- Hai ngàn.
Hà Kiệt hơi do dự một chút, với hắn mà nói thì đồ vật không quý, chút tiền đó hắn chỉ xem như là lỗ vốn, cái chính là lần đầu tiên mình đi mua đồ cổ lại là đồ giả, làm cho hắn quả thật là rất mất thể diện.
- Hai ngàn, cũng được, học phí quả thật cũng không cao lắm.
Lý Dương gật đầu, thứ này hắn thấy hai mươi đồng cũng không đáng giá, Hà Kiệt lần này quả thật là đã bị lừa mua phải đồ giả, mà lại còn nhìn rất rất giả nữa.
- Lý Dương, cháu nói cho nó biết cái này giả ở chỗ nào đi.
Ông cụ đột nhiên nói một câu, Hà Kiệt cũng nhín chằm chằm vào Lý Dương. Thứ này thoạt nhìn đã cho hắn cảm giác là không giống như còn mới, rất giống như bộ dạng lão già kia, nếu không thì hắn cũng không động lòng mà mua.
Ông cụ phê bình hắn một lúc lâu như vậy, lại cũng chẳng nói cho hắn thứ này làm sao lại là giả, thậm chí đến giờ Hà Kiệt cũng không nhìn ra được thứ đồ này rốt cuộc là giả ở chỗ nào, vấn đề này hắn thắc mắc đã lâu rồi, hiện giờ có Lý Dương giải thích cho hắn thì không còn gì tốt hơn được nữa.
- Cái này có nhiều chỗ giả lắm.
Lý Dương bất đắc dĩ gật gật đầu, trước mắt cái thánh chỉ này viết bằng mực màu đen, có chứa hồng ấn, mặt sau còn viết một ít mãn văn không đâu vào đến đâu, vừa nhìn rất giống thánh chỉ thật.
Nhưng mà ở trong mắt Lý Dương, đây chính là đồ giả không thể giả hơn được nữa, ngay cả bắt chước theo cũng còn không giống, đơn giản là muốn làm sao thì làm, đoán chừng là chỉ có thể lừa được một tay gà mờ không biết gì như Hà Kiệt thôi.
- Đầu tiên là vật liệu để làm thánh chỉ có quy định vô cùng nghiêm khắc, hoàng đế ban cho hoàng thân, thái tử, vợ của hoàng thân, công chúa phải là sách bằng vàng, ban cho quận vương, vợ của quận vương là cuốn được mạ vàng bối tử cùng với bối lặc, vợ của bối tử, ngoại phiên Mông Cổ thân vương, quận vương bối lặc phải có thêu hình rồng.
Lý Dương lại cầm lấy phần thánh chỉ kia, lại lắc đầu:
- Ban cho quan Ngũ phẩm trong triều cũng có sự phân chia rất nghiêm khắc, bình thường đều chia làm ba màu, năm màu hoặc là bảy màu, những thánh chỉ này gồm có những màu như vàng óng, đỏ thẫm, màu cà phê, đất đỏ, mày da cam.
-Hơn hết là dù dùng màu sắc nào, tất cả vải được chọn đều là vải dệt, toàn bộ đều là hàng đẹt kim gấm vóc hoa văn nổido Giang Nam tiến cống, tuyệt đối là không có khả năng có thể dùng loại giấy viết thư bình thường như thế này.
Ánh mắt Hà Kiệt ngay tức khắc liền trợn trừng lên, xem xét rất tỉ mỉ, phần thánh chỉ hắn mua thật sự chỉ bằng một loại giấy bình thường, so với gấm dệt hoa văn nổi quả thật là kém rất xa.
- Còn có, cái này phần trên lúc mới bắt đầu cũng không đúng, chiếu chỉ thời Minh Thanh bình thường bắt đầu bằng Phụng thiên thừa vận, hoàng đế chiếu viết hoặc là Phụng thiên thừa vận, hoàng đế chế viết. Hai cái đó khác nhau ở chỗ: chiếu viết là do Hàn Lâm Viện soạn ra, sau khi được đại học sĩ nội các tấu định, được hoàng đế tự mời các bậc thầy thư pháp đến viết, cuối cùng được hoàng đế đóng ngọc ấn lên, còn chế viết là do hoàng đế đối với người đó rất coi trọng hoặc là sự kiện quan trọng nên mới tự tay viết.
Nói tới đây, Lý Dương lại lấy tay chỉ chỉ lên phần mở đầu cùa thánh chỉ, hỏi Hà Kiệt:
- Kiệt ca, cái mở đầu này của anh ghi là hoàng đế chiếu viết, phải là thư pháp do chuyên gia viết mới đúng, anh xem thử chữ này xem, có giống của chuyên gia thư pháp không?
Hà Kiệt nhìn một cách rất cẩn thận, sau đó cười khổ một tiếng, mặt trên này là chữ nguyên thể không sai, nhưng mà kiểu chữ thì vô cùng bình thường, viết cũng rất đơn giản, loại chữ này nếu nói là của chuyên gia thư pháp viết ra, cho dù là người không biết gì về thư pháp chắc chắn là cũng sẽ không tin được.
- Quá đáng nhất chính là chỗ này, ‘Y Đại Thanh luật lập’, hai chữ luật lập còn viết sai nữa, phải là luật lệ mới đúng, trên thánh chỉ mà lại viết sai chữ, người viết thánh chỉ có bao nhiêu người chắc chắn sẽ bị lôi ra chém đầu hết.
Lý Dương chỉ vào giữa thánh chỉ, lần này Hà Kiệt lại càng trợn tròn mắt hơn, trên ‘Thánh chỉ’ này lại còn có cả lỗi chính tả nữa.
Nhìn lại xem, Lý Dương quả thật là nói rất đúng, luật lệ Đại Thanh lại viết thành luật lập Đại Thanh, chỉ riêng điểm này đã nói lên rằng thứ này đích xác là đồ giả.
- Còn có con dấu đó nữa, trên thánh chỉ chỉ có mỗi ngọc ấn thôi, làm sao lại có thể có lung tung các loại dấu như thế được, vả lại cũng không phải là thi vẽ tranh mà có thể in lại để xem xét và ngắm nghía con dấu, thánh chỉ thật sự chắc chắn sẽ không có thêm mấy thứ này.
Lý Dương nói xong ngồi ở chỗ đó, tự thưởng cho mình một ly trà, thật ra cái thánh chỉ này còn có rất nhiều chỗ chỉ rõ ra nó là đồ giả, nhưng mà Lý Dương thấy nói như vậy là cũng đã đủ rồi.
Ví dụ như khoảng thời gian này không đúng, phần thánh chỉ này viết là mười năm Đạo Quang, nhưng mà khi đó Lâm Tắc Từ còn đang ở tại Hồ Bắc làm chức Bố Chính Sử, sau đó còn làm Bố Chính Sử Hà Nam, làm sao có thời gian chạy đến Quảng Đông mà lo mấy chuyện ngoài lề như vậy được.
- Nghe cậu nói xong, tôi thấy rằng cái thứ này quả thật là rất giả.
Bị Lý Dương nói tới như vậy, Hà Kiệt cuối cùng cũng hiểu được thứ này của hắn rốt cuốc là giả ở chỗ nào, hiện tại Hà Kiệt thấy cái gọi là thánh chỉ trước mắt này có trăm ngàn chỗ hở, nghĩ rắng không biết lúc trước đầu óc hắn bị mơ mơ màng màng thế nào mà lại đi mua cái thứ đồ như vậy.
- Kiệt ca, anh cũng đừng nản lòng, những người yêu thích sưu tầm đồ cổ thật ra ban đầu ai cũng phải trải qua những việc như thế này, rất nhiều người ở thời điểm vừa mới bắt đầu chỉ cần cảm giác thứ đồ đó là thật, là đã nghĩ đến việc mua rồi, đừng nói đến việc cố ý muốn làm giả. Ngay cả một cái đồ thủ công mỹ nghệ hiện đại, cũng đều trở thành vật sưu tầm của lão già kia, mấy đồ như thế này ở ngoài đường chỉ cần có mấy đồng tiền cũng có thể mua về được.
Lý Dương nhẹ nhàng an ủi Hà Kiệt một câu, việc mà hắn nói cũng là chuyện thường gặp, những người bắt đầu yêu thích việc sưu tầm, có thể may mắn nhặt được, hoặc là may mắn mua được cái gì tốt, việc này quả thật là đã tạo thêm cơ hội cho những kẻ lừa đảo.
Theo như lời của Lý Dương thì chính thực là đồ thủ công mỹ nghệ, liền nghĩ đến một việc, có một cô gái đi giám định báu vật của người dân, hết quả là bị chuyên gia nói rằng đó chỉ là hàng mỹ nghệ bình thường thôi, tức giận xé luôn cái quạt.
- Việc sưu tầm rất cần có tâm, cháu không nên thấy người khác nhặt được thứ tốt mà nghĩ rằng chính mình cũng có thể nhặt được như vậy, cũng giống như bình thường ông nói với cháu vậy, bất luận là làm việc gì cũng không thể gấp gáp được.
Ông cụ chận rãi nói một câu, Hà Kiệt vội vàng gãi đầu, trong lòng thật sự hối hận là tại sao không mang cái vật này đưa cho Lý Dương xem trước, nếu không thì cũng không đứng trước mặt ông cụ mà thế này.
Còn có cả lỗi chính tả trong ‘Thánh chỉ’, Hà Kiệt nghĩ lại quả thật là thấy có phần rất xấu hổ.
- Được rồi, hai người có việc thì cứ nói chuyện với nhau đi, ông đi đọc báo.
Ông cụ phẩy phẩy tay, Hà Kiệt giống như được ăn xá vội vàng kéo tay Lý Dương bước đi, thật sự bây giờ hắn không muốn ở lại trước mặt ông cụ thêm tí nào nữa cả.
Nhìn theo bóng dáng hai người họ, ông cụ chợi nở ra một nụ cười rất tươi.
Hà Kiệt cũng mới bắt đầu có hứng thú với việc sưu tầm, đối với ông cụ mà nói thì việc này quả thật là việc rất đáng mừng.
Trước kia tất cả mọi người trong nhà trừ ông cụ ra thì không ai có ý muốn sưu tầm đồ cổ. Ngay cả cha của Hà Kiệt có mấy món đồ cổ nhưng mà do sĩ diện mới giữ lại, chứ không hề đứng ở góc độ thưởng thức mà đi sưu tầm mấy thứ này.
Lúc này trong mắt Hà Kiệt lộ ra vẻ thích thú, dù sao thì việc này cũng là một cái khởi đầu tốt, dưới sự lôi kéo của Lý Dương, ông cụ tin rằng Hà Kiệt thật sự rất có hứng thú với mấy thứ này.
- Kiệt ca, tôi thật sự rất khân phục anh, vật như vậy mà cũng dám mang cho ông cụ xem.
Mới vừa bước ra khỏi cửa, đừng ở trong sân Lý Dương không nhịn được mà bật cười khẽ lên một tiếng, hắn không dám cười lớn tiếng, ông cụ có thể vẫn còn ở trong phòng khách.
- Cậu còn nói nữa, nếu không phải tại cậu làm biếng mà ngủ nướng, tôi cũng đâu có thê thảm như vậy.
Hà Kiệt dùng sức mà trợn mắt, lời này của Lý Dương giống như là đang đấm vào vết thương đang đau đớn của hắn vậy, lúc này nỗi tức giận của Hà Kiệt đối với kẻ lừa đảo cũng dần dần tăng lên, nếu mà lần sau gặp lại cái tên lừa đảo đó, bắt được chắc chắn phải lột da hắn mới hả giận được.
- Ha ha, cái đó thì có liên quan gì đến tôi, hôm qua tôi thức hơi khuya, hôm nay ngủ dậy muộn không phải là chuyện bình thường sao.
Ra tới cổng, cuối cùng thì Lý Dương cũng nhịn không được mà ôm bụng cười to. Cái ‘Thánh chỉ’ kia của Hà Kiệt quả thật là rất buồn cười, làm sao thì cũng không nghĩ được Hà Kiệt trước giờ vốn cẩn trọng lại cũng có lúc bị lừa như vậy.
- Cười đi, cứ cười to nữa lên, để tôi về khiến cho mấy tên lính đặc chủng vất vả lắm mới mời được đi về hết đi vậy.
Hà Kiệt bất mãn nhìn Lý Dương, trên mặt vẫn còn cảm thấy nóng bừng bừng, lần này việc tự làm mất mặt xem như đã làm rất tốt.
Cũng may là ông cụ và Lý Dương cũng không phải là người ngoài, việc này chắc chắn là bọn họ cũng sẽ không đi truyền ra ngoài, nếu mà thật sự để cho bạn bè biết được việc này, không biết là sẽ có thể trêu chọc hắn đến như thế nào nữa.
- Đừng mà, Kiệt ca, em sai rồi, anh tìm được người rồi à?
Lý Dương vội vàng giơ tay đầu hàng, năng suất làm việc của Hà Kiệt thật sự rất nhanh, chỉ trong vòng nửa tháng đã tìm được người phù hợp cho hắn, lính đặc chủng à, hiện giờ lính đặc chủng gần như đều phải đi nghĩa vụ trên mười năm, thậm chí có thể lâu hơn.
Bọn họ cho dù không làm lính đặc chủng, quân đội chắc chắn cũng sẽ bố trí công việc cho họ rât tốt, muốn tìm được lính đặc chủng thật sự thì quả thật cũng không phải là việc dễ dàng gì, nếu nói bất cứ chỗ nào ngoài đường cũng có thể gặp được lính đặc chủng thì chỉ có trên TV hoặc trong tiểu thuyết mới có thể gặp được.
- Tìm được rồi, tổng cộng là sáu người, bọn họ hiện giờ cũng đang ở tại Bắc Kinh, tên tiểu tử cậu cũng may mắn thật, nếu cha ta không giữ lại cho ta
Hà Kiệt ‘Hung tợn’ nói với Lý Dương rằng, sáu người lính đặc chủng tinh nhuệ trẻ tuổi, đây là cái quan niệm gì? Bảo vệ của ông cụ bất quá cũng chỉ có tám người, hiện giờ Lưu Cương đã đi theo Lý Dương, chỉ còn lại có bảy người, hơn nữa giờ lại có thêm sáu người nữa, vậy là Lý Dương với ông cụ cũng giống y như nhau.
Nghĩ đến đây thì Hà Kiệt lại có chút tức giận, những người này đếu là do hắn tìm tới, bản thân hắn bên cạnh cũng chỉ có một người, còn Lý Dương lại có đến bảy, thật sụ là rất không công bằng.
- Kiệt ca, cám ơn anh.
Lý Dương quay đầu lại rất cảm kích mà nhìn Hà Kiệt, tìm được thêm sau người giống như Lưu Cương làm Lý Dương vô cùng bất ngờ, vốn hắn tưởng rằng sẽ chỉ có thể tìm được hai ba người gì đó thôi. Có những người này, hệ số an toàn vật báu của hắn sẽ thật sự tăng rất cao.
- Được rồi, cậu cũng đừng có làm cho tôi khó chịu, sau này tôi có mượn người của cậu thì cũng đừng có từ chối là được rồi.
Hà Kiệt phẩy phẩy tay, từ xa có một chiếc xe liền tiến tới, người lái xe chính là Cao Phong, bình thường Hà Kiệt đi ra ngoài đều mang theo lính bảo an, trừ khi hội sở bên kia có việc cần hắn.
Lý Dương và Lưu Cương đều đi xe màu đỏ, hai chiếc xe đồng thời cùng nhau tiến ra ngoài
Lúc đi ra ngoài Lý Dương còn có chút phấn khích, sáu người có tài nghệ giống như Lưu Cương, không chỉ có sau này vật báu của hắn có thể an toàn hơn một bậc, lần này đi Myanmar cũng có thể an tâm hơn rất nhiều,
Một trăm thì quả thật là hơi nó chút khoa trương, nhưng mà có bọn họ ở đây thì hệ số an toàn của Lý Dương quả thật cũng tăng lên rất nhiều
Hai chiếc xe rất nhanh đã chạy đến vùng ngoại ô,lần trước sau khi rời khỏi thì đâu cũng chính là lần thứ hai Lý Dương đến hội sở của Hà Kiệt, đến tìm sáu tên lính đặc chủng kia, hiện giờ đã được Hà Kiệt bố trí ở tại chỗ này.
:73: :73: Mọi người vào đây (http://4vn/forum/showthread.php?79511--Goi-Cac-Manh-Thuong-Quan-ung-ho-tai-tro-Share-Truyen) ủng hộ để truyện ra nhanh hơn nào :99: :99: