Mục lục
Siêu Cấp Hoàng Kim Thủ - Tiểu Tiểu Vũ (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:



Người kia vội vàng bước lên, ngay lập tức Lưu Cương xuất hiện rồi đứng chắn trước mặt Lý Dương.

Người này cũng không để ý Lưu Cương mà kích động nói:

-Lý tiên sinh, tôi gọi là Tần Dũng, hắn gọi Triệu Dân, chúng tôi đến từ Tân Cương và Điền Nhân, hôm nay có thể gặp ngài và thấy được Nguyệt Đăng thần kỳ là vinh hạnh cùa chúng tôi

Tần Dũng, Triệu Dân, hai cái tên thật bình thường, không ngờ hai người này lại tới từ Tân Cương và Điền Nhân, khi nhắc tới hai nơi này thì thứ đầu tiên mà người khác nghĩ tới chính là ngọc tốt.

Lý Dương định khách khí trả lời thì bên cạnh có một người chạy tới, thiếu chút nữa là đã dụng trúng Lý Dương, hắn còn vừa chạy vừa mắng nữa.

-Các người đều là gian thương, là bọn gian thương chỉ biết nuốt sống người khác, đây chính là trân phẩm đời Tống, các người không ngờ lại trả chỉ có năm trăm, lương tâm của các người bị chó ăn rồi sao, bọn khốn

Người này là một người trung niên hơn ba mươi tuổi, quần áo có chút lôi thôi, hắn vừa đi vừa mắng, hơn nữa còn không thèm quay đầu lại nữa.

Từ trong tiệm có một người trẻ tuổi đi ra, khuôn mặt tràn đầy phẫn nộ, hắn lớn tiếng nói:

-Anh mới là tên khốn, không thấy lòng tốt của người ta thì thôi, sao còn mắng người nữa, chỉ có chúng tôi có lòng tốt trả cho anh năm trăm, nếu là người khác thì đã không thèm chú ý tới anh rồi

-Sao mày biết người ta không thèm để ý tao, nói cho mày biết, năm nghìn một cái, ít một phân tiền tao cũng không bán

Người nọ chạy tới trước mặt Lý Dương rồi quay đầu lại chửi, lúc chửi hắn còn quơ quơ hai tay, trên hai tay hắn lúc này còn đang cầm hai cái chén tinh xảo.

Hai cái chén này có hoa văn rất kỳ lạ, Lý Dương lập tức bị nó hấp dẫn.

Lặng lẽ sử dụng năng lực đặc thù, Lý Dương kinh ngạc phát hiện cái bát này không ngờ có tới bốn tầng màu vàng, nếu suy ra thì quả thật là nó có từ thời Nam Tống, năm nghìn một cái quả thật là không quý, cái chén này vẫn còn nguyên vẹn, hơn nữa hoa văn lại rất tinh tế, cho dù là năm vạn thì cũng sẽ có người mua.

-Anh bạn này, cho tôi xem cái bát này một chút được không?

Lý Dương vỗ vỗ vai người kia, đây chính là một món đồ cổ hàng thật giá thật, không ngờ nó lại bán với giá không được năm nghìn, việc này thật sự là kỳ lạ.

-Nhìn rồi lại không mua mà thôi

Người nọ rất không khách khí nói một câu, hắn còn liếc mắt khinh miệt nhìn Lý Dương.

Lý Dương nở nụ cười, nói:

-Sau anh biết tôi không mua, nếu anh bán cái chén này với giá năm nghìn thật thì tôi sẽ mua

-Anh muốn mua?

Hai mắt người nọ sáng lên, đột nhiên nói:

-Nếu muốn mua thì một vạn, tôi sẽ bán hai cái chén này cho anh, không cần nói nhiều, chỉ lãng phí thời gian thôi

-Lưu Cương, đưa cho hắn một vạn

Lý Dương cười khẽ lắc đầu, cái chén này hắn nhất định phải có, không nói tới việc nó có từ thời Tống, chỉ nói tới việc nó có hoa văn rất tinh xảo thôi thì nó cũng đã có giá năm nghìn rồi.



Lưu Cương lập tức lấy tiền giao cho người kia, người nọ sửng sốt một chút, sao đó vội vàng giao hai cái chén cho Lý Dương rồi nhận lấy tiền.

Lý Dương cẩn thận quan sát cái chén, màu của nó vô cùng đẹp mắt, thuộc loại tinh phẩm hiếm có,nhưng mà hoa văn có chút quá mức kỳ quái, con dơi không giống, Phượng Hoàng lại càng không giống, nhìn có chút giống Dực Long của phương Tây, nhưng mà nó vẫn có chênh lệch rất lớn.

Tiếp theo, tạo hình của cái chén này cũng không đúng, đế lại rất dầy và to, không tiện cầm trong tay, tóm lại cho dù là tạo hình hay là hoa văn thì cũng làm cho người ta có cảm giác kỳ lạ.

-Cảm ơn, cái chén kia đã là của anh, anh mới là người biết hàng, chúc mừng anh có được bảo bối, tôi đi trước đây

Người nọ nhận tiền rồi cười tạm biệt Lý Dương, người trong tiệm đồ cổ cũng liếc mắt nhìn Lý Dương một cái, trong mắt hắn Lý Dương là kẻ ngốc, không ngờ lại dùng một vạn để mua hai thứ bỏ đi.

-Thật là kỳ quái a, thứ này rốt cuộc là thứ gì?

Trịnh Khải Đạt và hai người Tần Dũng, Triệu Dân đều chăm chú nhìn, nhưng mà ba người càng nhìn thì càng hồ đồ, hình vẽ kỳ lạ như thế này họ chưa từng nghe qua chứ nói chi là thấy qua.

Nhưng mà chất liệu và màu sắc của cái chén này rất được, đáng tiếc là không nhìn ra niên đại của nó, mọi người cũng không xác định được thứ này rốt cuộc có phải là đồ cổ hay không nữa.

-Tôi cũng không biết

Lý Dương lắc lắc đầu, lại nói:

-Nhưng mà tôi cho rằng là đồ cổ, hơn nữa là từ đời Tống

-Nếu thật sự như vậy thì Lý lão đệ quả thật là nhặt được tiện nghi, nhưng mà những hoa văn này tôi chưa từng thấy qua, chỉ sợ là cá chén này không ai mua cả

Trịnh Khải Đạt vừa nói vừa lắc đầu, Lý Dương hơi sửng sốt, hắn rốt cục cũng hiểu tại sao cái chén này không ai mua.

Thứ này đừng nói Trịnh Khải Đạt, cho dù là hắn thì cũng chưa từng nghe nói qua, ít nhất thì những quyển sách của Hà lão chưa từng có nhắc tới, hơn nữa loại tạo hình này từ trước tới nay chưa từng thấy, khó trách tiệm đồ cổ lại không có người mua. Nhìn không ra lai lịch của nó thì không ai dám xác nhận cả, không ai chắc chắn là mình không đoán bừa.

Hơn nữa, loại mà lịch sử chưa từng xuất hiện thì không ai dám nhận bừa, lại càng không có người mua. Vì vậy tiệm đồ cổ tuy rằng thấy thứ nỳ không tệ nhưng cũng sẽ không cho giá cao, bọn họ đều là người buôn bán, chuyện làm ăn lỗ vốn thì họ không bao giờ làm.

Cũng chỉ có Lý Dương với năng lực đặc thù của mình mới có thể nhận ra niên đại của nó, chứ đổi lại là chuyên gia khác thì họ cũng sẽ không bỏ tiền ra mua một thứ mà mình không biết, người trẻ tuổi trong tiệm đồ cổ kia nói cũng không sai, thứ này có người đồng ý dùng năm trăm để mua thì đã quá tốt rồi.

-Tư liệu chưa chắc là không có ghi lại, có thể là chúng ta chưa thấy mà thôi, tôi cũng không vội dù sao thì tôi cũng thích hai cái chén này mà, từ từ tra, trước sau gì cũng có manh mối thôi, nếu thật sự là từ thời Tống thì trước sau gì cũng thấy thôi

Sau khi suy nghĩ cẩn thận, Lý Dương cũng không để ý nữa, tuy tạo hình của cái chén này rất kỳ lạ nhưng dù sao thì nó cũng là đồ thời Tống, Lý Dương tạm thời để lại cho mình từ từ thưởng thức, cái chén này dù sao thì cũng không phải là vật bình thường.

Thu hồi cái chén lại, Lý Dương lúc này mới nhớ tới Tần Dũng và Triệu Dân đứng bên cạnh, bị hai cái chén này thu hút nên hắn quên luôn hai người này.

-Thực xin lỗi, vừa rồi bị nó hấp dẫn nên quên mất hai vị

-Chúng tôi hiểu mà, đôi khi chúng tôi cũng gặp trường hợp như vậy thôi

Tần Dũng vội vàng lắc đầu, rồi hưng phấn trả lời, Lý Dương thoạt nhìn cũng không khó gần như bọn họ tưởng tượng, ít nhất thì hắn cũng đồng ý nói chuyện với bọn họ, đây chính là chuyện tốt, lần này tới Bắc Kinh có thể quen biết với một người như Lý Dương thì khi về cũng có vốn để khoe khoang rồi.

-Thường Lỗi, người vừa mới bán cái chén đâu rồi?

Từ xa có một người hơn năm mươi tuổi chạy tới, hắn vừa tới cửa tiệm đồ cổ liền hỏi ngay, khi nghe có người hỏi về chuyện này, bốn người Lý Dương liền quay đầu lại nhìn.

-Đi rồi, mới vừa đi



Người trẻ tuổi lắc đầu, nói:

-Ông chủ Đông, ngài coi trọng hai cái chén đó sao?

-Đi rồi, đi đâu? Mau nói cho tôi biết, tôi không có thời gian để nói với cậu

Ông chủ Đông sững sốt rồi vội vàng hỏi.

-Hướng bên kia

Người trẻ tuổi vừa dứt lời thì ông chủ Đông liền chạy đi, ngay lúc này người trẻ tuổi bổ sung một câu:

-Ông chủ Đông, nếu ông muốn đuổi theo người thì đi hướng đí nhưng nếu có hứng thú với cái chén kia thì khỏi, hai cái chén kia đã bị vị tiên sinh này mua rồi

Người trẻ tuổi vừa nói vừa chỉ chỉ Lý Dương, Lý Dương mua hai cái chén hắn cũng có thấy.

Lý Dương hơi sửng sốt, việc này không biết tại sa lại liên quan tới hắn, ông chủ Đông này dường như rất có hứng thú với hai cái chén này thì phải.

Ông chủ Đông nhìn qua lập tức thấy được hai cái chén trên tay Lý Dương, hai mắt hắn đột nhiên sáng ngời, hắn nhanh chóng chạy tới chỗ Lý Dương.

-Người anh em này, tôi là ông chủ của cửa tiệm đồ gốm Đông Tất Sinh, vừa rồi người kia bán hai cái chén tôi không có ở đó, nghe nhân viên nói hai cái chén này có hoa văn rất kỳ lạ, tôi thì rất thci1h sưu tập những thứ kỳ lạ cho nên lập tức đuổi theo, anh bạn bán nó lại cho tôi nhé, tôi đồng ý mua lại với giá gấp đôi

Ông chủ Đông vừa nói chuyện vừa ngắm hai cái chén trên tay Lý Dương, những người ở đây đều biết ông chủ Đông này là một người làm ăn rất không khéo, không biết hắn có bị điên hay không mà lại đi thu mua hai cái chén không rõ nguồn gốc như vậy.

-Ông chủ Đông, thực xin lỗi, tôi cũng thích sưu tập những thứ kỳ lạ, tôi rất thích hai cái chén này nên không thể nào bán cho ông được

Lý Dương cười khẽ lắc đầu, lời của người này hắn không thể tin được, nhân viên thì làm sao mà không biết sở thích của ông chủ mình được chứ, nhưng mà quả thật là Lý Dương không định bán hai cái chén này, một món đồ tinh xảo như vậy nhưng lại có lai lịch không rõ, Lý Dương sao có thể bán được chứ

Sắc mặt của ông chủ Đông hơi đổi, hắn vội vàng nói:

-Tiên sinh, tôi rất có thành ý mà, như vậy đi, tôi mua lại hai cái chén của tiên sinh với giá môt cái hai vạn, thế nào?

Hai vạn một cái, hai cái chính là 4 vạn, Tần Dũng và Tiệu Dân đều sửng sờ nhìn Lý Dương, chút tiền ấy không tính nhiều, nhưng mà Lý Dương chỉ vừa mới mua nó thôi, không ngờ ngay lập tức lại có người muốn mua lại nó, việc này quả thật không thể tưởng tượng nổi.

Không chỉ Tần Dũng và Triệu Dân có cảm giác không thể tin được, ngay cả Trịnh Khải Đạt và Lưu Cương cũng có cảm giác như thế, mọi người nhìn về phía Lý Dương như đang nhìn một con yêu quái vậy.


Ngay cả bản thân Lý Dương cũng cảm thấy kỳ quái, theo lý thuyết thì món đồ kỳ quái như vậy sẽ không có ai mua, lại càng không có người dùng số tiền lớn để mua. Ông chủ Đông trước mặt này rất kỳ lạ, hoặc có thể nói một cách khác là hắn biết lai lịch của hai cái chén này nên mới vội vàng thu mua nó mà không tiếc tiền.


Nghĩ đến đây, Lý Dương lại lắc lắc đầu, hắn nói:


-Ông chủ Đông, tôi không thiếu tiền, thứ này tôi thật sự rất thích, ngài ra giá bao nhiêu tôi cũng không bán cả, nếu như ngài kể ra nguồn gốc của hai cái chén này thì tôi có thể suy nghĩ một chút


-Nguồn gốc, cái chén này làm gì có nguồn gốc chứ, cho dù có thì tôi cũng không biết, tôi chỉ thích tạp hình của nó mà thôi


Ông chủ Đông cười một cách rất không tự nhiên, hắn không cam lòng nhìn thoáng qua Lý Dương, sau đó nhìn về phía hai cái chén rồi cắn răng nói:


-Như vậy đi, tôi dùng năm vạn mua một cái chén, hai cái là mười vạn, ngài mua cái chén này cùng lắm là năm nghìn, bây giờ tôi ra giá gấp mười, ngài thấy thế nào?


:73: :73: Mọi người vào đây (http://4vn/forum/showthread.php?79511--Goi-Cac-Manh-Thuong-Quan-ung-ho-tai-tro-Share-Truyen) ủng hộ để truyện ra nhanh hơn nào :99: :99:

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK