Mục lục
Siêu Cấp Hoàng Kim Thủ - Tiểu Tiểu Vũ (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:



Sáng ngày hôm sau, trong một khu biệt thự xa hoa ở Bắc Kinh, một người trung niên đang hưởng thụ bửa ăn sáng.

Trước mặt hắn là một tấm ảnh lớn, người trung niên mỉm cười vừa ăn vừa cẩn thận nhìn tấm ảnh.

-Thứ tốt a, vì cái gì mà mình không có được nó, thật là đáng tiếc.

Người trung niên này không nhịn được thở dài, hơn nữa còn dùng sức lắc đầu, người này không phải ai khác mà là người nguyện ý dùng giá 5000 vạn để mua bức tranh.

Người trung niên này tên là Thương Học Quân, chủ tịch công ty Hạo Phương, năm nay bốn mươi sáu tuổi, công ty Hạo Phương có tổng tài sản là 23 tỉ, so với công ty đấu giá của Lý Dương thì nó mạnh hơn nhiều.

Đương nhiên, ở Bắc Kinh công ty mạnh hơn công ty này cũng có không ít.

Từ bên ngoài có một người trẻ tuổi đi vào rồi nhỏ giọng nói với hắn một câu, nụ cười trên mặt Thương Học Quân biến mất, thay vào đó là sự khiếp sợ và kinh hãi.

Ngày hôm qua hắn đã cho người đi thăm dò lai lịch Lý Dương, hắn vẫn chưa chịu từ bỏ bức cổ họa này.

Có điều tin tức truyền lại làm cho hắn vô cùng khiếp sợ, người coi trọng bức họa này không chỉ có mình hắn mà còn có vài người khác, ngày hôm qua có người rat ay định chiếm bức tranh này, người này chính là con của Nghiêm Vạn Lí.

Con Nghiêm Vạn Lí hắn không biết nhưng bản thân Nghiêm Vạn Lí thì hắn biết, người làm ăn nào mà không có chút giao tiếp với chính phủ chứ.

Nghiêm Vạn Lí là một phân cục trưởng có thực quyền, gần đây nghe nói cục trưởng sắp được điều đi, Nghiêm Vạn Lí rất có thể sẽ lên thay thế chức cục trưởng.

Cục trưởng phân cục công an Bắc Kinh còn mạnh hơn nhiều những cục trưởng bình thường khác.

Có thể nói tuy Nghiêm Vạn Lí không có nhiều tiền bằng hắn nhưng chức quyền thì mạnh hơn hắn nhiều.

Nhưng mà một người như vậy không ngờ lại té ngã, tờ báo mới đưa tinh con của Nghiêm Vạn Lí lần này đắc tội tới người không nên đắc tội, không chỉ có bản thân không hay ho mà ngay cả Nghiêm Vạn Lí cũng gặp xui xẻo, ngày hm6 qua hắn đã bị tàm đình chức vụ chờ điều tra.

Theo tin tức tin cậy thì Nghiêm Vạn Lí và con hắn đã xong đời, mà người bọn họ true chọc chính là chủ của Tây Giao Hội.

Chủ của Tây Giao Hội, nghĩ tới đây Thương Học Quân có chút lạnh run. Cho dù là kinh thương hay là chính trị thì rất nhiều người ở Bắc Kinh đều biết tới Tây Giao Hội, nơi này hắn từng tới vài lần, hơn nữa còn quen được vài người bạn quan trọng trong này.

Lúc Thương Học Quân tới đây cũng chỉ có thể vào phòng bình thường, thẻ hội viên của hắn cũng chỉ là loại bình thường nhất, trên hắn còn có ít nhất hai loại thẻ hội viên, người có được thẻ hội viên tốt nhất mới thật sự là nhân vật lớn ở Bắc Kinh.

Có thể đem nhiều người như vây gom lại một chỗ thì năng lực lớn thế nào ai cũng có thể nghĩ, Thương Học Quân nghe nói nơi đó có 4 ông chủ, mỗi người đều có năng lực rất lớn, hiện tại xem ra lời đồn không giả, Nghiêm Vạn Lí dù sao cũng là người có thục quyền, không ngờ chỉ vì con hắn đắc tội người ta mà bị liên lụy.

-Lấy, lấy chậu than đến đây.

Nghĩ đến đây, Thương Học Quân đột nhiên hô lên một tiếng, người trẻ tuổi đứng bên cạnh hắn kinh ngạc nhìn hắn một cái nhưng vẫn nghe lời đi lấy một chậu than.



Thương Học Quân đem tấm ảnh vừa rồi bỏ vào chậu than.

Hắn hiện tại hắn xem như hoàn toàn cắt đứt tâm tư với bức tranh, Nghiêm Vạn Lí mà còn bị như vậy, nếu hắn mà nhúng tay vào thì sẽ còn thảm hơn. Trước đó hắn còn định sử dụng thủ đoạn để có được bức họa, bút tích của bức họa này quả thật là khiến người ta động tâm.

Có điều tuy động tâm nhưng nó không thể so sánh với tiền đồ và cái mạng nhỏ được, là một thương nhân thành công nên Thương Học Quân biết mình cần phải làm gì, việc hắn cần làm lúc này chính là tiêu trừ đấu vết và chặt đứt ý niệm trong đầu .

... ...

Trong xe, Lý Duong cài lại thắt lưng, thời tiết hôm nay rất dễ chịu.

Hiện tại là cuối tháng 10, lúc này là thời gian tốt nhất ở Bắc Kinh, trong thời tiết thế này mà ra ngoài là thoải máy nhất.

-Lý ca, thời gian đã tới, chúng ta đi thôi.

Lưu Cương cười khẽ nói với Lý Dương một câu, hôm nay là ngày hẹn với Hoàng viện trưởng, hôm nay hắn muốn tới Cố Cung phá giải hộp cơ quan ở đó, thuận tiện đem bức họa cho bọn họ nhìn một chút xem có phải là bút tích của Ngô Đường hay không.

Đây xem như cũng là một công việc, nghiêm khắc mà nói Lý Dương là người của viện bảo tàng Cố Cung, hắn tới viện bảo tàng để làm việc thì không sao, nhưng Vuong Giai Giai thì không được, cho nên ngày hôm nay cô cũng không có đi theo, hơn nữa thừa dịp này cô cũng tranh thủ làm vài việc riêng của mình.

-Tốt, xuất phát.

Lý Dương mỉm cười gật gật đầu, từ khi lẹn xe, Lưu Cương vẫn như cũ ngồi ghế phó lái, chiếc xe từ từ di chuyển đi ra con đường phồn hoa ở Bắc Kinh.

Nhà ông cách Cố Cung không xa, đi không được bao lâu thì đã đến nơi.

Lý Dương tuy là chuyên gia của Cố Cung nhưng viện bào tàng Cố Cung trước đó hắn chưa từng tới lần nào, quả thật là không hề xứng chức chút nào.

Kiến trúc bên trong Cố Cung đều là những kiến trúc cổ, sau khi đi vào một đình viện, xe không thể đi tiếp nữa. Sauk hi phân phó cho người lái xe xong, Lý Dương và Lưu Cương xuống xe đi vào trong.

Vừa mới vào trong, Lý Dương liền sững sốt rồi vội vàng đi tới.

Hắn không ngờ là Hoàng viện trưởng đã đứng chờ sẵn ở đây, bên người Hoàng viện trưởng còn có ba vị chuyên gia, họ đều là người mà Lý Dương quen biết.

-Hoàng viện trưởng, ngài ở bên trong chờ là được rồi, cần gì phải ra ngoài đây chứ?

Lý Dương đi tới trước mặt mấy ông lão rồi cung kính khôm người chào, tuy hắn có danh tiếng rất lớn, nhưng dù sao thì hắn vẫn còn rất trẻ, để cho hắn đứng cùng một chổ với mấy ông lão thì hắn không làm được.

Mấy vị chuyên gia đều vừa lòng gật đầu, với thái độ của Lý Dương họ rất hài lòng, ngoài trừ Hoàng viện trưởng ra thì những người khác không thể so được với Lý Dương, đặc biệt là Liễu lão, ông đã bị Lý Dương qua mặt rất nhiều lần rồi.

-Hôm nay chúng tôi mời câu tới hỗ trợ, đứng chờ cậu thì có sao.

Hoàng viện trưởng cười một tiếng, ánh mắt thì dừng lại trên cái hộp mà Lý Dương cầm trên tay, hai mắt ông bắn ra vô số tia lửa nóng.

-Hoàng viện trưởng, ngài đừng có làm như vậy, nếu không khi về nhà tôi sẽ bị Hà lão mắng một trận đó.



Lý Dương nói, tôn kính người lớn tuổi không phải là yêu cầu của Hà lão, nhưng đây là đạo đức cơ bản, nếu Lý Dương ngay cả điểm này cũng làm không được thì sao Hà lão có thể coi trọng hắn được chứ.

Có điều đây cũng không phải là toàn bộ, có vài người cũng không đáng giá để tôn trọn, gặp những người đó thì không cần tôn trọng làm gì.

Hầu chuyên gia của Quang Vinh Bảo Trai chính là một điển hình, sau khi chuyện hắn dùng quyền mưu lợi lộ ra đã làm cho Đường Xuân Minh rất tức giận, lần này hắn không để ý tới tình cảm nữa mà trực tiếp phái người này đi làm việc hậu cần, không cho người này có cơ hội xem xét nữa.

Đây chính là kết quả sau khi mấy vị tiền bối torng công ty cầu tình giúp, nếu không thì người này đã bị đuổi ra ngoài rồi, Quang Vinh Bảo Trai tuyệt đối không thể xuất hiện một tên sâu mọt như vậy được.

Ngay cả đứa con của Hầu chuyên gia lần này cũng bị liên lụy, hắn bị nghiêm trọng cảnh cáo một lần, bức tranh kia có vấn đề hắn cũng không thể nào tin nổi.

Những việc này nói sau, Lý Dương phải thật lâu sau khi Hầu chuyên gia từ chức mới biết được chuyện này.

-Ha ha, nếu sớm biết làm như thế này có thể làm cho cậu bị Hà lão phạt thì tôi từ sớm đã đứng ngoài cửa đợi rồi.

Hoàng viện trưởng cười lớn hơn nữa, đám người Liễu lão cũng nở nụ cười, bọn họ đều biết Hoàng viện trưởng chỉ true chọc Lý Dương mà thôi.

-Ngài, ngài thật là độc.

Lý Dương trợn mắt há hốc mồm nhìn Hoàng viện trưởng vài phút mới nói ra một câu làm cho đám người Liễu lão cười phá lên.

Trải qua một khúc nhạc điệm nhỏ này nên tâm trạng của mọi người đều rất tốt, hoàng viện trưởng không có đứng đây tiếp Lý Dương mà dẫn hắn đi vào trong.

Hoàng viện trưởng tự mình mang theo mấy vị chuyên gia tốt nhất đứng chờ Lý Dương, hơn nữa còn mang Lý Dương đi tới phòng khách quý, nếu tính toán thì trong vài chục năm gần đây hắn chính là một trong số cực ít những người có được đã ngộ như thế này, số lượng người này có thể đếm trên đầu ngón tay mà thôi

Phòng khách quý được trang trí rất xa hoa, Hoàng viện trưởng kéo Lý Dương ngồi xuống rồi mới cho người mang đồ vật vào.

-Đây là hộp cơ quan Tứ Tượng của Cổ Cung chúng ta, viện trưởng đời trước từng mời hơn 10 vị lão tiền bối nổi tiếng thời đó nghiên cứu, dùng suốt một tháng thời gian cũng không thể mở được cái hộp này, chuyện này cũng trở thành một tiếc nuối của ông.


Cầm hộp cơ quan, Hoàng viện trưởng cũng có chút cảm khái, viện trưởng tiền nhiệm từng giúp đỡ ông rất nhiều, tuy rằng không phải là thầy ông nhưng cũng không khác bao nhiêu, người này chính là một trong những người mà ông cảm kích nhất.


-Chuyện của viện trưởng tiền nhiệm không thể hoàng thành viện trưởng cũng từng cố gắng thử qua, Hà lão cũng đến xem qua một lần, nhưng mà cuối cùng không có thành công, hộp cơ quan này quá phức tạp, thậm chí chúng tôi còn nghĩ rằng trên thế giới này không ai có thể mở nó ra được.


Liễu lão nói, thứ này ông cũng từng thử qua, phá giải hộp cơ quan Tứ Tượng là một việc vô cùng phiền phức, tương đương với việc nhất phân tứ dụng, Liễu lão chỉ thử vài lần thì đã từ bỏ, ông biết mình không thể nào mở nó ra được.


-Liễu lão nói đúng, chúng tôi không thể nào mở ra, nhưng mà hiện tại chúng ta đã có hi vọng.


Lưu Trữ Sơn ngồi bên cạnh Liễu lão mỉm cười nói một câu, ông và Chung lão đều là chuyên gia đã nghỉ hưu được mời làm lại, Lý Dương ở hội trao đổi từng gặp hai người một lần.


-o0o-


:73: :73: Mọi người vào đây (http://4vn/forum/showthread.php?79511--Goi-Cac-Manh-Thuong-Quan-ung-ho-tai-tro-Share-Truyen) ủng hộ để truyện ra nhanh hơn nào :99: :99:

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK