Vợ và con Trịnh Khải Đạt đều không ở nhà, bốn người liền tới phòng đọc sách.
Phòng sách của Trịnh Khải Đạt bố trí rất tinh tế, hai bên bàn đọc sách là hai giá sách rất lớn, bên trong quả thật bày rất nhiều sách, nhưng Trịnh Khải Đạt trịnh đọc chưa thì không ai biết .
Ngoài bàn đọc sách ra còn có ghế sa lon, trước ghế sa lon là một cái bàn gỗ đỏ cũ, Lý Dương nhận ra cái bàn này làm từ gỗ bạch đàn, hơn nữa là gỗ lâu năm, chỉ riêng cái bàn này cũng trị giá không ít tiền .
- Nói đi, rốt cuộc là chuyện gì?
Ba người ngồi trên ghế sa lon, Tư Mã Lâm hỏi trước. Lưu Cương đi tìm sách đọc sách, chỉ có ba người bọn hắn nói chuyện , Lưu Cương không tiện tham dự, nhưng trong nhà Trịnh Khải Đạt bây giờ không có ai, hắn cũng không tiện đi linh tinh khắp nơi.
- Mọi người xem cái này.
Lý Dương cười cười thần bí, đem thỏa thuận ký kết cùng An Văn Quân đặt lên trên bàn, thỏa thuận này rất bình thường, nhưng trong đó có một cuộc đấu giá lớn.
Tư Mã Lâm và Trịnh Khải Đạt hoài nghi cầm thỏa thuận xem, càng xem hai người càng kinh ngạc, săc mặt Trịnh Khải Đạt đầy vẻ vui mừng.
- Lý Dương, đây … là thật ư?
Còn chưa xem xong Trịnh Khải Đạt vội hỏi, hắn rất rõ vừa khai trương đã cùng An Thị hợp tác một cuộc bán đấu giá lớn có ý nghĩa đến thế nào, điều này sẽ khiến cho vị thế của một công ty mới như bọn họ trong ngành trở nên chắc chắn hơn.
- Đương nhiên là thật, em có nhất thiết phải đem cái này đi lừa các anh không?
Trên mặt Lý Dương đầy vẻ tự đắc, Trịnh Khải Đạt quả thật rất ngạc nhiên.
- Được, được lắm, Tư Mã, có sự hợp tác của An Thị, công ty bán đấu giá của chúng ta không sợ không được biết tới, Lý Dương, cậu thật lợi hại!
Trịnh Khải Đạt cười lớn, trên mặt Tư Mã Lâm cũng lộ ra nét tươi cười, đây cũng không phải làm ăn nhỏ, có một khởi đầu tốt thì cũng có lòng tin hơn. Mặc dù Tư Mã Lâm có tài sản, nhưng còn không sánh bằng Lý Dương, lần này coi như đã góp toàn bộ gia sản vào đây. Nhưng nói đi nói lại, Tư Mã Lâm rất coi trọng công ty bán đấu giá, nếu không cũng không đồng ý góp vào.
Trịnh Khải Đạt lại ca ngợi Lý Dương, kéo Lý Dương cùng hợp tác chẳng qua là coi trọng năng lực của Lý Dương về ngọc thạch và quan hệ với Hà Lão. Trịnh Khải Đạt không ngờ trong nháy mắt Lý Dương đã thành cố vấn cho An Thị, hơn nữa còn lấy được hợp tác với bọn họ đấu giá lớn, đây cũng là thu hoạch ngoài mong đợi.
Ánh mắt Trịnh Khải Đạt đột nhiên sáng lên, vội nói :
- Lý Dương, năng lực cược thạch của cậu bây giờ đã nổi tiếng cả nước rồi, nếu cũng triển khai hợp tác cùng những công ty châu báu khác, có thể kéo về cho chúng ta nhiều cuộc đấu giá hơn không?
- Không được.
Lý Dương liền lắc đầu, nói:
- Tuyệt đối không được, mặc dù không có giới hạn rõ, nhưng chúng ta cũng phải giữ uy tín, nếu dùng Phỉ Thúy để lôi kéo đấu giá, đến lúc đó chúng ta không còn uy tín, sau này cũng sẽ không có công ty châu báu nào hợp tác cùng chúng ta, còn không bằng chỉ hợp tác cùng An Thị.
trịnh khải đạt hơi sững sờ, ngay sau đó liền cười tươi, nói:
- Đúng, là tôi cao hứng hồ đồ, quá tham, có một An Thị là đủ rồi, tôi nhớ lần trước An Thị tổ chức bán đấu giá là ở Hương Cảng vào năm ngoái, cuộc bán đấu giá đã vượt qua một tỉ.
Nói vậy Trịnh Khải Đạt cũng thấy hưng phấn, Tư Mã Lâm cười khẽ lắc đầu, trong ba người, phải nói người bỏ ra vì công ty nhiều nhất là Trịnh Khải Đạt, nhưng bây giờ thành tích lớn nhất là Lý Dương, hắn lại xếp cuối cùng .
- Còn nữa, tiền vốn của chúng ta tôi đã gom đủ rồi, lúc nào mọi người cần, tôi sẽ chuyển cho.
Lý Dương nói thêm câu này, Tư Mã Lâm và Trịnh Khải Đạt im lặng một hồi, một lát sau, Tư Mã Lâm mới chậm rãi nói:
- Điều này không vội, chờ chúng ta ký hợp đồng về quyền cổ phần rồi đưa tiền cũng không muộn, nhưng nếu cậu không cần dùng tiền thì đưa trước năm triệu, chúng ta đi đầu tư trước.
- Năm triệu, được thôi, không vấn đề.
Lý Dương hơi ngạc nhiên, sau đó vui vẻ nói , năm triệu đối với Lý Dương mà nói thật sự không nhiều, tiền trong thẻ của Lý Dương đã có hơn tám mươi triệu, lấy ra năm triệu chỉ là chuyện nhỏ.
Lý Dương lấy ra luôn bốn tờ chi phiếu, ký một tờ chi phiếu năm triệu tiền mặt, Trịnh Khải Đạt thấy Lý Dương hào phóng lấy ra năm triệu như vậy cũng rất là thích thú. Trước đây không lâu Lý Dương vẫn chỉ là kẻ đi làm thuê, tuy nói có chút tiền, nhưng không thể so sánh với bọn họ, mà bây giờ, Lý Dương đã hoàn toàn đứng ngang hàng với bọn họ.
Điều này làm cho Trịnh Khải Đạt nghĩ tới lời của Tư Mã Lâm, Lý Dương chính là một con rồng đang ẩn mình, ban đầu hắn chưa bay lên, nhưng hôm nay, con rồng này đã bắt đầu muốn bay rồi. Trịnh Khải Đạt thấy thật may mắn vì tạo được mối quan hệ với Lý Dương trước khi hắn bay lên, còn trở thành đối tác làm ăn nữa.
- Lý lão đệ, bây giờ cậu đã rừ chức thật rồi chứ?
Tư Mã Lâm trầm mặc một lát, lại đột nhiên hỏi, trong thỏa thuận không nói tới chuyện Lý Dương từ chức, nhưng nếu Lý Dương đồng ý làm cố vấn cho An Thị, thì không thể tiếp tục làm cái chức trợ lý gám đốc quèn.
- Không sai, anh Tư Mã, bây giờ tôi rất rảnh, sau này cũng có thể giúp mọi người chút ít, chuyện lớn không làm được, chuyện nhỏ thì có thể .
Lý Dương cười tươi, Lý Dương cũng đặt nhiều hy vọng vào công ty mới, dù sao cũng là sự nghiệp của hắn, cảm giác hoàn toàn khác khi đi làm công ăn lương.
- Vậy thì tốt quá, Lý lão đệ, cậu có thời gian thì tốt, gần đây chúng tôi nhờ quan hệ để chạy thủ tục cũng tương đối rồi. Bây giờ còn hai chuyện, một là tên công ty, hai chính là bố trí và tuyển nhân viên. Tên công ty thì đơn giản, ba người chúng ta hôm nay đều ở đây sẽ quyết luôn, về phần bố trí và tuyển dụng, Lý lão đệ rãnh rỗi thì hãy phụ trách nhé!
Trịnh Khải Đạt vỗ tay vừa cười vừa nói, Tư Mã Lâm cũng gật đầu, nếu như Lý Dương không có thời gian chuyện này chỉ có thể giao cho Trịnh Khải Đạt tìm người đi làm, bây giờ Lý Dương có thời gian, chuyện này để cho Lý Dương làm là thích hợp nhất.
Cũng không phải sợ những người khác tham ô làm việc không tốt, việc tuyển dụng rất phiền toái , cần tuyển dụng người chuyên nghiệp, đặc biệt là cần rất nhiều người am hiểu về cổ vật. Một người không hiểu cổ vật đi tuyển dụng, có lẽ sẽ không tuyển được nhân viên giỏi. Mặc dù chuyến đi này Lý Dương tiếp xúc cổ vật không nhiều, nhưng thực lực của hắn khiến cho bất cứ ai cũng không dám coi thường.
- Được, không thành vấn đề , dù sao gần đây tôi cũng là nhàn rỗi quá!
Trịnh Khải Đạt nói lên yêu cầu Lý Dương liền đồng ý, tuyển dụng, trước kia đều là hắn bị người khác tuyển dụng, lần này cũng có thể thử một chút cảm giác làm quan chủ khảo.
- Còn về tên, tôi và anh Trịnh cũng nghĩ ra vài cái, cũng nhờ người xem. Lý Dương, cậu hãy chọn một cái, hôm nay chúng ta quyết luôn, sau đó đi làm thủ tục.
Tư Mã Lâm lấy ra mấy tờ giấy, đều là những tên công ty mà hắn và Trịnh Khải Đạt muốn. Điều mà Lý Dương không ngờ chính là những háng chú thích chằng chịt dươi những cái tên này, mỗi lời giải thích đều rất cặn kẽ, thậm chí còn cả nhân tố phong thủy và ngũ hành gì đó.
Tên thứ nhất là: “Công ty TNHH đấu giá Lâm Dương Khải”, vừa nhìn cũng biết là lấy một từ trong tên của ba người, nhưng lại bị bút xóa đi, hiển nhiên là đã bị Tư Mã Lâm và Trịnh Khải Đạt loại bỏ.
Lý Dương lắc đầu, liền xóa đi không chút do dự, cái tên này hắn cũng không thích .
Thứ hai tên là: “ Công ty TNHH đấu giá Andy” tên khá dễ nghe, nhưng cảm giác không hay, phía sau cũng có nét gạch, Lý Dương suy nghĩ một hồi, lắc đầu một cái rồi xóa.
Ba người, hai không đồng ý, cái tên này đoán chừng cũng bị loại.
Mấy cái tên bên dưới cũng tương tự, nhưng cũng có mấy cái không bị xóa, chứng minh là Tư Mã Lâm và Trịnh Khải Đạt đều ưng ý, Lý Dương liền chú ý đến mấy cái tên này.
Trong mấy cái tên này, Lý Dương có vẻ thích cái tên “ Công ty TNHH cổ phần bán đấu giá Lợi Đạt, tên ngắn gọn mà hay, trung hòa mà ổn định, là một tên đẹp.
Xem lại một chút những cái tên khác, cuối cùng Lý Dương đánh chọn vào tên này, Tư Mã Lâm và Trịnh Khải Đạt nhìn nhau gật đầu cười.
Thật ra thì hai người bọn họ cũng thích cái tên này nhất, bây giờ ba người ý kiến giống nhau, về căn bản có thể dùng cái tên này đi mở công ty, Trịnh Khải Đạt tin tưởng, với sự cố gắng của cả ba người, công ty bán đấu giá Lợi Đạt sẽ nhanh chóng nổi tiếng cả nước.
Những chuyện khác Lý Dương cũng không hỏi, Trịnh Khải Đạt đã tìm được một địa điểm đẹp ở Trịnh Châu, chuẩn bị mua lại, công ty bán đấu giá cần có một số phòng quan trọng như phòng trưng bày lớn, kho bảo hiểm… không mua hắn lại thì hơi khó bố trí phòng ốc.
Sau khi xong hết những việc này, Lý Dương tạm thời được rảnh, chuyện sửa chữa và tuyển dụng đều cần thủ tục công ty làm xong mới có thể đi làm, bây giờ Lý Dương không đi làm, cũng chẳng có noi nào mà đi.
Hai ngày ở nhà nhàm chán, Lý Dương định cùng Lưu Cương về Lật Thành, mấy ngày hôm trước Lý Thành còn gọi điện thoại tới, trường học của nhà đã chính thức bắt đầu động thổ.
Khi Lý Dương lái chiếc Volvo của mình về đến nhà, thỉnh thoảng lại có một vài người nhìn chăm chú vào xe của hắn, có vài người hiểu xe, biết chiếc xe này của Lý Dương giá trị không rẻ.
Lật Thành là một huyện thành nhỏ, chiếc xe đáng giá tiền triệu kia tuyệt đối thuộc hạng cao cấp, khó tránh khỏi việc gây chú ý đối với người khác, chuyện này Lý Dương cũng không quan tâm, dù sao hắn cũng không hay ở nhà.
- Bố, mẹ, con mới về.
Chưa vào đến nhà, Lý Dương liền hô to lên, cưa chính không khóa, chứng tỏ trong nhà có người, Lý Dương đẩy nhẹ cửa liền mở ra.
- Dương Dương, là Dương Dương về à ?
Một người từ trong bếp chạy ra, Lý Dương bước nhanh tới, trong bếp chạy ra chính là mẹ hắn.
Lý Dương chạy đến kéo cánh tay mẹ, thấy những nếp nhăn trên mặt mẹ lại nhiều thêm khiến lòng hắn chợt xót xa, vội hỏi:
- Mẹ, bố con đi đâu ạ?
- Đi ra công trường rồi, bố con hôm nào cũng phải đi, ông ý nói đây là xây trường học, vì bảo đảm sự an toàn cho các cháu sau này nên phải giám sát chất lượng, ông ấy không yên tâm mấy nhà thầu kia, sợ bọn họ giảm nguyên vật liệu thi công.
Mẹ hắn cười cười, thấy con trai về bà rất vui vẻ.
- Đúng vậy ạ, chúng ta nếu đã xây trường phải có trách nhiệm đối với học sinh, an toàn tuyệt đối không thể lơ là.
Lý Dương ra sức gật đầu, chất lượng các lớp học trong trường nhất định phải bảo đảm. Lý Dương nhớ mấy năm trước huyện bên cạnh có một trường học vừa xây dựng chưa được bao lâu bị chấn động, cuối cùng khiến hiệu trưởng phải cho thôi học để Trương Ưng sửa, nói không chừng còn ầm ĩ nữa.
- Đúng thế, bố con cũng nói như vậy, dù sao ông ấy đến công trường cũng không phải làm gì, chỉ là quan sát bọn họ.
Bà mẹ cười thật vui vẻ nhìn thấy đứa con đáng tự hào nhất. Bà chỉ biết hiện giờ tiện nghi trong nhà đều do đứa con này tạo nên, nhưng không con trai bà đã cùng người khác lập công ty tiền tỉ.
:73: :73: Mọi người vào đây (http://4vn/forum/showthread.php?79511--Goi-Cac-Manh-Thuong-Quan-ung-ho-tai-tro-Share-Truyen) ủng hộ để truyện ra nhanh hơn nào :99: :99: