Mục lục
Siêu Cấp Hoàng Kim Thủ - Tiểu Tiểu Vũ (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:



Tam Tỉnh Khang đang tươi cười chợt cứng đờ, ánh mắt trầm xuống nhìn Lý Dương.

Ban đầu hắn những tưởng Lý Dương sẽ cự tuyệt không cho hắn cơ hội này, không nghĩ rằng Lý Dương bằng lòng một cách thoải mái như vậy.

Lời nói vừa rồi của hắn rất nặng, cũng tương đương đem nhóm đại biểu chuyên gia Trung Quốc biến thành một người, Ngọc Tỷ Truyền Quốc là một bảo vật vô cùng hiếm có, nếu có vật mang ra trước nó, người khác sẽ nói bảo bối này không bằng Ngọc Tỷ.

Nhưng lúc này nếu Tam Tỉnh Khang mang ra trước thì lại không giống.

Ngọc Tỷ Truyền Quốc có thể là vật nổi bậc nhất trong đại hội, trừ khi chuyên gia Trung Quốc có bảo vật tốt hơn so với Ngọc Tỷ Truyền Quốc thì mới có thể ngăn chặn Tam Tỉnh Khang được.

Ngọc Tỷ Truyền Quốc là độc nhất vô nhị, ở Trung Quốc là báu vật đứng thứ nhất thứ nhì, chuyên gia Trung Quốc muốn đem ra một bảo bối tốt hơn, trên cơ bản là không có khả năng.

Đến lúc đó các chuyên gia Trung Quốc chỉ có hai lựa chọn, một là chịu mất mặt, chịu xấu hổ tiếp tục triển lãm bảo bối của mình, chẳng qua chỉ bị các nước khác xem nhẹ mà thôi, mình không thể ngẩng cao đầu mà tự hào được.

Mặt khác chính là không tham gia triển lãm nữa, rời hội trường đi về.

Bất kể lựa chọn cách nào thì cũng khiến Tam Tỉnh Khang rất vui, cho nên hắn mới muốn phải triển lãm bảo bối của mình trước Lý Dương.

Theo lý mà nói Lý Dương không nên đồng ý mới phải.

Lý Dương dễ dàng đồng ý khiến Tam Tỉnh Khang hơi chột dạ.

- Ba, ở đây hắn cố làm ra vẻ huyền bí, nếu hắn đồng ý chúng ta đem bảo bối của mình ra trước, sau đó hắn có dùng cách gì thì cũng vô dụng mà thôi.

Tam Tỉnh Kết Y nhìn cha mình có chút đắn đo liền nhỏ giọng nói, ánh mắt Tam Tỉnh Khang sáng lên, đứa con nói đúng, thiếu chút nữa Tam Tỉnh Khang đã bị Lý Dương hù dọa.

Người chủ trì ngây người ra, chuyện trước mắt xử lý không tốt lắm.

- Để cho Nhật Bản lên trước.

Bên tai anh đột nhiên truyền đến âm thanh quen thuộc, người chủ trì không do dự nữa, lập tức tươi cười nói với Lý Dương và Tam Tỉnh Khang:

- Nếu các chuyên gia Trung Quốc đã bằng lòng vậy mời đại biểu chuyên gia Nhật Bản lên đài để mọi người cùng thưởng thức bảo bối.

Người chủ trì phản ứng rất nhanh, người nói với anh vừa rồi chính là Lâm Lang.

Lúc này Lâm Lang đang ở bàn chỉ huy, người chủ trì được trang microphone, qua tai nghe người chủ trì có thể nghe được lệnh từ bàn chỉ huy.

Có điều vừa rồi anh từ chối cũng là ý của Lâm Lang, sau đó lại thay đổi khiến người chủ trì cũng không hiểu ra sao nữa.

- Được, cảm ơn, hy vọng anh không hối hận vì quyết định của mình.

Tam Tỉnh Khang bắt chước theo lễ nghi của người Trung Quốc ngày xưa, chắp tay làm lễ, lặng lẽ cười một tiếng, lập tức lên đài, Tam Tỉnh Kết Y vui mừng đi theo sau y.

Lúc đi qua Lý Dương, Tam Tỉnh Kết Y còn hung hăng trừng mắt nhìn anh.



Lý Dương khẽ cười thở dài, lại nhìn về phía Lâm Lang, vừa rồi anh chú ý tới Lâm Lang, Lâm Lang ra ám hiệu hỏi anh đồng ý hay từ chối người Nhật Bản, cuối cùng Lý Dương ra quyết định, tỏ vẻ không từ chối.

Lý Dương Lâm Lang hiểu được ý của mình, Lâm Lang và Lý Dương cũng không tin tưởng nhiều lắm liền trực tiếp giúp anh ta đối phó với chuyện này.

Nếu Lý Dương đồng ý cho Tam Tỉnh Khang lên trước, chắc chắn anh đã nắm trong tay vấn đề, Lâm Lang đang rất tò mò về Lý Dương.

Tam Tỉnh Khang lên đài, các chuyên gia thôi không bàn tán nữa, tất cả ngổi ngay ngắn lại chuẩn bị xem trò hay.

Chuyện ngọc tỷ truyền quốc không chỉ xôn xao ở Trung Quốc và Nhật Bản, các nước khác ít nhiều cũng biết những người này, đặc biệt các chuyên gia, đa phần họ biết chuyện ân oán chỉ là không nghĩ mâu thuẫn lại tiến triển nhanh như vậy.

- Anh nói, hắn muốn trưng bày Ngọc Tỷ Truyền Quốc của, chúng ta nên làm gì bây giờ?

Lý Xán nhỏ giọng hỏi Liễu Tuấn, anh cũng có chút lo lắng, nếu đúng đem trưng Ngọc Tỷ Truyền Quốc, các chuyên gia Trung Quốc sẽ vô cùng xấu hổ.

- Không sao cả, không thấy Lão đại tự tin như vậy sao, sợ gì chứ, ta tin tưởng Lão đại.

Liễu Tuấn lắc đầu, Lý Xán đi theo anh cùng nhìn Lý Dương im lặng, biểu hiện của Lý Dương thật sự rất tự tin, khiến Lý Xán cũng yên tâm một chút.

Liễu Tuấn nói xong câu đó trong lòng lại suy nghĩ, cho dù đó thật là ngọc tỷ truyền quốc, Lão đại đem ra một báu vật thần khí cũng có thể so sánh được, đáng tiếc bảo vật Trung Quốc lại ở trong tay người Nhật Bản, cuối cùng lại của mình so sánh với mình.

Cái cảm giác này khiến cho người ta thật không cam lòng, chỉ có điều đây là cách giải quyết duy nhất lúc này.

Không phải chỉ mình Liễu Tuấn suy nghĩ như vậy, lão Liễu, lão Chu, Bạch Minh cũng có chung suy nghĩ, Tam Tỉnh Khang thật sự mang ra Ngọc Tỷ Truyền Quốc, cũng chỉ có quốc bảo thần khí của Lý Dương là có thể so sánh được.

Lý Dương vẫn giữ bí mật nên bọn họ chỉ có thể đoán vậy thôi.

Cũng có khả năng, các chuyên gia bảo vật hôm nay ắt hẳn không thể gặt hái, nhiều ít khiến cho người ta có chút tiếc nuối.

- Mở ra đi.

Lý Xán đột nhiên kêu lên một tiếng, Tam Tỉnh Kết Y đã muốn mở cái rương, đem ra một cái hộp đẹp đẽ đặt lên bàn, trái tim Lý Xán đập rộn ràng, hai mắt không rời bàn triển lãm.

Hoàng Lão Tắc nhẹ nhàng nhìn Lý Dương, Lý Dương vẫn giữ vẻ mặt cũ và mỉm cười, không có chút thay đổi nào.

Điều này khiến trong lòng Hoàng Lão thầm khen ngợi, ông cũng không biết Lý Dương dùng cách nào để đối lại, nhìn thấy Lý Dương bình tĩnh như vậy nên ông cũng thấy an tâm.

Cho dù Lý Dương không thể giải quyết, Hoàng Lão cũng có biện pháp phản kích lại người Nhật Bản, hôm nay ông mang cái gì đến chính là đã có sự chuẩn bị.

Lợi nhuận bán đấu giá trong nước của công ty.

Trịnh Khải Đạt và Tư Mã Lâm cũng vài người ở công ty đều có mặt trước TV. Canada có truyền hình trực tiếp nhưng trong nước không bắt được, Trịnh Khải Đạt mua bộ truyền hình vệ tinh, tìm người có khả năng hỗ trợ, để thu được tín hiệu truyền hình từ Canada.

- Lý lão đệ, sao cậu lại đồng ý cho hắn ta lên trước thế.

Nhìn thấy Lý Dương đồng ý Tam Tỉnh Khang, Trịnh Khải Đạt bất đắc dĩ đập mặt bàn, hận một cái hiện tại không thể gọi điện cho Lý Dương hỏi vì sao lại làm thế.

Ai cũng đều biết, Ngọc Tỷ Truyền Quốc làm nổi bật tâm tư của nhân vật trong lời nói, với chuyên gia Trung Quốc sẽ thật bất lợi.

Trên mặt Tư Mã Lâm cũng tỏ vẻ khó chịu, cũng đành bất đắc dĩ.



Hoạt động bên Nam Dương chưa chấm dứt, họ cố ý có mặt ở đây để xem TV, hệ thống vệ tinh được đặt ở Trịnh Châu.

Hiện tại Minh Dương dẫn đầu, đem tất cả giải thưởng tặng cho tên thứ hai, họ đều đuổi không kịp.

Mặt khác đám hội trưởng đều biết, nguyên liệu lần này đều là do Lý Dương cung cấp, họ ghen tỵ đồng thời rất bất đắc dĩ, trong lòng còn nghĩ sau này có cần lập quy định cho Minh Dương hay không.

Tình huống trước mắt Minh Dương chỉ cần có Lý Dương ở đây, mỗi giải vô địch họ sẽ không có gì ngoài ý muốn, thật đúng khiến họ không cam lòng.

Loại ý tưởng này từng hội trưởng đều có nhưng không ai dám nói ra trước, ai nói ra chắc chắn sẽ đắc tội với Lý Dương, Lý Dương khá nóng tính, đắc tội anh ta có thể hoạt động nam dương sẽ bất ổn.

- Các vị, tôi nghĩ tất cả mọi người đã nghe qua chuyện xưa, cũng đã nghe qua một câu thành ngữ.

Hòm sắp mở ra Tam Tỉnh Khang đột nhiên lại đóng lại, cười ha hả nói một câu.

Các chuyên gia nhìn hắn, hắn nhìn xung quanh rồi nhìn về hướng bàn chủ tịch.

Tam Tỉnh Khang không để ý đến phản ứng của mọi người, tiếp tục nói:

- Thành ngữ kia gọi là Châu về hợp Phố (của về chủ cũ), chuyện xưa là chuyện Hòa Thị Bích, chúng ta đều biết Hòa Thị Bích là khối mĩ ngọc, sau khi Tần Thủy Hoàng thống nhất Trung Quốc, khối mĩ ngọc rơi vào tay ông ta, sau đó ông ta dùng khối mĩ ngọc này tạo ra khối ngọc tỷ, chính là Trung Quốc chân chính truyền quốc ngọc tỷ.

Tam Tỉnh Khang chậm rãi nói xong, ít nhiều các chuyên gia đều có phản ứng, có người còn thầm mắng hắn.

Không cần hắn giải thích mọi người cũng đều hiểu về Ngọc Tỷ Truyền Quốc, còn cố ý tỏ ra có học vấn nói thành ngữ, đó không phải là lãng phí thời gian của mọi người sao, hắn và Trung Quốc có ân oán làm gì có ai không biết.

Tam Tỉnh Khang không hề biết mọi người không hài lòng, vẫn rất đắc ý chậm rãi mở hòm.

- Mời các vị thưởng thức, lần này tôi mang đến Ngọc Tỷ Truyền Quốc Trung Quốc.

Tam Tỉnh Khang mở hòm, hai tay cẩn thận cầm ngọc tỷ màu ngọc bích, phía trên được chạm khắc hình rồng, hình vuông, thoạt nhìn ngọc bích thật là tốt, trên cái sừng còn được dát vàng.

Phía dưới ngọc tỷ có khắc trùng điểu chữ triện, rất ít người có thể nhận biết được, chỉ có mấy chuyên gia Trung Quốc nhìn vài lần trên màn hình lớn, đều không biết được đánh nhắm mắt lại.

- Thật đúng là Ngọc Tỷ Truyền Quốc.


Lý Xán đau khổ nhắm hai mắt lại, người khác cũng đều không dễ chịu chút nào, Ngọc Tỷ Truyền Quốc tượng trưng tinh thần từ nhiều năm tới nay, hiện nay biểu tượng này đã bị suy yếu, nhưng dù sao đó vẫn là nét văn hóa của Trung Quốc, hơn nữa lại là văn hóa trọng yếu.


Văn hóa này chính là văn hóa đế vương, Trung Quốc trải qua 2000 năm tư duy phong kiến, giữa chuyên chế quân chủ ngọc tỷ đều chiếm một phần rất quan trọng.


Mà khối ngọc tỷ này được sáng chế từ đời hoàng đế đầu tiên, đó là chân chính Ngọc Tỷ Truyền Quốc.


Cầm ngọc tỷ trên tay Tam Tỉnh Khang càng thêm đắc ý, thậm chí còn đi vài vòng quanh bàn chủ tịch, khiến các nhiếp ảnh gia rất tức giận.


Hắn cứ đi như vậy khiến các nhiếp ảnh không quay chụp được các góc cạnh của ngọc tỷ, trên màn hình lớn không hiển thị được rõ ngọc tỷ.


Cuối cùng người chủ trì nhắc nhở, mới khiến Tam Tỉnh Khang để yên ngọc tỷ trên bàn triển lãm, sau đó bốn màn hình lớn hiển thị các góc cạnh của ngọc tỷ, lúc này các chuyên gia mới thấy rõ ràng.


Sau khi Tam Tỉnh Khang mở hòm, Lý Dương dùng năng lực của mình để đánh giá, khi anh nhìn thấy hình ảnh bên trong của ngọc tỷ cũng há hốc miệng, ánh mắt cũng trừng lên tròn xoe.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK