mắt kính tơ vàng đang đứng bên cạnh hai người cúi đầu khom lưng, lúc này Tôn tổng cũng rất lo lắng, mặc dù ông chủ đứng phía sau y giống như là rất có địa vị, nhưng một hội đấu giá bình thường lần này lại thu hút ba công tử cấp cao quan trọng, trong lòng có thể không lo lắng, sợ vì hầu hạ không tốt các vị này chính mình sẽ gặp điều phiền hà.
- Lý tiên sinh, tôi hơi vội, đợi cuối buổi chúng ta nói chuyện nhé.
Thường Thịnh nói vội một câu, Hà Kiệt cùng Ngô Độ đến, rõ ràng bọn họ muốn ngồi cùng Lý Dương, trên cái bàn này đã có ba người ngồi rồi, nhưng y có thể đến góp vui.
Lúc này còn không đi, lát nữa e rằng sẽ có người trở thành người không có mắt.
Thường Thịnh và Thường Phong tìm bàn ngồi xuống, Hà Kiệt cùng với Ngô Độ quả nhiên đang ngồi bên cạnh với Vương Phong, đang cười cười nói nói bên đó với Lý Dương và Vương Phong.
Một số người khác cũng đang bàn luận nhỏ tiếng, có thế thấy người ở trong này không phú thì quý, tệ nhất cũng có gia sản hàng tỷ, Thường Thịnh cũng nằm trong số đó, đương nhiên cấp cao nhất vẫn là Vương Phong và Hà Kiệt.
- Hà Kiệt tôi nhớ là anh không tham gia hoạt động nhỏ này mà, sao hôm nay cũng đến?
Vương Phong tùy ý hỏi, nhưng khẩu khí lại có chút tôn kính.
Hà Kiệt giống như anh cả y và anh Đường, đều là người rất có năng lực, trong cái vòng nhỏ hẹp này bọn họ có hy vọng rất cao, Vương Phong đối với Hà Kiệt cũng gần giống như anh trai của mình rất là kính nể.