Mục lục
Siêu Cấp Hoàng Kim Thủ - Tiểu Tiểu Vũ (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:



Nghe Lý Dương hỏi giá, ông chủ quầy đứng thẳng người lên biểu hiện nghiêm túc hẳn.

Mấy quầy nhỏ bên cạnh có mấy người cười cười, trên mặt bọn đầy chút coi thường, mấy ngày này bọn họ thấy nhiều dáng vẻ này của ông chủ này nhưng kết quả chắc chắn giống nhau lại làm cho người ta bỏ đi thôi.

Hà Kiệt, bọn Vương Giai Giai cũng nhìn Lý Dương.

Kiếm dài như vậy bọn họ ai cũng thấy xấu, thực ra cũng không ngờ Lý Dương lại có thể có hứng thú như vậy.

Hà Kiệt đón kiếm từ trong tay Lý Dương nhìn kỹ cuối cùng lại lắc đầu.

- Tiểu huynh đệ, đây là kiếm cổ Can Tương gia truyền của tôi, vốn là đồ gia truyền không nên bán nhưng không còn cách nào khác mới phải đem đồ gia truyền đi bán, thật hổ thẹn với tổ tiên.

Chủ quán chưa nói giá mà còn giới thiệu linh tinh làm Lý Dương cau mày lại.

Lý Dương vừa muốn nói ông chủ lại tiếp tục nói:

- Kiếm cổ Can Tương, tôi chỉ bán ba mươi vạn không mặc cả.

- Tám mươi vạn!

Hà San San kêu lên một tiếng, Hà Kiệt cũng ngạc nhiên, Vương Giai Giai cũng ngạc nhiên nhìn ông chủ quầy.

Ngay cả Lý Dương, cũng ngạc nhiên ngẩng đầu lên nhìn ông, lúc này Lý Dương nghĩ đến lời người nước ngoài nói khi nãy, đắt quá, đúng là đắt thật, thanh kiếm này cho dù là thực sự ở thời Xuân Thu Chiến Quốc không có lại lịch, không có truyền lưu cũng không thể đắt như vậy.

- Lý Dương, chúng ta đi thôi, đúng là gặp phải tên điên rồi.

Hà San San lại nói với Lý Dương một tiếng Lúc này Hà San San cũng cảm nhận được sự bức xúc của người nước ngoài ban nãy: kẻ điên, đây là một kẻ điên.

Mấy chủ quán xung quanh cười đểu, cảnh này họ gặp mấy ngày nay rồi, mỗi câu hỏi giá, sự phản ứng của khách hàng đều như nhau, cho rằng đây là một kẻ điên.

Mấy ông chủ quầy bên cạnh không hiểu hành vi của ông chủ quầy này.

Quầy hàng bày ở đây không phải là miễn phí, hằng ngày phải nộp phí quản lý, mà ông chỉ bày có một thứ lại là một thanh kiếm bị mọi người xem thường, thứ như vậy còn ra giá tám mươi vạn ở đây bán đi mới kỳ quặc, người như vậy không phải điên thì là gì?

- Lý Dương, Không phải anh muốn thanh kiếm này đấy chứ?

Vương Giai Giai đột nhiên hỏi Lý Dương ngồi ở đó không đứng lên nhưng Vương Giai Giai hiểu Lý Dương, Lý Dương có biểu hiện như vậy là rất có khả năng nhìn trúng kiếm rồi.

Lời của Vương Giai Giai làm Hà San San và Hà Kiệt đều nhìn Lý Dương, trong mắt còn có ý bất đắc dĩ.

Đặc biệt là Hà Kiệt, lại nhìn kiếm kia.

- Giai Giai, đợi một lát. Lý Dương quay đầu nói một câu, lại nhìn ông chủ quầy, trên mặt ông chủ biểu hiện rất nghiêm túc.

Nhìn bộ dạng của ông chủ, lông mày Lý Dương nhảy xếch lên.

Qua một lúc Lý Dương mới từ từ nói:

- Tôi muốn thanh kiếm này, giao dịch thế nào?

Trên mặt chủ quán lộ ra sự ngạc nhiên, những chủ quán xung quanh cũng ngạc nhiên, lại còn một tên ngốc lấy tám mươi vạn mua thứ như thế này.

- Anh em, đây là tám mươi vạn, không phải tám mươi đồng, cậu muốn thật chứ?



Một ông chủ bên cạnh không chịu được khuyên một câu, bọn Lý Dương trông quần áo sáng sủa, mấy ông chủ này không nghi ngờ năng lực chi trả của họ chỉ là cảm giác có chút bất đắc dĩ.

- Tôi biết, tám mươi vạn, chắc là nhân dân tệ, không phải là đô la là được.

Lý Dương cười cười, thanh kiếm này biểu hiện không đến tám mươi vạn, chỉ tám vạn thôi nhưng thanh kiếm này ẩn chứa bên trong dịch thể gây hứng thú cho Lý Dương.

Ngoại trừ điều đó ra thanh kiếm này cũng làm cho Lý Dương có cảm giác không bình thường.

Cho nên Lý Dương mới nhất thời mua , đối với Lý Dương bây giờ tám mươi vạn không là gì Lý Dương không muốn bỏ lỡ bảo bối này, trong lòng anh còn có một cảm giác nghi ngờ, nếu như là hôm nay bỏ lỡ bảo bối này thì về sau chắc chắn anh sẽ hối hận.

- Điên rồi, điên rồi.

Ông chủ quầy bên cạnh kêu lên một câu, những người xung quanh đều hiếu kỳ nhìn Lý Dương muốn xem Lý Dương có thực sự mua thanh kiếm với giá tám mươi vạn không.

- Giao dịch à? Giao dịch thế nào cũng được.

Sau hai phút, ông chủ quầy mới thở một hơi dài nhẹ nhàng nói một câu, trên mặt đầy sự phiền muộn.

Trên mặt người chủ quầy có chút tâm tư, trong mắt còn ngấn ngấn nước.

Điều này làm Lý Dương cau mày, anh có thể cảm nhận được trước mắt người này không phải là bộ dạng ra vẻ ông ta thực sự không nỡ, thực sự có tình cảm với đồ vật này.

Người khác không nói đem một thứ có tình cảm đi bán bản thân là một điều không dễ, có thể người này có khó khăn gì mới phải bán với giá cao như thế này.

Lý Dương lại nói:

- Chuyển khoản ngân hàng, ngân phiếu tiền mặt đều được, nếu tiền mặt thì phải đợi.

Chủ quán quay đầu nhìn Lý rồi lại cúi đầu nhìn thanh kiếm rồi thở dài, nhẹ nhàng nói:

- Chuyển khoản ngân hàng đi, gần đây cũng có ngân hàng.

- Được, bây giờ chúng ta đi.

Lý Dương lập tức gật đầu, chủ quầy đón thanh kiếm từ tay Lý Dương lại thở dài cùng Lý Dương đi về phía trước.

Bọn Lý Dương đi khỏi những người ở đây bàn tán xôn xao, người này có thể bán thanh kiếm với giá tám mươi vạn là một chuyện thần kỳ, mấy ông chủ quầy bên cạnh khó chịu cũng muốn đi cùng xem họ rốt cuộc có giao dịch thành công hay không.

Đáng tiếc họ đều đang bày hàng không thể đi được.

Bọn họ không đi được nhưng người khác thì có thể, mấy người nhàn rỗi ở cửa nghe nói thần kiếm Can Tương có người mua liền đi theo, một lúc đám người này quay về tả lại.

Người mua kiếm rất dứt khoát, tới đó tự động rút tiền trực tiếp đưa cho người bán kiếm tám mươi vạn, người bán kiểm tra tài khoản sau đó đi không hề quay lại chùa.

Tin này đang rất hot ở chùa, làm mấy quầy nhỏ nhộn nhịp bàn tán, rất nhiều người còn đang nghĩ họ có nên cũng bày kiếm bán với giá cao như thế này, thấp không bán, chưa biết chừng có tên ngốc lại mua.

Nếu như vậy, tiền kiếm được còn hơn những sản phẩm họ bày ra bán lừa những người nước ngoài.

Lý Dương không biết cách nghĩ của những người này, sau khi giao dịch hoàn thành Lý Dương hài lòng thở phào nhẹ nhõm.

Lý Dương cũng buồn cười kiếm này không thể là thần kiếm Can Tương?

Ý nghĩ này vừa mới xuất hiện Lý Dương đã phủ định luôn, trong lịch sử không ghi chép nhiều về thần kiếm Can Tương, cho dù ghi chép thế nào cũng là bộ dạng xấu như vậy, đừng nói Can Tương không có kiếm phong thậm chí độ dài cũng không đẹp.

Kiếm này rốt cuộc là gì, Lý Dương chỉ có thể quay lại kiểm chứng, bây giờ chỉ có thể giữ những nghi vấn này trong lòng.



- Lý Dương, sở thích của anh vẫn là những thứ lạ!

Hà San San nhìn Lý Dương cười nói, nếu không phải là Lý Dương đã làm cô phải nể phục trong ngành đồ cổ thì Hà San San nghĩ Lý Dương bị dở hơi.

Có tiền đi nữa cũng không dùng tám mươi vạn để mua thanh kiếm như vậy, thà mua hai cái xe còn hơn.

Hà Kiệt đột nhiên nói:

- San San, anh có chút nghi ngờ, Lý Dương mua kiếm này chắc chắn lỗ vốn, chưa biết chừng lỗ to, em có dám cá cược với anh không?

Hà San San hơi ngạc nhiên, lập tức cười:

- Anh nói kiếm này không lời? Được, em với anh cá cược, cược gì nào?

- Rất đơn giản, em thua rồi, năm nay không phải ra nước ngoài nữa, an nhàn ở nhà, anh giúp em sắp xếp công việc ở Bắc Kinh, nếu anh thua thì xe Lamborghini mà em ao ước sẽ thuộc về em.

Mắt Hà San San sáng lên, buột miệng nói:

- Anh nói thật chứ?

Hà Kiệt cười nói:

- Anh nói đương nhiên là thật, xem em có giám cược không.

- Cược, đương nhiên là dám cược rồi, anh cứ đợi thua đi.

Hà San San nhắm mắt, hưng phấn vẫy tay nói to, Hà San San là một cô gái hiếu động mà còn đam mê lái xe, đáng tiếc lão gia rất nghiêm khắc đối với cô, đừng nói mua xe cho cô một đồng lẻ cũng khống chế cô, tiết kiệm cô tự mua xe.

Lâu lắm rồi, Hà San San đã rất thích xe Lamborghini, nhưng kết quả thì… xe bình thường đã không có người mua cho cô, xe như vậy càng không có khả năng, vì điều này mà cô còn muốn đi tu, kết quả còn bị lão gia giáo huấn cho một trận.

Lần này khi quay về Hà San San còn đề cập qua một lần, định nhờ Lý Dương, cho dù không có xe Lamborghini thì có xe khác cũng được, kết quả lão gia đã nói trước nên cô bị Lý Dương cự tuyệt.

Bây giờ tốt rồi, Hà Kiệt muốn cược với cô chỉ cần cô thắng chiếc xe mà cô hằng mơ ước sẽ nằm trong tay cô, tới lúc đó lão gia tử cũng không thể nói được.

- Ai thắng ai thua còn chưa biết, anh thấy em cứ ngoan ngoãn ở nhà đi.

Hà Kiệt cũng cười lớn một tiếng, nhẹ nhàng nói:

- Lý Dương, trở về cho chúng tôi biết tin mừng để a Đầu này tâm phục khẩu phục.

- Anh Kiệt, hơi sớm rồi.


Lý Dương cười khổ sở, anh không ngờ Hà Kiệt lại lấy thanh kiếm này để cá cược với Hà San San, lần này mua không có lời Lý Dương còn có thể khẳng định không phải là thanh kiếm thường còn có dịch thể thần bí kiếm này chắc chắn có điều bí ẩn mà bọn họ chưa biết.


Nhưng làm thế nào để chứng minh thì hiện tại Lý Dương không có cách nào.


Thanh kiếm dài này cầm đi bất kỳ nơi nào làm thẩm định cho dù thẩm định ra là kiếm cổ thì cũng không thể đến tám mươi vạn.


Hà Kiệt lại cười nói:


- Tôi có niềm tin ở cậu, thứ cậu mua có khi nào lỗ đâu.


Vương Giai Giai cũng đi tới trước mặt Hà San San nói nhỏ một câu, nghe Vương Giai Giai nói Hà San San ngạc nhiên ngẩng đầu lại quay đầu nhìn Lý Dương.


Vương Giai Giai nói cho Hà San San cô ấy cũng do dự, nghi ngờ Hà San San sẽ thua, còn một điểm nữa cô ấy và Lý Dương quen nhau lâu như vậy, ở với nhau thời gian dài như vậy chưa thấy lần nào Lý Dương buôn bán bị lỗ cả.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK