- Nhanh vậy, đã 12h rồi hả?
Lý Quân Sơn vội đưa tay nhìn đồng hồ, giải xong khối đá này mất cả đống thời gian.
- Ba, chúng ta đến trễ, giải thạch một hai tiếng cũng không phải là lâu.
Lý Dương cười giải thích, hắn cũng đã quen với việc này rồi, lần này hắn đến muộn, sau lễ khai mạc mười giờ mới bắt đầu.
Đến máy giải đá cũng 10h rưỡi rồi, khối đá to như thế này, lại chia thành hai lần giải, nhanh mấy cũng phải mất hơn một tiếng, hơn nữa trước đó họ còn giải một khối Kê Huyết Thạch nhỏ nữa.
- Thầy Bạch, hôm nay tôi đãi, chúng ta cùng đến Toàn Tụ Đức ăn vịt quay đi.
Lý Dương quay lại nói với Bạch Minh, mấy hôm nay Hà Ái Linh cứ muốn ăn vịt quay Bắc Kinh, Lý Dương đã đặt trước chỗ rồi, dù hôm nay không gặp mấy người Bạch Minh thì họ vẫn đến đó ăn.
- Được thôi
Bạch Minh gật đầu, hắn thì đi đâu cũng được, những tiệm ăn ngon ở Bắc Kinh hắn đi gần hết, cho dù là đến chỗ nào thì cũng khó tìm ra được mùi vị lạ.
Mọi người xung quanh vẫn đang bàn luận sôi nổi, còn có thêm vài người chạy đến muốn mua Kê Huyết Thạch ngũ thể, vừa mới ra giá đã bị Lý Dương từ chối rồi, họ chỉ biết đứng nhìn mà thở dài thôi, vật tốt mà không có duyên thì đành chịu.
Vui nhất là những người đứng xem từ đầu đến cuối, họ tận mắt chứng kiến kì tích xuất hiện, hơn nữa lại nhìn thấy sự ra đời của Kê Huyết Thạch ngũ thể.
Sự kiện giải trúng lần này chắc chắn còn là đề tài để bọn họ bàn tán về sau, lúc gặp gỡ bạn bè, họ sẽ kiêu ngạo nói với bạn rằng: khối Kê Huyết Thạch xuất hiện trong năm nay được họ tận mắt chứng kiến, sự xuất hiện đó còn ẩn chứa một điều rất thần kì.
Tiệm ăn Toàn Tụ Đức lúc nào cũng đông khách nhất, ăn vịt quay ở đây rất ngon, Lý Dương đã dẫn bố mẹ đi ăn một lần khi họ vừa mới đến, lúc đó họ đã khen không ngớt lời.
Đúng là mùi vị của món vịt quay ở nhà hàng này rất đặc biệt, tiếng lành thì đồn xa, mỗi lần đến ăn đều phải xếp hàng, lần này nếu không phải vì Hà Ái Linh muốn đến thì Lý Dương đã không phải gọi đặt trước mấy ngày như thế.
Nói đi cũng phải nói lại, nếu nhờ Hà Kiệt giúp thì không cần phải xếp hàng cũng có được chổ ngồi tốt, tuy nhiên Lý Dương không muốn phiền Hà Kiệt một việc nhỏ nhặt như thế này, xếp hàng tí cũng đâu có sao.
Ở Toàn Tụ Đức còn có thể gặp rất nhiều khách nước ngoài, đối với những người lần đầu tiên đến đây, vịt quay Toàn Tụ Đức là món ăn không thể thiếu.
Thời gian đặt phòng cũng vừa đến, vị giám đốc đó còn trách sao đến muộn thế, suýt nữa là hủy phòng đặt rồi.
- Chú Lý, không ngờ may mắn của Lý lão đệ là nhờ chú truyền lại, nếu tôi quen biết chú sớm thì tốt quá, biết đâu lại gặp may như cậu ấy.
Vừa mới ngồi xuống Bạch Minh đã nói với Lý Quân Sơn, làm ông cười lớn, Hà Ái Linh cũng cười rất tươi.
Hai người thường xem Hoa Dự Thu Tàng, tất nhiên là có nhìn thấy Bạch Minh, điều không giống là Bạch Minh nằm trong đoàn chuyên gia thị trường xem xét giá cả, khác với Mao Lão và thầy Thái trực tiếp kí kết, như vậy người ta mới dễ nhớ hơn.
Dù thế nào đi nữa thì ba vị này đều là những chuyên gia thường xuyên xuất hiện trên ti vi, được họ khen ngợi Lý Quân Sơn vô cùng sung sướng.
Bữa cơm diễn ra rất vui vẻ, Bạch Minh rất biết nói chuyện, bữa cơm cũng làm cho họ và người nhà Lý Dương trở nên gần gũi hơn, thể hiện sự thân thiết nhiệt tình của họ.
Ăn cơm xong mấy người Bạch Minh cần phải quay về chỗ triển lãm, Lý Dương không đi nữa, hắn cũng đã nắm được buổi triển lãm này rồi, muốn kiếm được hàng tốt ở đó không phải dễ, lần này gặp được Kê Huyết Thạch ngũ thể là một may mắn lớn, gặp một lần là nhất rồi, không mong có lần thứ hai.
Rời khỏi nhà hàng hai nhóm người tách thành hai hướng khác nhau, không đi cùng Lý Dương mấy người Bạch Minh cũng có chút hối tiếc, nhưng không nói gì.
Họ được biết là Lý Dương đã mua nhà, họ cũng muốn đến thăm nhà mới của hắn, nói thế nào thì Bạch Minh cũng phải đến ăn cơm một bữa, thôi để sau này có thời gian rồi đi vậy.
Lý Dương lái xe chở ba mẹ về ngôi biệt thự mới, những đồ gia dụng bằng gỗ lim được bày phía trong vườn của tòa biệt thự.
Chúng nặng lắm, Lý Dương phải nhờ mấy người giúp mới bày biện được đúng chỗ, ba mẹ đã lên lầu đi nghỉ, họ vẫn giữ thói quen nghỉ trưa, hơn nữa hồi sáng dậy sớm, trưa không ngủ thì sẽ rất khó chịu.
Ngày thứ ba, Lý Dương có cố thế nào cũng không giữ được ba mẹ ở lại, hai người quyết về nhà, ở nhà còn có rất nhiều việc phải lo.
Lý Dương cũng đã mua vé máy bay cho hai người nhưng cuối cùng lại bị họ từ chối. Hai ông bà cả đời chưa đi máy bay nên sợ, theo họ thì đi tàu vẫn an toàn hơn, Lý Dương đành phải mua vé tàu ghế mềm cho họ vậy.
Cũng may là Minh Dương cách Bắc Kinh có 700km, đi khoảng 8 9 tiếng là đến, đến Minh Dương Lý Thành sẽ lái xe đến đón cho nên cũng không vất vả lắm.
Lý Quân Sơn để lại Kê Huyết Thạch ngũ thể cho Lý Dương, ông cũng không có kinh nghiệm trong mấy chuyện này.
Còn khối Kê Huyết Thạch màu đỏ đậm kia cũng giao cho Lý Dương luôn, tìm cơ hội làm thành con dấu gửi tặng hai ông bà.
Tiễn ba mẹ đi xong Lý Dương lập tức lái xe đến nhà Hà Lão, mấy ngày nay không đến chắc ông buồn lắm.
Ông đang ngồi đọc báo trong phòng khách, Lý Dương cầm tay Vương Giai Giai cùng bước vào, Lưu Cương đang đứng ở cửa nói chuyện với mấy người cảnh vệ.
- Ba mẹ cháu đã về rồi sao?
Ông lão đặt báo xuống cười nói, trưa qua bố mẹ Lý Dương có đến chào tạm biệt Hà Lão, ông cũng có tặng họ một ít đặc sản của Bắc Kinh.
Lý Dương gật đầu rồi nói:
- Họ vừa lên tàu, cháu nói ở chơi thêm vài ngày nhưng họ không chịu, đợi lúc đính hôn thì họ lại đến.
- Cũng được, chắc cũng sắp được ăn tiệc mừng của hai đứa rồi.
Ông nhìn Vương Giai Giai cười nói, cô đỏ mặt vội cúi đầu xuống.
- Lý Dương, ngày mai cháu có rãnh không?
Hà Lão vội hỏi một câu, Lý Dương đang ngồi đấm vai cho ông, nghe xong liền dừng tay lại một lúc.
- Ngày mai cháu rãnh, có chuyện gì vậy ông?
- Có chút chuyện, Phương Lão, Đường Xuân Minh và một vài người nữa có liên lạc với ông, họ muốn xem bức tranh của cháu, mấy ngày nay cháu bận đi với ba mẹ nên ông chưa đồng ý, nếu có thời gian thì cháu để họ xem cũng tốt, mọi chuyện ông sẽ sắp xếp.
Ông lão gật đầu, Lý Dương hơi giật mình, việc này Đường Xuân Minh có gọi điện tìm hắn nhưng lúc đó hắn đang ở Tây Tạng, không ngờ ông ta lại gọi cho Hà Lão.
Phương Lão cũng rất thân thiết với Hà Lão,Vinh Bảo Trai tìm về cho Hà Lão món đồ mà ông yêu quý nên ông cũng thấy mang ơn, việc này chắc chắn ông sẽ không từ chối.
- Ngày mai cháu rãnh, bức họa này mang đến chỗ họ hay bọn họ sẽ đến đây xem?
Nghĩ xong Lý Dương liền đồng ý, gần đây bức tranh Ngô Đạo Tử đang làm mưa làm gió trong giới hội họa. Đây là lần may mắn nhất trong mấy năm gần đây của Phan Gia Viên, bên phòng quản lý của Phan Gia Viên còn nhân cơ hội này làm buổi quảng bá rộng rãi.
Cũng vì điều này mà giao dịch sách họa của Phan Gia Viên tăng mạnh, một vài cửa hàng đã bán hết hàng trong kho, làm cho giá thư họa tăng lên trông thấy.
Cửa hàng Lý Dương nhặt được của quý gần đây làm ăn rất được, bên đài truyền hình có ghé thăm hai lần làm cho ông chủ vừa sung sướng vừa nuối tiếc, bức tranh tuy là không còn nhưng việc kinh doanh thì lại tốt hơn trước gấp mấy lần, dù sao cũng được an ủi phần nào.
Tuy nhiên đối với những người trong ngành mà nói, điều quan trọng nhất vẫn là những lời mà mấy người Hoàng Viện Trưởng truyền lại.
Bức Thủy Trung Họa này mấy chuyên gia của Hoàng Viện Trưởng đều đã tận mắt nhìn thấy, họ đều cho rằng bức tranh là bản chính của Ngô Đạo Tử, nhưng bản chính của Ngô Đạo Tử giờ không còn nữa, bức nằm trong tay Lý Dương là bức được công nhận đầu tiên, điều này như một tiếng nổ lớn vang khắp giới thư họa.
Bất kể là những bậc tiền bối hay những chuyên gia bình thường đều hi vọng có thể nhìn thấy bức tranh này có thần kì như truyền thuyết vẫn nói hay không.
Tiếc là lúc đó Lý Dương đi Tây Tạng, khi trở về lại bận đi cùng ba mẹ, những người này có gấp cũng đành chịu, Lý Dương mới thực sự là chủ nhân của bức tranh đó.
- Đến Vinh Bảo Trai đi, người xem lần này rất đông, để họ giúp cháu mở một buổi triển lãm nhỏ, một ngày là đủ rồi.
Hà Lão cười nói, người muốn xem không chỉ một người, triển lãm một ngày ít nhất cả Bắc Kinh có thể xem được, người xem lần này đều là những người trong ngành, đợi sau này Lý Dương có thời gian sẽ tổ chức một buổi triển lãm nữa, những món đồ hắn có hoàn toàn có thể mở một buổi triển lãm cá nhân.
- Dạ, vậy sáng mai cháu đi
Lý Dương lập tức đồng ý, trở về Lý Dương sẽ gọi điện cho Bạch Minh, Mao Lão và thầy Thái, hôm qua lúc ăn cơm Mao Lão có nhắc đến chuyện này, lúc đó vì bận bố mẹ nên hắn chưa xác định được thời gian cụ thể, lần này dẫn mọi người cùng đến luôn.
- Được, vậy trưa nay ở đây ăn cơm nhé
Ông lão cười nói, Lý Dương đến đây cũng đã hơn 11h rồi, thực ra nếu ông không nói thì hắn cũng sẽ không đi, đến đây là phải ăn cơm mà.
-o0o-
:73: :73: Mọi người vào đây (http://4vn/forum/showthread.php?79511--Goi-Cac-Manh-Thuong-Quan-ung-ho-tai-tro-Share-Truyen) ủng hộ để truyện ra nhanh hơn nào :99: :99: