Vật phẩm lần này rất nhỏ nên độc nhãn long phải đặt thêm một cái ghế nữa lên để mọi người nhìn rõ hơn một chút.
Lý Dương không ngờ là vật phẩm này lại là một lọ thuốc hít bằng Phỉ Thúy, kích cỡ không khác nhiều lắm so với cái mà Lý Dương đào được, có điều điêu khắc và chất lượng ngọc của ọ thuốc hít này không bằng cái của Lý Dương.
Nhìn thấy lọ thuốc hít này Lý Dương lại nhớ tới lần đầu tiên nhìn thấy Hà lão, trong lòng đột nhiên dân lên một trận cảm thán. Nếu không có Hà lão thì hắn cũng sẽ không thể nào có thể cùng mấy vị chuyên gia vào Nam ra Bắc để xem xét Cổ Ngọc, tham quan phong cảnh và văn hóa các vùng miền rồi.
-Đây là một lọ thuốc hít thời Thanh, nó được thợ điêu khắc rất tinh xảo, giá khởi điểm là tám vạn, người có hứng thú có thể tới gần để xem
Độc nhãn long nói xong liền lui lại hai bước nhường chỗ cho những người khách muốn lên quan sát lọ thuốc hít.
Người đến quan sát lọ thuốc hít này không ít, có tới gần hai mươi người, tính ra còn cao hơn số người lên xem của hai món hàng đầu tiên cộng lại nữa.
An Văn Quân lần này cũng lên xem, có phải là có từ thời Thanh không thì cô không biết, nhưng mà ít ra thì cô cũng có thể nhìn xem chât liệu Phỉ Thúy của lọ thuốc hít này có tốt hay không, Ngô Hiểu Lỵ cũng đã đi theo Lý Dương tới xem. Cô không có mang theo tiền nên sẽ không mua, nhưng có thể nhìn vài lần thì cũng tốt, lọ thuốc hít bằng Phỉ Thúy như thế bình thường cũng không dễ gì gặp được.
Lưu Cương và hai nhân viên bảo vệ vẫn ngồi tại chỗ, bên cạnh bọn họ có không ít bảo tiêu của những người khác, trong những người này có khá nhiều người có hứng thú với lọ thuốc hít nên liền mang theo chuyên gia lên xem xét.
-Văn Quân, nếu cô thích thì tôi sẽ mua tặng cô
Thiệu Ngọc Long không ngờ cũng chạy tới, hơn nữa còn đứng trước mặt An Văn Quân cười nói, An Văn Quân chán ghét nhìn thoáng qua tên công tử quần áo lụa là này nên nhích tới gần Lý Dương, cô không thèm nói câu nào với hắn.
Xì mũi một cái rồi Thiệu Ngọc Long không để ý nữa, hắn cười cười đi tới cùng những người khác quan sát lọ thuốc hít.
Bị Thiệu Ngọc Long làm phiền nên đám người An Văn Quân không kịp chen vào nên chỉ còn cách chờ người khác xem xong thì mới tới lượt mình.
Nhìn những người trước mặt, Ly Dương cười khổ lắc đầu, hắn yên lặng sử dụng năng lực đặc thù, rất nhanh, một khối Phỉ Thúy màu xanh biết hiện ra trong đầu Lý Dương.
Lý Dương cũng có hứng thú với cái lọ thuốc hít này, nếu không thể dùng mắt thường để xem thì chỉ còn cách dùng năng lực đặc thù mà thôi .
Phỉ Thúy không tồi, là loại Băng Nhủ Chủng, trên lọ thuốc hít co ba tầng màu vàng chứng tỏ nó có từ cuối thời Thanh.
Chỉ tiếc là cái lọ thuốc hít này trạm trổ quá bình thường, màu sắc cũng không tốt lắm, giá trị của nó kém xa so với lọ của Lý Dương, nhưng mà dù sao thì nó cũng không tệ, giá ít nhất cũng bốn năm mươi vạn.
Thứ quan trọng nhất chính là cái lọ này không phải là mới khai quật, lọ thuốc hít cũng là một thứ phổ biến, thứ này khi mua về thì không cần phải tẩy trắng, thậm chí cầm nó trực tiếp đi bán đấu giá cũng không có gì.
Khoảng hai mươi phút sau, mọi người mới quan sát xong rồi trở về chỗ ngồi.
-Mười vạn
Sau khi trở lại chỗ ngồi thì lập tức có người ra giá, người ra giá đầu tiên chính là một ông chủ hơn bốn mươi tuổi, bên người ông ta còn có một chuyên gia hơn bốn mươi tuổi và hai tên bảo tiêu, tổ hợp như vậy trong phòng cũng có không ít.
-Mười hai vạn
Bên cạnh hắn lại có một người ra giá, chỉ một lát sau lọ thuốc hít đã tăng lên tới giá hai mươi sáu vạn, mà người cạnh tranh cũng đã biến thành sáu người.
Càng ngày càng nhiều người tham gia cạnh tranh làm cho người có hứng thú với lọ thuốc hít cảm thấy có áp lực, An Văn Bình có chút nhíu nhíu mày rồi nhìn sang An Văn Quân, cô cũng có hứng thú với lọ thuốc hít này.
Còn chưa quyết định xem có nên mua hay không thì lọ thuốc hít đã tăng lên hơn ba mươi vạn, người báo giá cuối cùng không ngờ lại là Thiệu Ngọc Long, ánh mắt mọi người đều chăm chú nhìn hắn.
-Ba mươi mốt vạn
Thiệu Ngọc Long cũng đã ra giá thì An Văn Bình cũng sẽ không chịu thua, hơn hai mươi giây sau, giá cả tiếp tục được một người khác tăng lên.
Lúc này tốc độ tăng giá đã chậm đi không ít, năm sáu phút sau, giá của lọ thuốc hít đã lên tới ba mươi tám vạn, hiện tại người ra giá không phải mỗi lần tăng giá đều là một vạn nữa mà đã giãm xuống chỉ còn năm ba nghìn, thậm chí còn có người chỉ tăng thêm một nghìn.
-Bốn mươi vạn
Có người đột nhiên bỏ thêm hai vạn, lần này lại là Thiệu Ngọc Long, lúc này Thiệu Ngọc Long lại tiếp tục dùng ánh mắt khiêu khích nhìn An Văn Bình.
Giá bốn mươi vạn vừa ra thì mọi người bắt đầu dao động, bọn họ tham gia chợ đen là để đào bảo, là để kiếm lời, người thật sự muốn tìm vật sưu tầm thì rất ít.
Còn có một nguyên nhân khác là mỗi người đều chỉ mang theo một số tiền nhất định, bình thường thì họ chỉ mang theo khoảng mấy chục vạn, nhiều nhất thì cũng chỉ trăm vạn thôi, nếu như dùng tiền vào món đồ này thì phía sau nếu có hàng tốt bọn họ chỉ còn cách đứng nhìn mà thôi.
Nhìn thấy ánh mắt khiêu khích và đùa cợt của Thiệu Ngọc Long, cơn tức của An Văn Bình đột nhiên nổi lên, Lý Dương cảm thấy có chút không ổn.
-Bốn mươi lăm vạn
Lý Dương còn chưa kịp khuyên bảo thì An Văn Bình đã ra giá, bốn mươi lăm vạn đã bằng với giá bên ngoài, trong chợ đêm mà mua như vậy thì khác nào là bị lỗ, hơn nữa tiếp theo cô nàng An Văn Bình sợ là không thể tiếp tục đấu giá được bởi vì tiền mặt của cô sắp hết rồi.
Lý Dương cười khổ một tiếng, quả nhiên là tên Thiệu Văn Long kia cười hắc hắc rồi không nói ra gia nữa.
Sau khi độc nhãn long gõ búa, An Văn Bình mới phản ứng lại, lại bị tên Thiệu Ngọc Long hại, trong ba món vật phẩm thì đã có hai món bị hắn dụ mua, sáu mươi vạn cứ như vậy là biến mất, hiện tại An Văn Bình đã có chút héo rũ.
An Văn Bình nghĩ lại liền có chút hối hận, nếu không phải có Lý Dương thì cái chén thời Vạn Lịch kia cũng bị cô mua luôn, nghĩ tới đây cô liền cảm kích nhìn thoáng qua Lý Dương.
-Văn Bình, bình tĩnh
An Văn Quân tuy không hiểu đồ cổ nhưng cô vẫn có thể nhận ra sự cạnh tranh của em gái mình nên nhịn không được dặn dò An Văn Bình một câu, An Văn Bình gật gật đầu, tiền mặt của cô đã không còn nhiều, lần sau nhất định phải bình tĩnh.
Lý Dương cười khổ lắc đầu, An Văn Bình tuy rằng bị Thiệu Ngọc Long khích tướng nên mới mua lọ thuốc hít, nhưng mà cũng may nó là thật chứ không giống như Thiệu Ngọc Long mua nhầm thứ không trọn vẹn, cuối cùng thì cũng xem như là một chuyện tốt.
Giá của ba món đồ làm cho độc nhãn long càng cười sáng lạn hơn, hắn vội vàng lấy ra vật thứ tư.
Đây là một món đồ gốm thời Đường, rất nhỏ, trên người còn mang theo mùi đất nồng đậm, từ đó có thể thấy được đây là một vật tuẫn tán vừa mới được khai quật.
Thứ này cũng không tệ lắm, chỉ tiếc là không trọn vẹn, vật như vậy giá trị cũng không cao, quả nhiên, độc nhãn long chỉ đưa ra giá khởi điểm là ba nghìn mà thôi.
Ba món trước đó đã đẩy không khí lên nên lần này có khá nhiều người tham gia đấu giá, họ cũng không muốn không công tới đây nên cố gắng mua cái gì đó về, thứ này cũng không đắt nên được khá nhiều người tranh giành.
Món đồ gốm này cuối cùng được một người dùng giá ba nghìn sáu trăm mua được, đối với vật ày đám người độc nhãn long cũng không để ý, chỉ cần có thể bán thì đã là chuyện tốt, thứ này đặt trên tay bọn họ thì không dáng một đồng, thà rằng bán đi kiếm được chút tiền còn hơn.
Vật thứ năm được bán đấu giá là một bức tranh, có cũng có cht1 tổn hại nên giá khởi điểm chỉ có năm nghìn, cuối cùng được một người hơn bốn mươi tuổi dùng giá tám nghìn tám mua đi.
Vật thứ sáu là một cái chén sứ, khi nhìn thấy cái chén thì hai mắt Lý Dương và Ngô Hiểu Lỵ đều sáng lên, Ăn Văn Bình thì ngồi một bên lắc lắc đầu.
Trong những món đồ vừa rồi thì cái này là tốt nhất nhưng có rất nhiều người không biết, thoạt nhìn thì nó rất giống đồ giả, mọi người không biết tại sao bọn họ lại đem thứ này ra bán nữa.
-Cái chén này đào được từ trong một ngôi mộ thời Minh, chúng tôi bảo đảm nó là hàng thật, giá khởi điểm là một vạn
Sau khi độc nhãn long nói xong không ngờ là không có ai lên nhìn, cái chén này nhìn không giống đồ tốt, không ngờ độc nhãn long lại nói nó có từ thời Minh, mọi người hiện tại đang có chút nghi ngờ.
Lý Dương và Ngô Hiểu Lỵ nhìn thoáng qua nhau, hai người đuề phát hiện trong mắt đối phương có chút kích động.
Cái chén này và cái trong nhà Lý Dương giống nhau như đúc, hơn nữa bề ngoài cũng giống nhau, nhìn chúng rất giống là hàng giả.
Lý Dương cố gắng kiềm chế sự kích động rồi lặng lẽ sử dụng năng lực đặc thù, trong nháy mắt cái chén này đã hiện ra trong đầu Lý Dương.
Mười một tầng, hoa văn xinh đẹp, cái chén này quả nhiên giống với cái ở trong nhà Lý Dương.
Thấy không ai lên xem độc nhãn long liền cười khổ một tiếng, cái chén này là do người của bọn họ trộm tới, chỉ tiếc là hoa văn của nó có chút kỳ lạ. Bọn họ đã bán cái chén này ba lần, giá cả cũng giảm từ tám vạn xuống còn một vạn, tiếc là không ai chịu mua, lần này chắc là cũng không ngoại lệ.
-Chợ đen càng ngày càng tệ, đồ giả không ngờ cũng lấy ra bán
An Văn Bình hừ một tiếng rồi nói nhỏ, may là cô nói nhỏ nên ngoại trừ Lý Dương thì không ai mua được, nếu để người tổ chức chợ đen nghe được chỉ sợ bọn họ sẽ đuổi đám người Lý Dương ra ngoài mất.
Khoảng ba phút sau, độc nhãn long nhẹ nhàng lắc lắc đầu chuẩn bị thu lại cái chén.
Độc nhãn long vừa mới bước đi thì Lý Dương đột nhiên đứng lên đi về phía cái chén nhỏ rồi cầm lên cẩn thận nhìn.
-Tay nghề cũng không tệ lắm, nếu cái người đồng ý bán với giá năm nghìn thì tôi mua
Lý Dương đặt cái chén xuống rồi nhìn độc nhãn long, loại đấu giá ngầm này từ trước tới nay chỉ biết tăng giá, Lý Dương không ngờ lại cò kè mặc cả với người tổ chức, khng6 biết rồi sẽ ra sao nữa.
:73: :73: Mọi người vào đây (http://4vn/forum/showthread.php?79511--Goi-Cac-Manh-Thuong-Quan-ung-ho-tai-tro-Share-Truyen) ủng hộ để truyện ra nhanh hơn nào :99: :99: