Mục lục
Siêu Cấp Hoàng Kim Thủ - Tiểu Tiểu Vũ (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:



Lý Dương mang bức tranh đi tới chỗ cái chậu.

Bức tranh vừa mới thấm nước, Lý Dương liền cảm thấy tay mình bị trợt, bức tranh liền trầm xuống.

Bức tranh chìm xuống đái chậu rồi nhanh chóng biến mất, nước trong chậu từ từ biến thành màu trắng sữa, nó không có tràn ngập trong nước mà đang nhộn nhạo khắp nơi trong chậu.

Thứ này giống như cái trước, dòng sương trắng này hiện ra hình vẽ một dòng nước chảy từ trên thác cao xuống, điểm khác nhau là những vật trong bức tranh đều di động, so với trước đó thì nó thoạt nhìn sinh động hơn nhiều, cảnh nước từ trên chảy xuống nhìn giống như là cảnh thật vậy.

Khi bức tranh chìm vào trong nước làm cho mặt nước gợn sóng, sáu người trong bức tranh thì di động theo sự gợn song một cách tùy ý. Hơn nữa dòng suối nhỏ cũng nhẹ nhàng lưu động, thậm chí những lá cây bên cạnh cũng lưu động giống như là có gió thổi qua vậy.

Trong bức tranh, người có tay áo dài dùng ánh mắt uy nghiêm nhìn xung quanh, mỗi người khi đối mặt với ánh mắt của hắn đều không tự chủ được nhìn ra ngoài, khi đối mặt với một bức tranh không ngờ lại xảy ra tình trạng không dám nhìn thẳng vào.

Khi nhìn những người khác thì không có cảm giác này, bọn họ di động xung quanh người trung niên có ánh mắt uy nghiêm, tất cả điều này càng tôn lên vai chính của người trung niên, giống như người trung niên này là chủ nhân của những người còn lại vậy.

Hết thảy mọi thứ nhìn hoàn toàn giống như thật, nó căn bản làm cho người ta không tin được đây chỉ là hình ảnh dưới cái chậu

Đây chính là nguyên nhân làm cho mọi người ngây dại

Sau khi bức tranh hiện ra trên nền nước trắng đục, Lý Dương liền mở ra đặc thù năng lực cẩn thận quan sát bức tranh.

Bức tranh chìm dưới nước đã hoàn toàn thay đổi, không còn nhìn ra màu vàng ố nữa, chỉnh thể bức tranh đã biến thành một màu trắng sửa.

Bề mặt bức tranh không có bị nước làm hỏngkhi bức tranh ngâm torng nước thì nó tản ra một màu đen kết hợp với lớp sương trắng.

Hắn đoán không có sai, nếu muốn thể hiện hết thảy hiệu quả của bức tranh thì phải ngâm toàn bộ nó xuống nước.

Đám người Hà Kiệt vẫn còn đang sững sờ, bức cổ họa đặt torng nước không ngờ lại phát ra hiệu quả của nó, hiện tại mọi người đã hoàn toàn rung động khi nhìn diện mạo thật của bức tranh.

Ai cũng không thể tưởng được đây là một bức tranh phải đặt trong nước thì mới có thể phát huy hiệu quả của nó.

Đặt ở trong nước mới có thể hiện ra ra bức tranh đã hoàn toàn đảo điên sự nhận thức của mọi người, có thể tưởng tượng được khi bức tranh này được mọi người biết thì sẽ oanh động như thế nào, không chút khoa trương mà nói thứ này không hề kém Trường Sinh Bát chút nào.

-Bồng

Cửa phòng bị người mạnh mẽ mở ra, vài người mặt đồng phục cảnh sát xông vào, một người trong đó hô lên:

-Không được nhút nhích, cảnh sát kiểm tra phòng

Không ai nghe hắn nói, Lưu Cương là người động đầu tiên, hắn bước lên chắn Lý Dương và Vương Giai Giai phía sau rồi móc ra tộ câu sung lục chỉa vào một người của đối phương.

Người nọ còn chưa kịp phản ứng thì đả thấy nòng sung chỉ vào phía mình, nhiệm vụ của Lưu Cương là bảo vệ Lý Dương nên cũng mặt kệ bọn họ có thân phận gì.

Cao Phong đi theo Hà Kiệt cũng động, động tác của hắn chỉ chậm hơn Lưu Cương một chút, Cao Phong chắn trước mặt Hà Kiệt rồi hai tay cầm hai sung vương ra.



Hắn so với Lưu Cương còn khủng bố hơn, hai tay hắn mổi tay cầm một cây sung chỉ vào hai tên cảnh sát.

Người trẻ tuổi khi thấy một màn này liền ngây người, hắn vốn tưởng những người trong phòng phài sợ hãi mới đúng, không ngờ người sợ hãi lại là bọn hắn.

-Các người, các người là ai

Người trẻ tuổi hoảng sợ nhìn ba khẩu súng trước mặt, bên người hắn tuy có nhiều người nhưng bọn họ đều đi tay không, căn bản không nghĩ tới việc mang theo súng, càng không nghĩ tới những người trước mặt này lại có sung lục.

Đặt biệt là những người bị chỉa súng, lúc này toàn thân tóc gáy đều dựng đứng lên, bọn họ đều là cảnh sát nên không xa lạ gì với súng, mấy cây súng trước mặt này tỏa ra một luồng khí lạnh làm cho bọn họ cảm giác được sinh mạng của mình bất cứ lúc nào cũng có thể biến mất.

-Lưu Cương, Cao Phong, hai người cất súng vào đi

Hà Kiệt nhìn hắn một cái rồi thản nhiên nói mộ câu, Lưu Cương vốn cũng biết Hà Kiệt nên sau khi do dự một chút hắn liền thu súng lại.

Sau khi hai người thu hồi súng xong liền vây những tên cảnh sát này lại để cho bọn họ úp mặt vào tường, thu lấy những thứ có thể gây nguy hiểm cho người khác rồi mới trở lại chỗ Lý Dương và Hà Kiệt.

Trong phòng tổng cộng đi vào 13 người, có 5 người mặc cảnh phục, lúc này những người này đều đưa lưng về phía Lý Dương, hai tay đặt trên tường, căn bản không dám quay đầu lại.

Người có thể nhìn thấy Lý Dương chỉ có người trẻ tuổi kia mà thôi.

Người trẻ tuổi này hiện đang vô cùng hoảng sợ, hắn không còn đắc ý như khi vừa mới bước vào, thậm chí ngay cả một màn thần kỳ trong cái chậu hắn cũng không dám liếc nhìn dù chỉ một lần.

-Anh là ai? Vì cái gì xông vào nơi này?

Hà Kiệt từ từ đi ra, trên mặt nhìn không ra có chút thay đổi nào, nhưng mà sự tức giận trong mắt thì Lưu Cương có thể phát hiện ra.

-Tôi, tôi là Nghiêm Thành, con của cục trưởng cục công an Nghiêm Vạn Lý, các người không được làm bậy, nếu không ba tôi sẽ không bỏ qua cho các người.

Lời của Hà Kiệt là cho người đó có chút phản ứng, người trẻ tuổi lớn tiếng kêu to, hắn hi vọng lời nói của mình có thể làm cho những người này hoảng sợ không dám làm bị thương mình.

Trong mười hai người úp mặt vào tường có một người lặng lẽ quay đầu lại, hắn còn chưa kịp quay xong thì đã bị dánh một cái phải quay đầu trở lại. Lưu Cương phát hiện động tác nhỏ của hắn nên dùng cái thìa đập một cái, tuy là không làm hắn bị thương nhưng cũng phải chịu đau một hồi.

-Nghiêm Vạn Lí, phân cục công an Nghiêm Vạn Lí?

Hà Kiệt cau mày, Hà Kiệt hiện đang là phò cục trưởng Ủy chính pháp nên cũng có hiểu biết nhất định về cục công an, phân cục công an quả thật là có một tên gọi là Nghiêm Vạn Lý, hơn 40 tuổi, ngang cấp với hắn.

-Đúng, đúng, anh biết ba tôi sao?

Người trẻ tuổi rất nhanh gật đầu, trên mặt cũng lộ ra một tia hy vọng, đối phương biết cha hắn là tốt nhất, như vậy thì hắn mới có thể tránh khỏi việc bị thương.

-Tôi biết, anh vì cái gì tới nơi này?

Hà Kiệt gật đầu, trên mặt nhìn không ra có chút thay đổi nào, Cao Phong thì thở dài trong lòng. Hắn đi theo Hà Kiệt đã hơn 5 năm nên hiểu rất rõ tính tình của Hà Kiệt, Hà Kiệt đối với người nào càng bình thản thì chứng minh cơn tức giận của hắn với người đó càng lớn, người bị hắn tức giận sẽ càng phiền toái.



Không chỉ có hắn phải phiền toái, cho dù là cha hắn cũng sẽ bị liên lụy vào.

-Tôi, tôi nhận được tin báo nơi này có người tụ tập hút thuốc phiện nên cố ý tới xem, không ngờ là hiểu lầm, là hiểu lầm thôi, chúng tôi nhận được tình báo sai lầm.

Người trẻ tuổi hcó chút sững sốt, hắn từ từ nói, đương nhiên, đây không phải là nguyên nhân thật, nguyên nhân thật sự hắn căn bản là không dám nói ra.

-Phải không?

Hà Kiệt ngẩn đầu lên, ánh mắt lạnh lung nhìn người trẻ tuổi gọi là Nghiêm Thành, Nghiêm Thành căn bản không dám cùng hắn đối mặt nên mất tự nhiên cúi đầu xuống.

-Cao Phong, anh tới hỏi hắn, tôi muốn biết nguyên nhân thật sự.

Hà Kiệt không để ý tới người trẻ tuổi nữa mà nhỏ giọng nói với Cao Phong một câu, Cao Phong là bộ đội đặc chủng, hơn nữa còn là bộ đội đặc chủng đã trải qua thực chiến nên hắn cũng có cách thẩm vấn riêng, lúc trước nếu không phải Hà Kiệt tìm người hỗ trợ thì cũng sẽ không mời được người này đến làm đội trưởng đội bảo vệ của hắn.

-Vâng, ông chủ.

Cao Phong lên tiếng, hắn mang theo tên trẻ tuổi đi vào một căn phòng, người trẻ tuổi hoảng sợ vội vàng kêu lên.

-Nghiêm thiếu gia.

Người mới bị đánh một cái kia bất chấp mọi thứ vội hô lên, còn chưa kịp nói xong thì hắn đã ôm đầu kêu thảm, Lưu Cương cũng không thèm khách khí với tên này làm gì.

Kỳ thật Hà Kiệt và Lý Dương đều biết vì cái gì mà nhựng tên này đến đây, người trẻ tuổi kia và tên ôm đầu ngồi dưới đất này bon họ đều đã gặp qua, tuy rằng hai bên đều không quen biết nhau nhưng vừa mới gặp cho nên không thể dễ dàng quên được.

Huống chi, Lý Dương trước đó còn xem những tên này là kẻ ngốc nên ấn tượng rất sâu.

Lý Dương loáng thoáng nhớ rõ bọn họ vừa mới tới khách sạn không lâu thì tên này liền rời khỏi, không lâu sau tên này liền mang theo một đống cảnh sát phá cửa xông vào, dụng ý của những tên này không cần đoán cũng biết.

Có thể làm cho người thanh niên này tìm đến bọn họ nếu không phải bức họa thần kỳ kia thì là cái gì, người đỏ mắt với bức cổ họa này không ít, nhưng mà người dám hành động thì không nhiều, người thanh niên này có thể xem là một trong số đó.

Khi Cao Phong mang người này đi thẩm vấn, Lý Dương liền lấy bức họa trong cái chậu ra, hơi nước trên bức họa bốc hơi rất nhanh, một lát sau nó đã khôi phục lại như trước, nhìn thấy bức họa trở lại bình thường, Lý Dương không còn gì để lo lắng nữa.


Mười phút sau, Cao Phong dẫn Nghiêm Thành trở lại, chỉ trong thời gian ngắn như vậy không ngờ hắn đã tìm được hết thảy mọi thông tin mà hắn cần.


-Ông chủ...


Vứt Nghiêm Thành trên mặt đất, Cao Phong từ từ nói ra kết quả, Hà Kiệt nghe xong cũng không có biểu hiện gì, có điều ai cũng cảm giác được từ trên người hắn toát ra một hơi thở lạnh lùng.


Vương Giai Giai gắt gạo tựa vào bên người Lý Dương, sắc mặt của cô trở thành lạnh băng, Lý Dương ngay từ đầu còn tươi cười, nhưng sau khi nghe xong thì nụ cười biến mất, hắn lạnh lung nhìn người trẻ tuổi trên mặt đất.


Kết quả không khác gì bọn họ phán đoán, nhưng sự thật thì phức tap hơn nhiều


-o0o-


:73: :73: Mọi người vào đây (http://4vn/forum/showthread.php?79511--Goi-Cac-Manh-Thuong-Quan-ung-ho-tai-tro-Share-Truyen) ủng hộ để truyện ra nhanh hơn nào :99: :99:

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK